Nghe trong phòng ba có tiếng dội nước bồn cầu liên tục không ngớt.
Dòng chữ:
【Trời ơi! Tôi ngủ dậy rồi mà phản diện còn chưa ngừng “đi ngoài” sao?】
【Có ai đếm xem là lần thứ mấy chưa?】
【Tôi đây, lần thứ 8! Cái cánh gà đó sống bên trong, ai ăn không tào tháo đuổi mới lạ!】
Gần đây, ba không chỉ mê nấu ăn, mà còn chủ động xin làm trợ lý ở công ty mẹ.
Sau khi tan học, tôi và Thẩm Tinh Diệu được chú Phan đưa tới công ty đón mẹ cùng về.
Kết quả là thấy ba cứ ra ra vào vào phòng làm việc của mẹ, bận đến mức chân không chạm đất.
Lục Phong đem cà phê tới, ba lập tức xông ra chặn trước cửa.
“Lục Phong! Trùng hợp quá! Tôi cũng đang mang tài liệu vào cho Chi Ý, tiện tay mang luôn cà phê giúp anh nha!”
Lục Phong mang tài liệu tới, ba lại cướp luôn:
“Cái này đúng là phần việc của tôi!”
…
Tôi và Thẩm Tinh Diệu đã đếm rồi.
13
Ba đã ngăn được 8 lần, trong đó thành công 6, thất bại 2.
Dòng chữ chạy dày đặc:
【Phản diện ơi, anh có muốn đi mở xưởng ngâm giấm không? Đảm bảo siêu chua!】
【Lục Phong: Cản đường gì mà vừa thối vừa cứng!】
【Nữ phụ trong phòng đang cười trộm kìa!】
…
Tối thứ Sáu, chỉ có ba về nhà một mình.
Vừa bước vào, ông đã ôm chầm lấy tôi khóc hu hu.
“Ngôn Ngôn ơi! Mẹ con không cần ba nữa rồi!”
“Cái thằng họ Lục khốn kiếp ấy, dẫn mẹ con về ra mắt bố mẹ rồi!”
Gì cơ? Mẹ thật sự không cần ba nữa?
Thẩm Tinh Diệu buông đồ chơi trong tay, đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu ba.
“Tinh Diệu à, mẹ con bỏ ba rồi… sau này con theo ba nhé, ba con mình với Đại Hỉ, ba người một chó, nhất định sống nổi!”
Tôi chớp mắt nói: “Nhưng tuần trước ba còn bảo là không có mẹ thì sống không nổi.”
Ba lập tức bật lại: “Con nít đừng nhớ kỹ quá!”
Rồi vừa khóc vừa chạy lên lầu đòi thu dọn hành lý, sợ bị Lục Phong đuổi ra khỏi nhà.
Tôi ái ngại nhìn theo…
Thực ra, hình như ba chẳng có gì để dọn hết?
Nửa tiếng sau, ba lôi từ trên lầu xuống một chiếc vali to.
Thẩm Tinh Diệu đi tới đẩy thử.
Trống rỗng.
Cậu liếc nhìn ba như thể đang hỏi: “Thế là sao?”
“Đừng có đụng vào! Trong này là lòng tự trọng của ba!”
Tôi: …
Dòng chữ:
【Phản diện còn lòng tự trọng hả? Không phải nát vụn từ lâu rồi sao?】
【Thu dọn xong cả rồi, rốt cuộc có đi không?】
【Sao lại ngồi xuống sofa? Không định đi nữa à?】
Đến 10 giờ tối, cửa mở.
Ba lập tức bật dậy, kéo vali bước tới.
Ngoài mẹ ra, còn có Lục Phong và một chị gái rất xinh.
“Tránh ra nào.”
Ba kéo vali chen qua.
“Tôi không làm kỳ đà cản mũi các người đâu! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão!”
Lục Phong cười khẽ nhìn ông.
Cô gái xinh đẹp cười khẩy: “Cố Dự, lại diễn tiếp à?”
Ba sửng sốt: “Vu Kiều? Sao cô lại ở đây?!”
“Lục Phong và tôi đưa Chi Ý về nhà, tôi không ở đây thì ở đâu?”
Mẹ thở dài ôm trán, kéo tay ba đang nắm cái vali lại.
