06

Tôi lập tức quay người 180 độ, trở về phòng nghỉ.

Chị Trân Trân nhìn khuôn mặt thất thần của tôi, hỏi: “Sao thế? Em thấy không khỏe à?”

“Không phải…” Nói được nửa câu tôi bỗng đổi lời: “Không có gì nghiêm trọng, nhưng thật sự có hơi mệt.”

Chị Trân Trân nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi thở dài:

“Uyển Uyển, chị còn không hiểu em sao?
Cái Bạch Ngọc Hinh kia, có liên quan đến việc hai đứa em chia tay đúng không?”

Tôi sững người.

Có liên quan không? Tôi cũng không biết.

Tôi chỉ biết, khi tôi mắc sai lầm không thể quay đầu, chính cô ấy đã cười và thay thế tôi.

Nếu nói là có liên quan, thì cũng chỉ vì cô ấy đã chặn mất đường lui của tôi mà thôi.

Không phải cô ấy, sớm muộn gì cũng sẽ là người khác.

Nhưng, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi lại không thể kiềm chế được sự bực bội và hụt hẫng trong lòng.

Tôi ngẩng đầu, giọng nghẹn lại: “Chị Trân Trân, tập sau… giúp em xin nghỉ bệnh nhé.”

Chị Trân Trân: “Được, cát-xê tập sau chị sẽ trả lại.”

Sau khi chị Trân Trân xử lý xong việc xin nghỉ, bốn giờ sáng, khi mọi người đã đi ngủ,
Chúng tôi lập tức thu dọn hành lý, rời đi trong đêm.

Bộ phim mà quản lý sắp xếp cho tôi sẽ khai máy sau một tuần, tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Tôi đã mua một căn hộ thông tầng nhỏ ở thành phố Q, không lớn, nhưng có một sân thượng có thể nhìn ra biển.

Những lúc rảnh rỗi, tôi thường ngồi trên sân thượng ngắm biển, thẫn thờ cả buổi.

Buổi chiều, tôi trở về thành phố Q.

Nằm trên ghế treo ngoài ban công, tay tôi không kiềm được mà lại mở livestream của chương trình.

Chắc là hai người họ tương tác ngọt ngào lắm nhỉ?

Thế nhưng…

Tôi đợi suốt nửa tiếng, vẫn không thấy Minh Tu xuất hiện trên màn hình.

Vô lý.

Với vị trí là đại lưu lượng như anh ấy, không thể nào lâu vậy mà không có lên hình.

Bạch Ngọc Hinh thì lại rất chủ động, chạy khắp nơi giúp đỡ, lúc nào cũng cười tươi tắn.

Bình luận livestream đều đang khen cô ấy dịu dàng, đảm đang.

Giữa hàng loạt bình luận lướt qua như bay, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy có người hỏi: “Minh Tu sao chỉ tham gia một tập thôi vậy?”

Bên dưới có người trả lời: “Anh ấy là khách mời bay qua mà, chỉ tham gia một tập thôi, bình thường thôi mà?”

Nhưng chị Trân Trân nói, anh ấy đã ký hai tập cơ mà.

Tôi đang định gọi cho chị Trân Trân hỏi thử, thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Âm thanh chậm rãi, nhịp nhàng.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi không kìm được, nín thở.

07

Tiếng gõ cửa dừng lại một lúc.
Sau đó, khóa cửa vân tay phát ra giọng nhắc: “Mở khóa vân tay thành công.”

Một bàn tay thon dài đẩy cửa ra.
Nhưng… bị mắc ở xích chống trộm.

Với tư cách là một cô gái sống một mình, ít ra tôi cũng có chút cảnh giác.

Nhưng tôi biết người đến là ai.

“Thời Duyệt, anh biết em đang ở nhà.
Mở cửa đi.”

Tôi chậm rãi bước xuống khỏi ghế treo, lén lút đi về phía cửa.
Cứ như thể tôi là người vừa làm chuyện gì sai vậy.

Tôi lề mề đi tới cửa.

Minh Tu bật cười, hỏi: “Anh đáng sợ vậy sao?”

“Không… chỉ là…”

“Vậy cho anh vào trước được không?”

Tôi tháo xích chống trộm.

Minh Tu rất tự nhiên ngồi xuống sofa trong phòng khách kiểu giật cấp.

Tôi đưa cho anh ấy một ly nước:
“Anh… sao lại không đi nữa?”

“Cái gì cơ?”

Tôi nuốt nước bọt: “Chuyện… chương trình thực tế chậm ấy. Chị Trân Trân nói anh nhận quay hai tập… sao tập này lại không tham gia nữa?”

“À, chuyện đó à.” Minh Tu phất tay, “Không muốn đi nữa thôi.”

“Hả?… Ờ.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tôi thấy hối hận rồi.
Chuyện của anh, tôi vốn không nên hỏi.

Nhưng Minh Tu lại như nhìn thấu lòng tôi: “Sao em không hỏi tiếp?”

“Em…”

Tôi quả thực là kiểu người nhát gan.
Rõ ràng giọng anh rất dịu dàng, nhưng vành mắt tôi đã đỏ lên từ lúc nào không hay.

Tôi có tư cách gì để hỏi đây?

Minh Tu bỗng mở miệng:
“Thời Duyệt, anh với Bạch Ngọc Hinh, không có gì cả.
Anh không thích cô ấy.”

Các ngón tay tôi lập tức siết chặt lại:
“Anh… không cần nói với em những chuyện này đâu.”

Chỉ là… trong lòng tôi, ở một góc nào đó, bỗng dưng nhẹ nhõm đi một chút.

Minh Tu bất ngờ đứng dậy, tôi theo phản xạ lùi lại một bước.
“Anh là thứ gì đáng sợ lắm sao?”

Minh Tu nhướng mày, tiến thêm một bước, kéo lấy cổ tay tôi.
Sau đó, anh lần lượt gỡ từng ngón tay đang siết chặt của tôi ra.

Tôi muốn vùng ra, nhưng Minh Tu lại mạnh mẽ kéo tôi vào lòng:
“Thời Duyệt, anh nhớ em lắm.”

Minh Tu tựa cằm lên vai tôi:
“Anh thật sự rất nhớ em.”

Ở góc độ anh không thể nhìn thấy, tôi lén lau đi giọt nước mắt sắp rơi.

Tôi cũng rất nhớ anh.
Thật sự rất thích anh…

Nhưng tôi khẽ đẩy anh ra:
“Dì ấy… vẫn khỏe chứ?”

Động tác của Minh Tu khựng lại.
Nắm tay anh siết chặt rồi lại thả lỏng.

Cuối cùng, anh ấy khẽ nói: “Dì ấy vẫn đang phục hồi, đã khá hơn nhiều rồi.”

Tôi đáp: “Nhưng dù sao cũng không thể như trước được nữa.”

Im lặng.

Minh Tu châm một điếu thuốc.

Anh im lặng hút thuốc, tôi im lặng nhìn anh phả khói.

Cho đến khi điếu thuốc cháy hết, anh dập mạnh xuống gạt tàn.

Minh Tu cất giọng, âm thanh vì hút thuốc mà trầm khàn hơn:
“Thời Duyệt, em có thể… can đảm hơn một chút không?”

Cuối cùng nước mắt tôi cũng rơi xuống.

Nếu đã từng gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho người quan trọng nhất,
Thì sự can đảm mù quáng cũng chỉ khiến đối phương khó lòng chấp nhận mà thôi.

Tôi ngước lên nhìn Minh Tu:
“Minh Tu, chúng ta không thể thay dì ấy đưa ra quyết định.
Dù anh là con trai dì ấy, anh cũng không nên tự quyết định những điều khiến dì đau lòng.”

