Quay livestream chương trình thực tế dạng “chậm”, tôi – một minh tinh hết thời – bị sai đi mua cam.
Kết quả lại tình cờ gặp… ba của đại lưu lượng.
Ông ấy đang bán cam.
Bán cam trồng trong khuôn viên biệt thự nhà mình.
Bình luận trực tiếp nổ tung.
Nhưng điều bùng nổ hơn là: Ba của đại lưu lượng kích động nắm tay tôi: “Con dâu à, lâu rồi không gặp con!”
01
Chương trình thực tế chậm hot nhất hiện nay là do quản lý của tôi năn nỉ đến chết mới xin được cho tôi tham gia.
Trong chương trình có rất nhiều đại lưu lượng, idol và diễn viên nổi tiếng.
Với tư cách là một diễn viên hạng ba có tác phẩm đại diện nhưng không nổi, tôi – Thời Duyệt – chỉ là nhân vật ngoài lề, kiểu lên hình được 5 phút mỗi tập.
Hôm nay, từ sáng sớm tôi đã được giao nhiệm vụ đi mua cam cho mọi người.
Những ngôi sao nổi tiếng tham gia chương trình vẫn chưa thức dậy, chương trình livestream toàn bộ yêu cầu có người lên hình từ sáng sớm, thế là tôi được giao đóng vai người đỡ.
Đạo diễn nói rất hay ho là “đặc biệt cho tôi chút cận cảnh”, tôi cũng vui vì được nhàn hạ.
Tôi nghĩ chắc sau khi mua cam về, phần xuất hiện của tôi trong hôm nay coi như xong, đến lúc đó tôi có thể tìm góc nào ngủ thêm cho sướng.
Ra khỏi khu biệt thự cao cấp nơi ghi hình, tôi nhìn thấy ven đường có một ông lão đang bán cam.
Giữa cơn gió lạnh, bóng dáng ông cụ trông thật tội nghiệp.
Tôi quyết định mua hết chỗ cam của ông, để ông có thể sớm về nhà.
Tôi rút hai tờ tiền đỏ, hỏi: “Chào ông, xin hỏi cả giỏ cam này bao nhiêu tiền ạ?”
Ông cụ đang xếp cam, không ngẩng đầu: “Mười tệ ba cân. Chỗ này chắc cỡ năm, sáu mươi cân.”
Tôi lại rút thêm một tờ đỏ nữa, đưa ông ba trăm tệ: “Ông lấy bao tải đựng hết cho cháu nhé.”
Ông cụ: “Ừ được, để ta giúp cháu đóng gói…”
Vừa ngẩng đầu lên, hai người chúng tôi đều sững lại.
Ông cụ: “Tiểu Thời?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, tổng đạo diễn đã nhanh hơn một bước nắm lấy tay ông: “Ông Minh? Sao ông lại ở đây?”
Đúng vậy, cả thế giới đều biết, ông Minh là ba của minh tinh ca vương hot nhất hiện nay – Minh Tu.
Thường xuyên xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ, được mệnh danh là ông già lầy lội nhất.
Ông Minh cười ha ha: “Cam trong sân nhà bị trĩu quả, cho người ta cũng ăn không hết.
Không bán thì phí, nên ta ra đây bán cho vui.”
Không khí xung quanh như đóng băng, tôi và cả ekip đều chết lặng.
Chắc cái sân ông nói, chính là mấy biệt thự ở quanh đây, mỗi căn nhà đều có sân vườn rộng hàng nghìn mét vuông.
Tôi ra hiệu cho ekip đóng gói cam, còn tôi thì định chuồn ngay.
Nhưng ông Minh kéo tôi lại: “Tiểu Thời à, lâu rồi không gặp con.”
Bình luận trực tiếp đã nổ tung.
Tôi cười gượng: “Haha, đúng là lâu rồi không gặp. À, cháu đi tiếp tục ghi hình nhé…”
Ông Minh lập tức nói: “Con chờ đã, để ta gọi thằng nhóc Minh Tu qua đây.”
