Tôi xin ba hai trăm tệ tiền sinh hoạt, ba tôi lỡ chuyển nhầm thêm… bốn số 0.

Tin nhắn thông báo hai triệu tệ vào tài khoản lập tức vang lên.

Tôi nhắn cho ba: “Ba ơi, bình thường ba chuyển gạch là chuyển cả thỏi vàng hả?”

Ba tôi gãi đầu: “Không, không, vừa nãy chuyển nhiều gạch quá, tay run, hay là con chuyển lại cho ba đi, coi như chưa có gì xảy ra nhé?”

Trời đất!

Ba không sao chứ. Tay phải run cỡ nào cơ chứ.

Có dùng máy massage cầm tay không đấy?

Cộng lại cũng phải sáu số 0 rồi đấy nhé.

Mà mấy con số 0 đó ba kiếm từ đâu ra thế?

Chẳng lẽ thật sự là chuyển gạch mà có sao?

1

Đến giờ tôi vẫn không tin nổi.

60% nhà trong khu học sinh của thành phố tôi, hai trung tâm thương mại lớn, còn có vô số nhà vệ sinh công cộng… đều đứng tên ba tôi.

Tôi đã sống gần hai mươi năm, cứ tưởng ba tôi chỉ là một công nhân chuyển gạch, kiếm từng đồng vất vả.

Ai ngờ đâu, mấy viên gạch ba tôi chuyển lại là bệ phóng cho ba, mang đến cho ông vô số con số 0 trong tài khoản.

Thế mà mỗi tháng chỉ cho tôi đúng hai trăm tệ, thêm một đồng cũng không cho.

Ít ra hồi nghỉ hè hay lễ Tết tôi cũng từng giúp ba chuyển gạch mấy ngày chứ bộ.

Lúc đó ba nói công trường thiếu người, bắt tôi đi làm tạm thời. Nhưng tôi chỉ là một cô gái nặng có 45kg thôi mà.

Ba tôi vậy mà bắt tôi vác một lúc hơn chục viên gạch.

Thế nên da tôi rất đen, cực kỳ đen.

Tại chuyển gạch quanh năm suốt tháng mà.

Hồi ba thấy vết đỏ trên vai tôi, ba xót quá chuyển cho tôi năm mươi tệ.
Tiện thể bảo tôi lấy số tiền đó mua cho ba bao thuốc Trung Hoa.

Ba người nhà tôi ngồi trong căn phòng chật hẹp đã im lặng gần nửa tiếng đồng hồ rồi.

Lúc thì ba hút điếu thuốc, lúc thì mẹ chải đầu, gãi gãi đầu.

Cả hai đều không dám nhìn tôi.

Cho đến khi bao thuốc Trung Hoa hút hết.

Ba ngẩng đầu: “Đi mua bao thuốc, mang thêm hai cân hạt dưa về.”

Ha.

Giờ là lúc ngồi nhai hạt dưa hút thuốc chắc?

Tôi cạn lời rồi các bạn ơi.

Tức quá tôi bật dậy, giật lấy cái hộp trống.

Mua thì mua!

Không thể nổi nóng, lỡ mà họ nói tôi không phải con ruột thì sao.

Tôi thề, đây là lần tôi chạy nhanh nhất trong đời.

Đường vốn đi nửa tiếng, tôi chạy mười lăm phút là tới.

Thậm chí trên đường còn gặp crush nhà hàng xóm mà tôi cũng không kịp liếc mắt một cái, cứ thế lướt qua.

Lâm Mạc vốn cao ngạo, lúc nào cũng như nam thần trên mây, muốn ai ai cũng phải ngưỡng mộ cậu ấy.

Mà tôi thì hèn lắm, tim cứ đập thình thịch vì cậu ấy mãi thôi.

Lâm Mạc là học sinh giỏi nhất khu tôi, học bổng, giải thưởng gì cũng ôm hết.

Ngoài ra còn rất có khí chất.

Kiểu đẹp trai lạnh lùng, nhìn qua thì không đẹp nhưng nhìn kỹ thì mê mẩn không dứt ra được.

Còn toát ra khí chất xa cách khó gần nữa. Cậu ấy có vẻ cũng không thích tôi.

Vì sao thì tôi cũng không biết, cứ gặp tôi là cậu ấy tỏ vẻ chán ghét, cứ nghĩ tôi làm gì sai, nhưng tôi nào có làm gì đâu, chỉ là… thèm cậu ấy hơi bị lâu rồi.