08

“Cho nên, em rời đi là vì đã làm tổn thương mẹ của Minh Tu sao?”

“Rời đi cái gì chứ…” Tôi lườm chị Trân Trân một cái.
Rồi lại thở dài: “Không chỉ là tổn thương… mà là…
Tổn thương lần thứ hai.”

Nhưng chị Trân Trân nói cũng không sai.
Chia tay với Minh Tu, nhìn từ ngoài vào thì quả thực trông giống như tôi là một cô gái tồi bạc, tự ý rời đi.

Khi đó chúng tôi đã sống chung, ba Minh và dì Minh đối xử với tôi rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu.

Tai nạn xảy ra rất đột ngột.

Dì Minh muốn xây thêm một phòng kính trên tầng gác mái.
Hôm đó, chúng tôi lên xem tiến độ thi công, gót giày của dì vướng vào một tấm kính.

Đúng vào khoảnh khắc nguy cấp, tôi lao tới đỡ dì Minh.

“Như vậy chẳng phải là chuyện tốt sao? Dù sau đó dì ấy vẫn bị thương, nhưng cũng đâu thể trách em được!”

Tôi cười khổ lắc đầu: “Chưa hết đâu. Lúc đó đúng là em đã đỡ được dì Minh, nhưng vì em hoảng loạn nên khi bước chân xuống, mặt sàn rung mạnh, làm một tấm kính vừa chuẩn bị cố định trên mái rơi xuống.
“Rơi thẳng lên đầu dì Minh.”

Chị Trân Trân bị tôi làm cho sốc không nói nên lời.

“Nếu khi đó em không ra tay, dì ấy cùng lắm chỉ vấp ngã hoặc bị trầy xước thôi.
“Nhưng vì em, dì ấy bị chấn động não nhẹ.”

Trước khi chị Trân Trân kịp há hốc mồm, tôi đã nói tiếp: “Và đó mới chỉ là bắt đầu.”

Sau khi dì Minh nhập viện, không ai trách tôi cả.

Bản thân dì Minh khi tỉnh lại cũng hết lời dặn dò mọi người đừng trách tôi.

Sự áy náy trong lòng tôi cũng tạm thời được xoa dịu phần nào.

Tôi từ chối mọi công việc, ở lại bệnh viện chăm sóc dì Minh.

Sau nhiều ngày tẩm bổ, dì Minh muốn uống chút gì đó thanh đạm cho đỡ ngấy.
Vì không kịp làm đồ uống tại nhà, tôi chạy ra tiệm gần đó mua một ly trà trái cây ướp lạnh.

Nửa tiếng sau khi uống, dì Minh toàn thân nổi mề đay, kèm theo cơn đau bụng dữ dội và nôn mửa, sau đó rơi vào trạng thái sốc phản vệ.

Khi được đưa vào ICU, kiểm tra cho thấy trong ly trà trái cây đó chứa một lượng lớn siro xoài cô đặc.
Dì Minh bị dị ứng với xoài.

“Trời ơi, chuyện của em đúng là…”
Chị Trân Trân trợn mắt, giơ ngón tay cái với tôi đầy bất đắc dĩ.

“Nhưng hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, em không biết dì Minh bị dị ứng xoài sao?”

“Em biết chứ.” Tôi xoắn chặt vạt áo, “Nhưng em không biết trong trà trái cây lại có siro xoài cô đặc.”

“Thì em đi giải thích đi chứ!” Chị Trân Trân sốt ruột đến mức đập mạnh vào đùi, “Ai mà ngờ được cái thứ vớ vẩn đó lại có siro xoài cô đặc chứ?”

“Chị đợi đã,” Chị Trân Trân đứng phắt dậy, bắt đầu lục tìm điện thoại, “Để chị nghĩ cách sắp xếp cho em một cuộc gặp, nói rõ mọi chuyện cho ra lẽ.”