Bình luận:
- “??? Cô này với ông Minh có quan hệ gì thế?”
- “Aaa Minh Tu của tôi sắp tới rồi sao?”
- “Không lẽ? Tôi ngửi thấy mùi drama rồi…”
- “Đừng nói linh tinh, Minh Tu của tôi không phải ai cũng bám ké được đâu!”
Tôi ra hiệu cầu cứu với đạo diễn, mong được rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng ekip ngửi thấy mùi hot search, chẳng thèm để ý đến lời cầu xin của một minh tinh hết thời như tôi, còn điều thêm mấy máy quay tới.
Đạo diễn đích thân bước lên: “Ông Minh, ông quen Thời Duyệt sao?”
Ông Minh cười hớn hở: “Không chỉ quen!
Cô ấy là con dâu tôi!”
02
Nếu nói lúc này hot search của nền tảng mới chỉ ở mức “nóng”,
Thì sự xuất hiện của Minh Tu đã khiến chủ đề nổ hẳn lên.
Ông Minh lấy điện thoại ra, nói liền một tràng tiếng địa phương khiến chúng tôi nghe mù mờ, chỉ lờ mờ hiểu là bảo Minh Tu lái xe đến chở cam.
Ơ? Tôi đã mua hết rồi, lấy đâu ra cam nữa mà chở?
Vậy mà Minh Tu thật sự đến.
Chúng tôi nghĩ ít nhất anh ấy sẽ lái một chiếc Rolls-Royce hay Lamborghini, ai ngờ lại chạy tới bằng một chiếc xe điện màu hồng.
Đúng rồi, màu hồng, xe điện gấu dâu nhỏ.
Tôi không dám nhìn bình luận.
Cũng không dám nói… chiếc xe đó, thật ra là tôi mua cho anh ấy.
Minh Tu bước xuống xe, quay sang nhìn ông Minh: “Ba lại tham gia show nữa à?”
Nói rồi đưa tay: “Cam đâu?”
Ông Minh chỉ vào tôi, người đang co rúm sau lưng quay phim: “Nhìn xem, đó là ai?”
Đạo diễn ra hiệu, mọi người liền tản ra.
Một mình tôi đứng trơ trọi, cảm thấy gió hôm nay sao mà lạnh lẽo quá…
Minh Tu đẩy gọng kính, ngạc nhiên: “Thời Duyệt?”
Ông Minh phấn khởi vỗ vai anh: “Còn không mau qua nói chuyện với con dâu của ba đi?”
Tôi liếc nhìn màn hình hiển thị, khung livestream đã bị bình luận phủ kín.
Minh Tu thản nhiên bổ sung một câu chí mạng: “Ba à, bọn con chia tay nửa năm rồi.”
Ừ, đẹp lắm.
Màn livestream chính thức bị bình luận cuốn trôi.
Tất cả ống kính đều hướng về phía tôi.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc,
Tôi ôm bụng nói: “Tôi có thể đi vệ sinh được không…”
Minh Tu tháo khẩu trang, ánh mắt nhìn tôi không rời:
“Thời Duyệt, chia tay rồi, em vẫn nhát gan như vậy à.”
03
Hiện trường nổ tung.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Kịch bản trong tay tổng đạo diễn rơi xuống đất.
Tổng giám chế là người phản ứng đầu tiên, lập tức lao tới, hỏi Minh Tu: “Chúng tôi đang ghi hình, anh có tiện làm khách mời tạm thời không? Thù lao có thể thương lượng…”
“Được thôi.” Minh Tu lập tức đồng ý, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.
Trán tôi bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
Sáng nay chưa ăn gì, căng thẳng quá mức khiến bệnh hạ đường huyết lại tái phát.
Tôi mặt mày tái nhợt, quay người níu lấy quản lý của tôi: “Chị Trân Trân, hay là… mình đi toilet trước đi…”
Nhưng Minh Tu đã sải bước đến, nhíu mày chặt lại:
“Bệnh cũ lại tái phát à?”
Anh ấy lôi ra một thanh sôcôla từ túi áo khoác dài: “Chính em cũng không biết mang theo thanh năng lượng à?”
Ngón tay thon dài của anh mở bao sôcôla một cách thuần thục, nhét thẳng vào miệng tôi.
Còn tôi, mắt tối sầm, ngã thẳng vào lòng quản lý.
Nhưng mà, hôm nay sao nước hoa của quản lý lại là loại nước hoa nam nhỉ…
Mười phút sau.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Hạ đường huyết nếu không nghiêm trọng thường chỉ choáng váng trong thời gian ngắn.
Thế nên, khi được quản lý (người có mùi nước hoa nam) bế lên xe, tôi đã tỉnh lại rồi.
Nhưng tôi không dám mở mắt.
Tôi nghe thấy giọng đàn ông vang lên bên tai: “Cô ấy vẫn thường xuyên bị hạ đường huyết sao?”
Quản lý: “Thi thoảng thôi. Hôm nay là do cô ấy chưa ăn sáng…”
Người đàn ông ngắt lời: “Về sau nhớ mang theo sôcôla hoặc thanh năng lượng bên mình.”
Quản lý: “Ồ, vâng…”
Sau đó là một khoảng lặng kéo dài.
Cho đến khi xe dừng lại ở khu căn cứ ghi hình của chương trình thực tế, bọn họ muốn bế tôi xuống xe, tôi mới vội vàng giả vờ vừa tỉnh lại.
Ánh mắt u ám của Minh Tu lập tức khóa chặt tôi.
Chỉ một ánh nhìn, tôi đã biết — anh ta đã sớm nhận ra tôi đã tỉnh.
Cái sự ăn ý chết tiệt này.
Tôi vội vàng bảo chị Trân Trân đỡ tôi xuống xe, quay lại căn cứ ghi hình.
Quản lý viện cớ tôi không khỏe, đưa tôi vào phòng nghỉ của nhân viên – nơi không bị ghi hình theo sát.
Sau đó chị ấy ném cái điện thoại đầy tin nhắn bình luận trực tiếp vào lòng tôi.
Tôi nhìn gương mặt vô cảm của chị ấy, trong lòng càng thêm chột dạ:
“Chị Trân Trân, chị đừng như vậy…”
Quản lý ngắt lời tôi: “Xem bình luận đi đã.”
Tôi chuẩn bị tinh thần đón nhận điều tệ nhất, nhìn vào màn hình.
Nhưng thực tế là, số người mắng tôi chỉ chiếm khoảng một phần ba.
Đối với một minh tinh hết thời dính phải scandal tình ái với đại lưu lượng, tỉ lệ anti thế này thật sự đã là rất thấp rồi.
Chủ yếu chỉ có mấy bình luận kiểu:
- “Đây là ai vậy? Đồ cóc ghẻ cũng muốn ăn thịt thiên nga à?”
- “Giả vờ quá thể, có mỗi chuyện không ăn một bữa sáng mà làm như phải đưa đi cấp cứu không bằng!”
- “Tưởng đâu mình cũng thích ông Minh, ai dè ông cũng nhìn người sai quá!”
Tôi thở phào một hơi.
Mấy bình luận tiêu cực này, đối với một diễn viên đã debut nhiều năm như tôi, thực sự chẳng đáng là gì.
Phần còn lại của bình luận thì… khá là thân thiện.
- “Không hiểu sao lại cảm thấy hai người có cảm giác couple ghê?”
- “Nhờ phúc của Thời Duyệt, có phải lại được gặp anh Minh Tu rồi không?”
- “Minh Tu có phải idol đâu, 28 tuổi rồi, có bạn gái cũ cũng bình thường mà.”
- “Cái xe gấu dâu dễ thương quáaaa!”
- “Mấy vai phụ của Thời Duyệt đóng đều rất ấn tượng, tôi vốn đã thích cô ấy rồi.”
“Ồ, Thời Duyệt à, phim nổi nhưng người không nổi.”