“Lục Phong đưa tôi đi gặp bố mẹ Vu Kiều, tiện thể giúp anh ta cầu hôn.”
Rồi mẹ chỉ vào Lục Phong đang nhịn cười và Vu Kiều đang khinh bỉ ra mặt.
“Hai người họ đang hiểu lầm nhau, tôi chỉ đi giúp hòa giải thôi.”
Dòng chữ bùng nổ:
【Cười xỉu! Vu Kiều là bạn thân của nữ phụ đấy nhé!】
【Thì ra Lục Phong bị Vu Kiều block toàn tập, về nước là để theo đuổi lại vợ!】
【Một người giúp bạn nối lại tình xưa, một người giúp bạn gái dằn mặt phản diện, ăn ý quá trời!】
Ba làm rơi cái vali bị gọi là “lòng tự trọng”.
Ông nhìn Vu Kiều, lại nhìn Lục Phong, cuối cùng nhìn sang mẹ.
“Vậy… là mấy người hợp tác lại chơi tôi?”
“Đồ ngốc. Là tự anh hiểu nhầm, có ai rảnh chơi anh đâu?”
Mẹ và Lục Phong chào tạm biệt hai người rồi rời đi.
Sau khi mọi người đi rồi, mẹ quay đầu nhìn ba đang lóng ngóng đứng ở cửa.
“Không phải anh định đi tìm cái đùi vàng à? Mau đi đi!”
Ba lập tức cười nịnh, chắp tay cúi đầu chạy tới.
“Chi Ý, anh sai rồi! Cái đùi vàng gì đó… vẫn là của em to nhất!”
“Ồ? Vừa nãy không phải anh bảo muốn đi sao?”
“Đi? Ai nói vậy? Cái vali này cũ rồi, anh định mang đi vứt mà!”
Dòng chữ:
【Phản diện thật biết cúi mình đúng lúc!】
【Vali chứa lòng tự trọng vứt luôn rồi à?】
【Tên này học nghệ biến sắc mặt ở đâu ra thế trời!】
Mặt mẹ rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười.
Ba thừa cơ ôm ngang mẹ lên, chạy thẳng lên lầu, làm mẹ hoảng hốt ôm chặt cổ ông.
“Cố Dự! Anh thả tôi xuống ngay!”
“Không thả!”
Thẩm Tinh Diệu lặng lẽ đi tới bên vali, dùng mũi chân khẽ đá một cái.
“Quên đem theo… lòng tự trọng rồi.”
Ba chẳng thèm quay đầu.
14
“Không cần nữa!”
Cuối năm, chỉ còn mười ngày nữa là được nghỉ Tết.
Ba nói, tối nay muốn để chúng tôi làm nhân chứng.
Ông sẽ cầu hôn mẹ.
Trước đó, ông mượn mẹ một khoản tiền đầu tư, giờ đã sinh lời gấp mười lần.
Chúng tôi đứng đợi ở cổng trường, chờ ba đến đón.
Một người đàn ông bỗng từ nhóm phụ huynh xông ra, túm chặt tay Thẩm Tinh Diệu.
“Thằng ranh con! Cuối cùng cũng tìm được mày rồi!”
“Tiền ba mẹ mày giấu ở đâu?”
Hắn điên cuồng lay Thẩm Tinh Diệu.
“Lão tử đánh bạc thua sạch rồi, mau đưa tiền ra đây!”
“Hồi trước họ mua được nhà với xe, làm gì có chuyện không để dành tí tiền cho mày!”
Dòng chữ chạy rần rần:
【Wtf đây là chú ruột Thẩm Tinh Diệu! Cờ bạc đến mức bán nhà bán xe của anh chị mình vẫn chưa đủ hả?】
【Giờ lại không tha luôn phần tài sản để lại cho cháu? Chính đám này đã vứt cậu bé ra ngoài đường để đi nhặt rác sống qua ngày đấy!】
【Cặn bã đúng nghĩa! Nếu không nhờ nữ phụ, đứa trẻ này đã xong đời rồi!】
“Chú làm gì vậy! Tôi báo công an đấy!”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Cô Lý từ xa chạy tới, chắn trước mặt chúng tôi.
Gã đàn ông xô ngã cô giáo, kéo Thẩm Tinh Diệu về phía đường lớn.
“Đi theo lão! Hôm nay mày mà không lấy tiền ra, tao cho mày chết!”
Tên xấu!
Hắn muốn bắt cóc anh nhỏ!
Tôi nóng đầu, nhào tới cắn thẳng vào cổ tay hắn!
“Á!”
Hắn gào lên: “Con tiện nhân này!”
Rồi hắn đá tôi một phát thật mạnh.
Tai tôi vang lên tiếng phanh chói tai.
Một người nào đó ôm chầm lấy tôi.
Trong tiếng hét hỗn loạn, tôi nghe tiếng ba gào thét xé họng:
“Ngôn Ngôn! Tinh Diệu!”
Mở mắt ra lần nữa.
Tôi thấy Thẩm Tinh Diệu không biết từ lúc nào đã vùng thoát khỏi tên đó, ôm chặt lấy tôi, che chắn tôi dưới thân.
Ba dang hai tay ra chắn ngay phía sau chúng tôi.
Lưng gần như bị xe quệt trúng.
Dòng chữ chạy dày đặc:
【Tôi như ngừng thở mất! Hú hồn hú vía!】
【Tưởng phản diện lại bị xe tông nữa chứ! Đi xin vía đi, đen quá rồi!】
【Thẩm Tinh Diệu ôm chắn cho Ngôn Ngôn kìa!】
Tài xế lao khỏi xe, tóm cổ áo gã đàn ông kia, tát liền hai cái.
“Mày điên à? Đẩy con nít ra giữa đường hả?!”
“Súc sinh! Hôm nay ông không đánh chết mày, mai tao tông chết mày!”
Tiếng còi cảnh sát mỗi lúc một gần.
Gã kia chửi rủa rồi định bỏ chạy vào đám đông.
Kết quả bị ba mẹ của Tiểu Béo và những đứa trẻ khác đè xuống đất.
“Hắn bắt nạt Ngôn Ngôn! Là người xấu!”
“Ba ơi, con đánh hắn được không?”
“Mẹ ơi, giày cao gót của mẹ có thể đá hắn không?”
…
Ba tay run run kiểm tra chúng tôi có bị thương không.
Tôi không sao, nhưng trán Thẩm Tinh Diệu bị trầy xước.
“Tinh Diệu, cảm ơn con đã cứu Ngôn Ngôn.”
Thẩm Tinh Diệu ngượng ngùng buông tôi ra.
“Em cũng cứu em.”
“Ba…”
Dòng chữ chấn động:
【Trời má! Thẩm Tinh Diệu lần đầu gọi “ba”!】
【Phản diện mắt đỏ hoe rồi!】
【Nữ phụ mau tới xem con trai tự kỷ của bà biết mở miệng rồi nè!】
“Con… con vừa gọi ba là gì?”
Giọng ba khàn khàn.
Thẩm Tinh Diệu mím môi, quay mặt đi.
“Không nghe thấy thì thôi.”
“Nghe rồi! Ba nghe rõ lắm luôn!”
“Gọi lại lần nữa được không? Để ba chắc không bị ảo giác!”
“Ba.”
Tôi nhìn hai người họ cứ như máy phát thanh hỏng vậy.
Một người “ba”, một người “ơi”.
Chán òm.
Giỏi thì gọi Đại Hỉ là ba xem, xem nó có “ơ” lại không.
Thế mới gọi là đỉnh!
15
Tại đồn cảnh sát.
Mẹ vội vã chạy đến.
“Hồi đó tôi đưa cho anh 50 ngàn để làm thủ tục chuyển quyền nuôi dưỡng, anh ký hợp đồng như nào, anh quên rồi à?”
“Trắng đen rõ ràng ghi là không được làm phiền nữa, bây giờ anh sống chán rồi đúng không?”
Thẩm Thành, chú ruột của Thẩm Tinh Diệu, nghểnh cổ lên cãi cùn:
“Có bao nhiêu đâu?! Cô làm đại gia mà ra tay keo thế à?”
“Còn nữa, tôi là chú ruột nó, muốn giành quyền nuôi dưỡng là chuyện đương nhiên!”
“Chú ruột?”
“Sau khi ba mẹ Tinh Diệu mất vì tai nạn, anh vứt nó ra ngoài mặc kệ sống chết, đứa bé ba tuổi phải lục thùng rác sống sót suốt một tuần! Giờ mới nhớ đến máu mủ à?”
Mẹ gọi người mang tới một xấp tài liệu.
“Đây là bằng chứng tôi điều tra được. Cờ bạc, lừa đảo, vay nặng lãi – ngần này đủ cho anh bóc lịch mười năm rồi nhỉ?”
Dòng chữ trôi qua rào rào:
【Nữ phụ ngầu lòi thật sự!】
【Loại họ hàng rác rưởi thế này nên cho ngồi tù đến rữa xương luôn!】
【Sau này Tinh Diệu có ba mẹ mới rồi, lại còn thêm một cô em gái nữa!】
Khi bị áp giải đi, Thẩm Thành vẫn còn la hét chửi bới.
Tôi kiễng chân bịt tai Thẩm Tinh Diệu lại.
“Anh nhỏ, sau này sẽ không ai bắt nạt anh nữa đâu. Ba mẹ sẽ luôn bảo vệ anh.”
Thẩm Tinh Diệu cúi đầu.
Một lúc sau, khẽ đáp “ừ” một tiếng, nhỏ xíu như muỗi kêu.
Tối đó, ba như bị lửa đốt mông, chạy đi tìm Thẩm Tinh Diệu đang vẽ tranh cùng tôi.
“Tinh Diệu! Giúp ba chuyện gấp với!”
“Con vẽ đẹp lắm, vẽ giúp ba một cái nhẫn được không? Loại lấp lánh lóng lánh ấy!”
Thẩm Tinh Diệu: ???
“Là… là nhẫn kim cương bị ba làm mất rồi, ba còn lục trong miệng Đại Hỉ mà chẳng thấy!”
“Chắc rớt đâu mất ban sáng rồi, ba đâu thể lấy nắp lon bia thay được? Nhà mình cũng đâu có coca.”
Mười phút sau, ba quỳ trước mặt mẹ, dâng một tờ giấy.
Trên đó là chiếc nhẫn kim cương hình trái tim do Thẩm Tinh Diệu vẽ.
Bên cạnh còn ghi chú: “giá trị 100 triệu”.
Mẹ liếc qua: “Anh nhờ Tinh Diệu vẽ đúng không?”
Ba dày mặt: “Tác phẩm hợp tác cha con, thành ý nhân đôi!”
“Ngôn Ngôn cũng có vẽ nữa nè.”
Ông lôi ra thêm một bức.
Tôi vẽ nhẫn hình ngôi sao năm cánh.
Tôi nói: “Ba ơi, con bắt đầu khóc được chưa?”
Mẹ hỏi: “Tại sao lại khóc?”
“Ba bảo nếu mẹ không đồng ý thì con khóc. Khóc to! Khóc thiệt lực!”
Dòng chữ cười bể bụng:
【Dùng con gái uy hiếp vợ hả? Cách chơi lớn nha!】
【Tôi ưng cái kết này quá trời luôn.】
Mẹ cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười.
Bà lấy hai tờ tranh, nhướng mày nhìn ba.
“Được thôi, tạm chấp nhận.”
Một tháng sau, nhẫn kim cương đặt làm đã được giao tới.
To và lấp lánh hơn cái trước.
Nhưng chưa kịp trao cho mẹ, thì bị Đại Hỉ nuốt mất.
Tôi với Thẩm Tinh Diệu cuống lên chạy vòng vòng.
May là trước khi ba mẹ về nhà, hai đứa đã dụ Đại Hỉ “xả hàng”.
Mùi thì… hơi bị nồng.
Tôi không muốn rửa.
Thẩm Tinh Diệu cũng chẳng thích.
Ba tìm khắp nơi không thấy nhẫn, đi ngang qua nhà vệ sinh thì thấy hai đứa tôi đang ngồi xổm canh bãi chiến tích.
Ông hỏi: “Ngôn Ngôn, Tinh Diệu, hai con có thấy chiếc nhẫn ba mua không?”
Giây sau, mắt ba chạm ngay vào… một đống phân chó, giữa đó lấp ló một chiếc nhẫn vàng lấp lánh.
“Đại Hỉ!!!!!!!!!!”
[Hoàn]