Nhà Lâm Mạc ngay sát nhà tôi, hoàn cảnh cũng chẳng khá khẩm gì, cậu ấy lớn lên với bà, chắc thương bà lắm, vừa chăm học vừa mở quầy bán xiên nướng.

Người lúc nào cũng thơm mùi thịt xiên nướng với bột ớt và thìa là.

Mỗi lần đến gần, tôi lại càng mê mẩn.

Mà cậu ấy cũng không giống mấy nhân vật trong phim, nghèo khó, dính mùi khói nướng mà bị xa lánh.

Trái lại, nhờ khuôn mặt đẹp, khí chất lạnh lùng, cộng với việc tôi và ba hay dẫn bạn công trường tới ủng hộ,

Quán xiên nướng của cậu ấy gần như trở thành một điểm check-in nổi tiếng ở khu tôi.

Trên mạng đầy video của cậu ấy đang nướng xiên, còn được dân mạng kéo tới quay video, ăn thử. Có cả chị gái nhà giàu tài trợ gia vị nướng cho cậu ấy cả một học kỳ.

Cậu ấy nổi cực kỳ, tôi thì thèm cậu ấy cũng cực kỳ.

Có lúc tôi tự hỏi, nếu Lâm Mạc không còn mùi thịt xiên nữa, liệu tôi có còn thích cậu ấy không?

Sau này tôi nhận ra, không phải vậy.

Cậu ấy đổi qua mùi bánh cuốn nướng chua cay ngọt…

Tôi lại càng thích điên cuồng hơn ấy chứ!

2
 Về đến nhà, tôi ngơ ngác.

Ba tôi – người sở hữu biết bao nhà trong khu học, hai trung tâm thương mại và vô số nhà vệ sinh công cộng – đâu rồi?

Còn mẹ tôi – người trẻ trung, xinh đẹp, lúc nào cũng lộng lẫy như chị gái tôi – đâu rồi?

Chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ tôi thật sự không phải con ruột sao?

Đang suy nghĩ lung tung thì tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.

【Mỹ Mỹ, ba mẹ đi xử lý chuyện đặt các nhà vệ sinh công cộng một chút, lát nữa sẽ quay về đón con sang biệt thự lớn ở, nhớ học hành chăm chỉ nhé. Cơm thì qua nhà bà nội Lâm bên cạnh ăn, ba đã nhờ bà rồi. Ba cũng chuyển cho con ít tiền tiêu vặt, nếu không đủ thì cứ bảo ba.】

【Số dư tài khoản của bạn: 10,000,000 tệ】

Trời ơi!

Đây mới là tư thế mở màn đúng chuẩn của một cô con gái nhà giàu chứ!

Tôi bắt đầu nghiêm túc đếm số 0.

Cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên.

“Cơm chưa? Bà làm cà tím hấp.”

Giọng nói lành lạnh của Lâm Mạc vang lên từ phía sau, tôi vội vàng quay lại.

Trời ơi.

Hóa ra lúc nãy tôi gặp Lâm Mạc là vì cậu ấy đến nhà tôi.

Tôi chỉ lo vội về nhà, không ngờ hai đứa lại đi cùng một hướng.

Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Ăn! Ăn chứ! Tôi thích cà tím nhất luôn!”

“Vậy lát nữa dọn dẹp rồi qua nhé, tôi đi chợ mua chút đồ.” Lâm Mạc vừa nói vừa quay người định đi.

Tôi vội vàng kéo cậu ấy lại.

“Đi chung đi, gọi taxi cho nhanh, chợ xa lắm, đi taxi mất tầm mười phút là tới rồi.”

Thực ra chợ cũng cách khoảng nửa tiếng đi bộ.

Nhưng tôi thương Lâm Mạc mà.

Đi cả tiếng đồng hồ, còn phải xách bao nhiêu đồ, mệt lắm chứ.

Huống hồ, bây giờ tôi là con gái nhà giàu rồi.

Có tiền mà.

Lâm Mạc nhìn tôi, rồi bước thẳng ra khỏi nhà tôi.

Tôi chạy theo: “Lâm Mạc, đi taxi đi, tôi mời, không thì lát nữa cậu bán hàng không kịp đâu, giờ cũng năm giờ rồi, bỏ ra chút tiền mà kiếm được nhiều hơn, lời lắm!”

