3

“Em bé, cháu có thể nói cho chú biết ba cháu tên gì không?”

Một chú công an hiền lành cúi xuống hỏi tôi.

“Cố Dự, ba cháu tên Cố Dự, cháu tên là Cố Ngôn.”

“Cố Dự?!”

Mẹ quay sang nhìn tôi với vẻ kỳ lạ, rút điện thoại ra, mở ảnh ba cho tôi xem.

“Là người này phải không?”

Tôi gật đầu.

Quả nhiên là mẹ tôi, mẹ có cả ảnh của ba.

Mẹ khẽ cười lạnh.

“Giỏi lắm, Cố Dự. Bảo sao mất tích không thấy tăm hơi, thì ra sau lưng tôi đã lén sinh cả con rồi.”

Chú công an nhìn chúng tôi đầy thắc mắc.

“Tổng giám đốc Thẩm, chị quen ba của đứa trẻ này à?”

“Không quen. Người tôi quen… là một kẻ đã chết rồi.”

Dòng chữ lại xuất hiện:

【Hiểu lầm to rồi!】

【Phản diện giả chết mang theo con rời đi là vì sợ bố mẹ nữ phụ làm hại Ngôn Ngôn.】

【Hồi đó họ ném đứa bé vào thùng rác rồi lừa nữ phụ rằng con đã chết.】

【Nếu không phải Cố Dự nhìn thấy, Ngôn Ngôn đã chết từ lâu rồi.】

【Bố mẹ nữ phụ chỉ vì không muốn con gái gả cho tên phản diện nghèo kiết xác, mới làm chuyện thất đức đó.】Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Bố mẹ mẹ từng vứt tôi vào thùng rác?

Là ba đã cứu tôi?

Điện thoại của chú công an bất chợt reo lên, chú nghe vài câu rồi quay lại nói với chúng tôi.

“Đã tìm được cha của đứa trẻ. Hiện đang ở bệnh viện Nhân dân, ba ngày trước nhập viện vì tai nạn xe, vẫn đang hôn mê.”

Sắc mặt mẹ khựng lại, như tức giận, lại như xót xa.

Tôi bước tới, nhẹ nhàng kéo vạt áo mẹ.

“Mẹ ơi, mẹ có thể đưa con đi tìm ba được không?”

Ánh mắt mẹ thoáng rối bời.

“Cô không phải mẹ của cháu.”

Tôi cúi đầu, nước mắt chực trào.

Đại Hỉ cọ cọ chân tôi an ủi.

Thẩm Tinh Diệu bước lại muốn xoa đầu Đại Hỉ, nhưng nó tránh đi.

Cậu quay đầu, im lặng nhìn mẹ tôi.

“…Thôi được rồi, cô đưa cháu đi.”

Dòng chữ lại xuất hiện:

【Hiếm khi thấy Thẩm Tinh Diệu thích cái gì đó, nữ phụ mềm lòng rồi.】

【Đau thật sự. Con ruột còn không bằng một con chó dễ thương.】

Trong bệnh viện, Đại Hỉ không được vào.

Nó phải ở lại trong xe.

Chúng tôi vừa đến gần phòng bệnh, đã nghe thấy giọng ba vọng ra.

Ba tỉnh rồi?

“Tôi phải xuất viện! Con gái tôi đang ở nhà một mình!”

“Anh Cố, tình trạng của anh vẫn cần theo dõi thêm.”

“Theo dõi cái gì mà theo dõi! Con bé mới có 4 tuổi! Mà cứ nằm đây nữa là nó chết đói mất!”

Tôi xúc động, giằng khỏi tay mẹ rồi chạy vào phòng bệnh.

“Ba ơi!”

Trên đầu ba quấn đầy băng, mặt tái nhợt.

Ba đang ngồi trên giường tranh cãi với bác sĩ, vừa nghe thấy tôi gọi liền quay phắt đầu lại.

Tôi nhào vào lòng ba.

“Ngôn Ngôn! Sao con tới đây? Ai đưa con tới?”

“Mẹ đưa con tới đó.”

Tôi quay lại nhìn phía cửa, nói khẽ.

Cơ thể ba khựng lại.

Ba từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ đang đứng ở cửa, cánh tay siết tôi càng chặt hơn.

“Cô Thẩm…”

Mẹ cười lạnh.

“Cô Thẩm?”

“Vậy tôi có nên gọi anh là anh Cố? Giỏi thật đó! Bỏ con gái một mình ở nhà à?”

“Con bé ra ngoài tìm anh, suýt bị bọn buôn người bắt đi. May mà lanh trí, ôm chặt lấy tôi gọi mẹ, nếu không bây giờ anh đã chẳng còn con nữa rồi.”

Ba hoảng hốt cúi xuống nhìn tôi.

“Ngôn Ngôn, con không sao chứ?”

Tôi lắc đầu: “Là mẹ cứu con đó!”

“Tôi cứ tưởng trùng tên trùng họ thôi, ai ngờ là bạn trai cũ sống dậy thật rồi.”

“Sao vậy? Quan tài làm mỏng quá, đè không nổi à? Giờ lại bật nắp chui ra?”

Ba rụt cổ lại, mắt lảng tránh, vẻ mặt rõ ràng là guilty.

Mẹ sải bước tới, túm lấy cổ áo ba.

“Nói đi, mẹ ruột của đứa trẻ đâu? Sao anh có thể vừa quen tôi vừa lén có con với người khác? Đồ cầm thú!”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Chạy… chạy mất rồi!”

Ba lắp bắp: “Lúc Ngôn Ngôn mới sinh không lâu thì…”

4

“Báo ứng! Anh bỏ rơi tôi, giờ cô ta cũng bỏ rơi anh. Đáng đời!”

Mẹ buông tay ra, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Tôi ngơ ngác nhìn họ.

Nhưng… chẳng phải mẹ chính là mẹ tôi sao?

Căn phòng bệnh im lặng đến đáng sợ.

Mẹ bỗng quay sang nhìn Thẩm Tinh Diệu đang đứng bên cạnh.

“Tinh Diệu, đưa Ngôn Ngôn ra ngoài một lát.”

“Không đi!”

Tôi ôm chặt lấy cánh tay ba.

Trông mẹ như muốn đánh chết ba vậy.

“Ngôn Ngôn ngoan, đi ra ngoài với anh trai kia một chút. Ba không sao.”

Thẩm Tinh Diệu bước tới, lặng lẽ nắm lấy tay tôi, không nói một lời, kéo tôi ra khỏi phòng.

Cửa vừa đóng lại, bên trong liền vang lên một tiếng “bốp!” nặng nề.

“Ái da! Thẩm Chi Ý, sao cô vẫn bạo lực thế hả!”

“Đừng đánh mặt!”

“Bên dưới cũng không được luôn!”

“Ba ơi!”

Tôi giật khỏi tay Thẩm Tinh Diệu, lao tới đập cửa thật mạnh.

“Ba có sao không?!”

“Ba không sao, Ngôn Ngôn!”

Giọng ba bị đè nén vang lên từ sau cánh cửa.

Tôi lắng tai nghe thêm, rồi bên trong chẳng còn tiếng gì nữa.

Dòng chữ:

【Nữ phụ đè phản diện ra giường đánh luôn rồi! Hung dữ quá đi!】

【Xời ơi! Môi phản diện bị cắn rách rồi kìa!】

【Ái chà! Ngực cũng bị cắn đầy vết răng! Nữ phụ là chó à?】

Ba bị cắn à?

Tôi yên tâm hẳn.

Không sao đâu, Đại Hỉ cũng hay cắn gấu quần tôi vậy mà.

Ba nói, Đại Hỉ làm vậy là vì thương tôi, muốn chơi với tôi.

Vậy mẹ cắn ba… cũng là vì muốn chơi với ba?

Thẩm Tinh Diệu đứng bên cạnh, mặt không chút cảm xúc.

Cậu móc từ túi ra một cái thẻ, đưa cho tôi.

“Mua Đại Hỉ.”

Mua gì cơ?

Một cái thẻ nhỏ thế này mà mua được Đại Hỉ?

Người này bị khùng hả?

“Không bán!”

Thẩm Tinh Diệu nhíu mày, lại móc ra thêm một cái thẻ nữa.

“Mua Đại Hỉ.”

“Không được! Đại Hỉ là của tôi, không bán!”

Cậu ấy trông có vẻ hoang mang thật sự.

“Đại Hỉ là cha đỡ đầu của tôi! Cậu sẽ bán mẹ cậu cho tôi à?”

“Cha đỡ đầu?”

Mặt Thẩm Tinh Diệu hiện lên biểu cảm kiểu “nửa hiểu nửa không”.

Tôi ưỡn ngực, kể:

“Có một lần nửa đêm tôi không ngủ được, lén xuống giường rồi mở gas. Là Đại Hỉ đánh thức ba tôi dậy.”

“Ba nói nếu không có Đại Hỉ, ba con mình suýt nữa đã cùng nhau chầu trời rồi.”

“Thế nên ba cho tôi nhận Đại Hỉ làm cha nuôi.”

Miệng Thẩm Tinh Diệu há ra thành hình chữ O.

Một lúc sau…

“Ba cậu, đúng là đồ bỏ đi.”

“Cậu mới là đồ bỏ đi ấy!”

Tôi phản bác ngay.

Khi hai đứa đang tranh thủ “thăm hỏi” bố nhau, cánh cửa sau lưng mở ra.

Mẹ bước ra, mặt mày sáng rỡ, xoa đầu tôi hỏi:

“Con có muốn đi với mẹ không?”

Mắt tôi sáng bừng.

“Thế… ba thì sao?”

Mẹ quay đầu nhìn vào trong phòng.

“Cũng đúng thôi. Con gái anh không có mẹ, con trai tôi không có ba. Vậy đi, hoặc là theo tôi, hoặc là tôi đè anh về lại trong quan tài, tiện thể chôn luôn mùa Đông Chí.”

Mẹ nghiến răng nghiến lợi đe dọa.

Ba cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt thâm tím như gấu trúc, lắp bắp nói:

“Thẩm Chi Ý, em không thể…”

“Không thể cái gì? Hồi đó anh dụ dỗ tôi, đâu có nói là không thể đâu!”

Mẹ bấm chuông gọi y tá.

Hỏi bác sĩ ba có thể xuất viện được chưa.

Bác sĩ nói vẫn nên tiếp tục theo dõi thêm một thời gian.

“Về nhà theo dõi được không? Nhà tôi có bác sĩ riêng.”

Mẹ hỏi thẳng luôn.

“Cũng được!”

Ba phút sau, mẹ điều hai vệ sĩ đến, gói cả người lẫn chăn của ba lại, vác thẳng ra khỏi phòng bệnh.

5

“Thẩm Chi Ý! Em có biết điều không vậy?!”

Ba vùng vẫy giữa không trung.

“Giày của tôi! Tôi còn chưa mang giày!”

Mẹ tiện tay nhặt giày dưới đất, nhét thẳng vào cái chăn đang quấn ba.

“Ôm lấy!”

Dòng chữ:

【Hahahaha cái quái gì vậy trời, tổng tài bá đạo phiên bản đảo ngược à?!】

【Phản diện: Tôi không cần sĩ diện chắc?!】

【Chưa từng thấy phản diện nào thảm thế này!】

【Cố Dự: Tôi dù sao cũng từng là tổng tài bá đạo mà!】

【Nữ phụ bá đạo đỉnh thật sự!!!】

Sau khi ba bị áp giải về nhà, mẹ không biết lôi đâu ra một cái xích lấp lánh ánh vàng, một đầu khoá vào đầu giường, đầu còn lại khóa thẳng vào cổ chân ba.

“Thẩm Chi Ý! Em xem anh là chó hả?!”

Ba giận đến mức kéo xích rầm rầm.

Mẹ không thèm ngẩng đầu, chỉ bảo dì giúp việc Chu nấu cơm cho người bệnh, rồi lạnh nhạt đáp lại một câu:

“Anh còn không bằng chó.”

Tôi ngồi xổm bên cạnh, nhìn cái xích, lén cắn thử một miếng.

Là vàng thật hả?!

Ba phát tài rồi!

Chiều dài sợi xích vừa đủ để ba đi tới cửa phòng ngủ.

Đại Hỉ vẫy đuôi lượn qua lượn lại trước mặt ba, một ngày đi tới đi lui tám trăm lần.

Ba thở dài: “Đúng là không bằng chó!”

Dòng chữ:

【Trời đất ơi! Nhục nhã cấp độ phản diện!】

【Xích vàng ròng đó! Nữ phụ chơi lớn thật!】

【Cố Dự: Sĩ diện của tôi bị chôn luôn rồi!】

【Đến con chó còn tự do hơn phản diện, cười xỉu!】

Ban đầu tôi còn lo lắng không biết ông bà ngoại có ở nhà không.

Ai ngờ lúc ăn tối, mẹ thản nhiên nói:

“À, một người ở viện tâm thần Nam Sơn, người còn lại ở viện Bắc Sơn.”

Tôi ngơ ngác.

Gì cơ?

Cả hai ông bà đều… khùng luôn rồi?