Tôi và cô bạn thân đều là những “thiên kim giả” được nhận nuôi.
Một lần vô tình rơi xuống nước, trong đầu chúng tôi bỗng xuất hiện một đoạn ký ức lạ.
Biết được rằng “thiên kim thật” sau khi được tìm về vì oán hận chúng tôi đã cướp mất mười mấy năm cuộc đời của cô ấy, sẽ điên cuồng báo thù, tôi và bạn thân quyết định phải tìm chỗ dựa vững chắc.
Cô ấy chọn vị đại ca lạnh lùng như nước, còn tôi thì câu dẫn nhị ca âm hiểm, điên cuồng.
Nhưng sau khi “thiên kim thật” trở về, tình thế với chúng tôi ngày càng bất lợi.
Tôi và bạn thân bàn nhau gom hết số tiền riêng cất giấu bao năm, quyết định bỏ trốn tiêu dao.
Hai năm sau, chúng tôi bị bắt lại ở sân bay.
Nhị ca điên cuồng nhốt tôi lại, cười lạnh: “Ngoan ngoãn như vậy mà dám rời xa anh lâu thế này, anh phải phạt em thế nào đây, hửm?”
1
Khi bạn thân Lâm Kiều bị một cái bạt tai hất ngã xuống đất, tôi đang rúc dưới gầm giường run rẩy.
“Tôi đã nói rồi, tôi không làm gì cả, tại sao anh lại không chịu tin tôi?!” – Lâm Kiều nghẹn ngào, mấy giọt nước mắt rơi đúng lúc từ đôi mắt đỏ hoe.
Trong lúc khóc, cô ấy còn tranh thủ liếc tôi một cái, nhét gấu váy của tôi đang lộ ra ngoài trở lại vào trong.
“A Hân sẽ không lừa tôi.” – Lâm Dực từ trên cao nhìn xuống Lâm Kiều, trong mắt lạnh lẽo như băng ngàn năm không tan. “Hơn nữa, nếu không phải cô, thì là ai? Chẳng lẽ A Hân tự ngã từ cầu thang xuống chắc?!”
Lâm Kiều nước mắt đầm đìa, đau lòng nói: “Chúng ta quen nhau mười năm rồi, tôi là người thế nào chẳng lẽ anh còn không biết sao? Cô ấy không lừa anh, nhưng tôi có thể làm ra chuyện này sao?!”
Giọng cô ấy vừa nghẹn ngào vừa run rẩy, nghe mà khiến tôi cũng xót xa.
Nhưng giọng của Lâm Dực vẫn lạnh như băng: “Cô ấy trở về rồi, đồng nghĩa với việc cô sắp mất hết những gì mình từng có. Con người vì tiền, chuyện gì cũng có thể làm, chẳng phải sao?”
“Lâm Dực! Anh làm bằng sắt à?! Tôi đã theo đuổi anh bao năm nay, trong lòng anh, tôi lại là loại người như vậy sao?!”
Lâm Kiều vùng dậy, quỳ dưới đất, nắm lấy vạt áo Lâm Dực, khóc lóc cầu xin: “Xin anh, hãy tin tôi, được không? Tôi thật sự không chạm vào cô ấy, là cô ấy tự ngã mà, tin tôi đi…”
Tiếp theo là một cái bạt tai vang dội nữa.
Lâm Kiều lại bị đánh ngã xuống đất.
Sau đó là lời cảnh cáo lạnh lùng của Lâm Dực: “Tốt nhất cô hãy cầu mong A Hân không sao. Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ lấy mạng cô!”
Nói xong, Lâm Dực quay người bước ra ngoài.
Lâm Kiều vừa khóc vừa chạy theo: “Đừng đi, A Dực, xin anh, đừng đi…”
Cánh cửa vẫn bị đóng sầm lại không chút lưu tình.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe dưới lầu, tôi mới chậm rãi chui ra từ gầm giường.
Lâm Kiều đang cầm điện thoại chụp selfie, chu môi nói: “Cậu xem này, đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương của tớ trông cũng ăn ảnh phết.”
Tôi cạn lời.
Bước tới nhìn hai bên má cô ấy: “Nhà cậu đúng là biết đánh thật, bạt tai còn đánh đều hai bên cho cân.”
“Đau chết đi được.” – Cô ấy lầu bầu, vừa lấy hộp thuốc từ đầu giường ra lau mặt, vừa nói: “Không ổn rồi, tiếp tục thế này chúng ta chắc chắn không đấu lại được con nhỏ Lâm Hân kia.”
“Vậy làm sao giờ?” – Tôi hỏi. “Con nhỏ Lâm Hân ấy đầu óc đầy mưu mô, mới trở về chưa đầy nửa năm mà chúng ta đã thiệt hại bao nhiêu rồi?”
Lâm Kiều nghiêm mặt: “Đàn ông giờ không trông cậy được nữa, chi bằng hai ta bàn kế, mau mau chạy thôi.”
2
Tôi và Lâm Kiều cùng lớn lên trong cô nhi viện.
Năm mười tuổi, vì mắt của tôi giống, miệng của cô ấy giống, nên cha mẹ nhà họ Lâm đã nhận cả hai chúng tôi về nuôi, để an ủi nỗi nhớ thương cô con gái nhỏ bị thất lạc.
Chúng tôi an phận thủ thường tận hưởng tám năm cuộc sống tiểu thư nhà giàu.
Năm mười tám tuổi, tôi và Lâm Kiều cùng ngã xuống nước, khi tỉnh lại, trong đầu bỗng có thêm một đoạn ký ức.
Trong ký ức ấy, “thiên kim thật” sẽ được tìm về khi chúng tôi hai mươi mốt tuổi.
Vì oán hận tôi và Lâm Kiều đã cướp đi cuộc sống giàu sang suốt hơn chục năm của cô ta, cô ta sẽ điên cuồng báo thù chúng tôi.
Cuối cùng, sau những lần liên tiếp bị cô ta hãm hại vu oan, tôi và Lâm Kiều sẽ bị hai anh trai liên thủ hành hạ đến chết.
Sau khi bừng tỉnh, chúng tôi quyết định phải tìm chỗ dựa.
Cô ấy chọn đại ca lạnh lùng như nước, còn tôi thì bám lấy nhị ca âm hiểm, điên cuồng.
Hai người này tuy tính cách trái ngược nhau, nhưng lại có điểm chung:
Chẳng hạn như rất đẹp trai, và cực kỳ giàu có.
Giàu nứt vách, giàu kinh khủng khiếp.
Bất cứ người nào trong hai người chỉ cần xuất hiện thôi cũng đủ để một tay che trời ở Giang Thành.
Ba năm qua, tôi và Lâm Kiều dốc hết mọi mánh khóe, cuối cùng cũng phát triển được mối quan hệ không mấy đứng đắn với hai người đó.
Chúng tôi một mặt đóng vai si tình, như thể không thể sống thiếu họ, một mặt cầm thẻ đen vô hạn quẹt khắp nơi.
Cho đến khi “thiên kim thật” Lâm Hân trở về.
Ban đầu những mánh khóe nhỏ của cô ta chúng tôi còn né tránh được.
Nhưng đầu óc hai đứa cộng lại cũng không ra nổi một cái đầu hoàn chỉnh, dần dần không chống đỡ nổi, liên tiếp mắc bẫy.
Đặc biệt là lần này.
Lâm Hân trực tiếp vu oan cho Lâm Kiều đẩy cô ta ngã cầu thang, còn thông minh mượn góc quay của camera để ngụy tạo cảnh Lâm Kiều đẩy cô ta.
Ngay lập tức, Lâm Kiều trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Mà đại ca nhà chúng tôi, Lâm Dực — chỗ dựa của Lâm Kiều — vẫn mù quáng tin tưởng Lâm Hân.
Tiếp tục thế này, e là chúng tôi vẫn không tránh khỏi kết cục bị hành hạ đến chết.
“Kế hoạch A chắc thất bại rồi.” — Lâm Kiều bắt đầu lục tung tủ — “Chúng ta có thể chuẩn bị kế hoạch B được rồi.”
“Giờ tớ mới bị vạ lây, Lâm Dực cùng lắm chỉ tra tấn tinh thần tớ thôi. Đến khi con nhỏ thiên kim thật kia nhắm vào cậu, với thủ đoạn của nhà cậu ấy, cậu chết còn thảm hơn.”
Nghĩ đến gương mặt của Tiêu Vọng, tôi lập tức gật đầu đồng tình:
“Đúng, chạy, mau chạy thôi!”
Tiêu Vọng và Lâm Dực là anh em cùng cha khác mẹ.
Lâm Dực mang họ cha, còn Tiêu Vọng theo họ mẹ.
Không giống Lâm Dực, mọi thứ Tiêu Vọng có được đều do tự thân nỗ lực, giành lấy từ trong biển máu.
Tôi từng tận mắt thấy anh ta cắm dao vào mắt một kẻ định giở trò đồi bại với tôi, sau đó thản nhiên lau sạch máu trên mặt, nắm tay tôi, nhàn nhạt buông một câu, kết thúc sinh mạng của đối phương.
Cảnh tượng ấy, rất lâu về sau vẫn là cơn ác mộng của tôi.
Nghe nói hồi nhỏ Tiêu Vọng rất thân với em gái ruột của mình, nếu lần này Lâm Hân đổ oan cho tôi, e rằng con dao ấy sẽ xuyên thẳng vào mắt tôi mất.
Lâm Kiều cuối cùng cũng lấy ra một tập tài liệu từ ngăn kéo khóa ba lớp, đổ hết lên giường.
Nhìn những cuốn sổ tiết kiệm cùng giấy tờ tùy thân mới, mắt tôi sáng rỡ.
“Quả nhiên vẫn là cậu giỏi nhất, chuẩn bị chu đáo thế.”
Lâm Kiều lườm tôi một cái: “Chứ sao? Dựa vào cậu chắc? Dựa vào cậu thì hai đứa mình sớm chết đói rồi.”
Ngay từ ngày đầu tiên ba năm trước khi quyết định thay đổi số phận, Lâm Kiều đã bàn với tôi làm hai kế hoạch song song, phòng khi bất trắc.
Ba năm qua, chúng tôi gom góp tất cả số tiền có thể, giao cho Lâm Kiều — vốn học tài chính — quản lý.
Giờ cũng tích lũy được một khoản kha khá rồi.
“Giờ chạy kiểu gì?” — Tôi hỏi.
Lâm Kiều lấy ra hai mảnh giấy, lần lượt viết “bị bắt cóc” và “tự sát”, vò thành hai cục, để tôi rút thăm.
“Rút trúng tự sát thì chết trước, trúng bị bắt cóc thì chết sau.”
Tôi xoa tay, thầm khấn tổ tiên mười tám đời.
Ai mà chẳng muốn rút trúng tự sát, chết trước cho xong.
Bị bắt cóc không những phải diễn thêm một màn cuối, còn phải đối mặt với trăm mối nguy biến hóa khôn lường, đúng là chuyện mệt mà không được lời.
Sau khi khấn đủ, tôi vẫn rút trúng “bị bắt cóc”.
Tôi kêu rên một tiếng.
Lâm Kiều xuýt xoa: “Hết cách rồi, số mệnh an bài, vất vả cho cậu nha~”
3.
Kế hoạch B chính thức khởi động, đếm ngược cho cuộc “giả chết rút lui” đã bắt đầu.
Lâm Kiều chuẩn bị diễn thêm vài màn “suy sụp tuyệt vọng”, giả vờ bị trầm cảm, đi gặp bác sĩ tâm lý mấy lần, lấy vài tờ giấy chứng nhận về để làm bằng.
Còn tôi thì ngoan ngoãn về nhà chờ thông báo, tiện thể nghĩ xem làm cách nào moi thêm ít tiền tiêu vặt từ chỗ Tiêu Vọng.
Tiền mà, ai lại chê nhiều bao giờ?
Vừa về nhà không bao lâu, Tiêu Vọng đã vội vã trở về.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách, mỉm cười chờ anh ấy.
Anh ấy cởi áo khoác ngoài, đưa tay ôm tôi vào lòng, đầu ngón tay lành lạnh lướt nhẹ qua môi tôi.
Tôi tưởng anh ấy định hôn mình, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nhưng hồi lâu trôi qua, môi anh ấy vẫn chưa chạm vào tôi.
Tôi mở mắt ra, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm như hắc diệu thạch của anh ấy, lạnh lẽo và dò xét.
Tim tôi khẽ hụt một nhịp.
“Chiều nay em tắt định vị, đã đi đâu?”
“Em đi dạo phố, điện thoại hết pin, về nhà mới sạc được.”
Để chứng minh, tôi vội vàng đưa cái điện thoại vừa mới sạc pin cho anh ấy xem.
“Ừ, ngoan.” Anh ấy như vuốt ve chó con, xoa đầu tôi, sau đó như biến ra một chiếc bánh kem dâu tây: “Mua cho em đấy.”
Mắt tôi sáng lên, ngoan ngoãn chui vào lòng anh ấy, hôn lên môi anh một cái.
Khác với Lâm Dực, Tiêu Vọng có ham muốn chiếm hữu gần như cuồng loạn.
Anh ấy muốn tất cả mọi phản hồi của tôi đều phải chân thành và cuồng nhiệt như chính tình yêu của anh ấy dành cho tôi.
Tiêu Vọng là con riêng, mẹ anh ấy mất từ khi anh còn rất nhỏ.
Năm tám tuổi, anh mới được đón về nhà họ Lâm.
Nhưng trong nhà họ Lâm chẳng ai đối xử tốt với anh ấy, suốt cả tuổi thơ chỉ có Lâm Hân — như một thiên thần — từng cho anh ấy chút ấm áp.