Lâm Mạc hất tay tôi ra, lạnh lùng nói: “Tiền nhỏ tiền lớn cũng là tiền, tôi không giống cậu.”

Ý cậu ấy là gì chứ?

Chẳng lẽ biết tôi là con nhà giàu rồi?

“Ây da, nghe tôi giải thích đã, tôi cũng mới biết tôi là tiểu thư nhà giàu thôi mà, yên tâm, dù tôi có tiền hay không tôi vẫn thích cậu nha.”

Cậu ấy quay đầu lại: “Triệu Mỹ Mỹ, cậu có thể trưởng thành một chút không? Cậu đã học lớp 12 rồi, còn mơ mộng mấy thứ viển vông này sao?
Cậu tiêu tiền hoang phí như vậy, đã từng nghĩ đó là tiền mà ba cậu vất vả chuyển gạch ở công trường kiếm được chưa?

Lần này ba mẹ cậu đi xa, cậu có biết thật ra họ đi đào than để kiếm tiền đóng học phí cho cậu không? Cậu quá không hiểu chuyện rồi.”

Tôi ngạc nhiên, ba tôi khi nào lại đầu tư vào ngành than thế?

Việc ba tôi là người giàu đã được xác nhận rồi.

Còn chuyện Lâm Mạc nói, chắc là ba tôi tiện miệng bịa ra thôi.

Tôi cười khổ: “Lâm Mạc à, cậu ngốc dễ thương quá đi.”

Cậu ấy nghe xong thì tức giận, sải bước bỏ đi, không thèm đợi tôi.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải gọi xe.

Ở chợ, Lâm Mạc đang đứng trước hai loại thịt dê, chau mày, cắn ngón tay, trông như đang giải đề toán vậy, trong không khí yên bình và đẹp đẽ giữa khu chợ nhộn nhịp.

Cho đến khi chú bán thịt gắt lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

“Con mua hay không? Giá thấp nhất rồi đấy, còn chê đắt, không mua thì cút đi!”

Lâm Mạc lúng túng.

“Cho cháu năm cân loại này đi ạ, chú Lưu, lần này có thể cho cháu ghi sổ không? Cháu đang kẹt tiền, sắp đến hạn đóng học phí rồi.”

Lâm Mạc đỏ mặt, căng thẳng nói.

Nói thật nhé, tôi có thể bỏ ra năm trăm vạn để nuôi cậu ấy cũng được.

Nhưng mà cậu ấy lại sĩ diện chết đi được.

Thấy chú Lưu trừng mắt nhìn mình, rõ ràng không đồng ý, Lâm Mạc đành quay người bỏ đi.

Cậu ấy vừa đi, tôi lập tức chạy đến quầy của chú Lưu.

“Chú Lưu, gói hết cho cháu nhé.”

Chú Lưu là bạn nhậu của ba tôi, hai người thường xuyên uống rượu với nhau, lần nào cũng là ba tôi trả tiền, nên thịt ở nhà chú ấy hầu như toàn miễn phí khi vào nhà tôi.

Lần này cũng vậy, chú Lưu chẳng nhận tiền, còn nói rằng, số rượu ba tôi uống đủ để mua hàng ngàn con cừu rồi, mấy ký thịt này thì ăn nhằm gì.

Tôi sững sờ.

Thì ra ba tôi từ lâu đã âm thầm lộ ra thân phận phú hào rồi.

Vậy mà tôi không hề phát hiện ra, cứ tưởng chai rượu nhãn trắng “Nhị Quả Đầu” trong nhà là loại trà trắng bình dân.

Ai ngờ đâu lại là cả ngàn con cừu đấy!

Trời ạ, chẳng lẽ lọ kem Đại Bảo của mẹ tôi cũng là mỹ phẩm đắt tiền cao cấp à?

Có khả năng lắm.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Nhớ có lần tôi thức khuya ôn bài, mắt thâm đen tám độ.

Mẹ tôi bắt tôi dùng Đại Bảo vài ngày.

Thế mà quầng thâm biến mất luôn, da còn sáng lên trông thấy.

Trời ơi, cả nhà tôi đang đóng vai người nghèo, chỉ có tôi là thật sự nghèo.

Uống coca ba tệ rưỡi, bôi kem ếch hai tệ.

Biết được sự thật, nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống.