Biệt thự to bất ngờ, tông màu chủ đạo là trắng, đen, xám theo phong cách đơn giản.

Chỉ có điều trong nhà không có ai, ngay cả dì giúp việc cũng không.

Khác hẳn trên tivi.

Tôi cứ nghĩ mở cửa biệt thự ra sẽ có một bà dì mập dẫn theo một hàng dài người giúp việc bước ra, rồi đồng thanh hô: “Chào mừng chủ nhân trở về.”

Nhưng không phải.
Nơi này lạnh lẽo như một căn nhà ma.

Vắng vẻ, cô tịch, đơn điệu, ngay cả bản nhạc piano vang lên cũng lạnh buốt đến kỳ lạ.

Lâm Mạc đưa chị gái lên lầu, tôi cũng lẽo đẽo đi theo.

Nhưng vừa bước vào phòng, tôi đã bị tiếng khóc của chị ấy làm cho khựng lại.

Chị ấy khóc rất lâu.

Lâm Mạc chỉ ngồi xổm bên giường, để mặc chị ấy vuốt ve trán mình hết lần này đến lần khác.

Cảnh tượng đó kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ, chị ấy mới dần chìm vào giấc ngủ.

Lâm Mạc đắp chăn cho chị, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi dẫn tôi xuống lầu.

“Cậu có biết, mười lăm năm trước từng xảy ra một vụ bắt cóc chấn động cả thành phố không?”

Tôi lắc đầu.

“Một tên bắt cóc đã cướp một chiếc xe đưa đón của một trường mẫu giáo quý tộc, trên xe có tổng cộng mười tám đứa trẻ, tầm bốn, năm tuổi.”

“Hắn giả làm tài xế, lái xe thẳng vào một nhà máy bỏ hoang, rồi lần lượt gọi điện cho phụ huynh, đòi tiền chuộc.”

“Những phụ huynh đó đều là các ông trùm trong các ngành, đối với họ số tiền đó chẳng đáng gì, nên ai cũng đưa tiền, đồng thời cũng không dám báo cảnh sát.”

Lâm Mạc nắm tay tôi, dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ.

Cậu ấy nói tiếp:

“Vì không ai báo cảnh sát, đám người giàu đó chỉ biết dùng tiền để đổi lấy sự an toàn cho con mình, nên kẻ bắt cóc nhận được tiền thì sinh lòng ác độc, lấy tiền xong liền phóng hỏa thiêu rụi cả nhà máy, lũ trẻ trong ngọn lửa ấy gần như không ai sống sót.”

“Trên báo đưa tin, tất cả bọn trẻ trên xe đều đã chết.”

Lâm Mạc dừng lại, nhìn tôi.

“Rồi sao nữa?”

Tôi nôn nóng kéo tay áo cậu ấy, tiếc thương cho những đứa trẻ chưa kịp lớn kia.

“Không còn sau đó nữa, theo như tin tức, câu chuyện kết thúc ở đây.”

“Thế còn tên bắt cóc? Chạy thoát rồi à?” Tôi hỏi.

Cậu ấy lắc đầu.

“Chết rồi, bị phụ huynh của mấy đứa trẻ đó tìm ra và giết chết.”

“Nhưng… những đứa trẻ cũng không còn nữa.”

Bất ngờ, Lâm Mạc ôm chầm lấy tôi.

Vuốt ve sau gáy tôi, dịu dàng và tinh tế.

“Ừ, nhưng có hai người sống sót.”

Tôi ngẩng đầu lên.

“Là… cậu và tôi.”

8

Ba tôi kể, ông và mẹ tôi đã tìm thấy tôi và Lâm Mạc ở trên một ngọn đồi nhỏ phía sau nhà máy.

Lúc tìm thấy chúng tôi, cả hai đã gần như hấp hối.

Chúng tôi bị trói vào một gốc cây lớn, trên người bốc mùi hôi thối, giống như bị rơi vào hố phân.

Ba mẹ hỏi hai đứa đang bị trói thì mới biết, quả thật chúng tôi đã rơi vào hố phân, bọn bắt cóc chê chúng tôi bẩn nên trói chúng tôi lại trên ngọn đồi sau nhà máy.

Sau đó thì lũ bắt cóc quên luôn sự tồn tại của hai đứa tôi.

Thế là tôi và Lâm Mạc trở thành hai người sống sót duy nhất.

Nhưng ba tôi không dám lơ là, sợ rằng bọn bắt cóc sẽ quay lại.

Ông liền vội vã đưa hai đứa tôi về quê, chính là chỗ hiện tại.

Ba tôi nói với mọi người bên ngoài rằng ông thất bại trong việc làm ăn, về quê để tìm kế sinh nhai, nhưng tự nhiên lại xuất hiện thêm một đứa trẻ, không thể giải thích được.

Nên ông đã gửi Lâm Mạc cho bà nội Lâm chăm sóc, thỉnh thoảng gửi tiền nuôi dưỡng.

Ba tôi cũng từng đi tìm cha mẹ ruột của Lâm Mạc, nhưng tìm rất lâu mà không có kết quả.

Sau đó, vì bận công việc ở tập đoàn, lại còn phải đóng vai công nhân chuyển gạch dưới đáy xã hội nên chuyện này bị trì hoãn.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Cứ thế trôi qua hơn mười năm.

Chị gái là chủ của một công ty mỹ phẩm niêm yết nổi tiếng ở nước ngoài.

Lâm Mạc là con trai chị và chồng cũ, vì chồng cũ ngoại tình nên quyền nuôi con thuộc về chị.

Hôm nhận được cuộc gọi từ bọn bắt cóc, chị đang bận đàm phán hợp tác với một trung tâm thương mại lớn ở nước ngoài, nên không mấy để tâm.

Đợi đến khi hợp đồng được ký kết, báo chí đã đưa tin về vụ việc, nói rằng Lâm Mạc đã chết trong vụ hỏa hoạn.

Chị đau lòng đến mức gần như sụp đổ, nhưng lúc đó công ty đang ở giai đoạn then chốt, không thể rời đi, các cổ đông lại lấy cớ bảo chị nên đi tìm con để ép chị rút lui.

Nhưng công ty là tâm huyết của chị, là thứ chị đã tự mình gây dựng nên, giữa việc chọn Lâm Mạc và chọn công ty, chị quyết định đưa cả đội ngũ ra nước ngoài phát triển.

Cho đến khi nhận được video Lâm Mạc nướng xiên mà bà ngoại hiệu trưởng gửi cho chị.

Bà ngoại hiệu trưởng nói, bà đã quan sát Lâm Mạc từ lâu, chắc chắn đây chính là cháu ngoại của mình.

Hồi nhỏ, vì chị quá bận, hầu như đều là bà ngoại hiệu trưởng chăm sóc cậu ấy, nên bà nhớ rất rõ.

Vì vậy, bà nghĩ đủ mọi cách lấy được tóc của Lâm Mạc để làm xét nghiệm ADN.

Kết quả đúng thật là quan hệ mẹ con ruột.

Nhưng vì Lâm Mạc đang chuẩn bị thi đại học nên họ quyết định đợi sau kỳ thi mới nói cho cậu ấy biết sự thật.

Chị gái cũng vì nhớ con, thỉnh thoảng sẽ đến quán của Lâm Mạc mua hàng ủng hộ.

Chỉ là thỉnh thoảng khi chị ấy uống say mới đưa Lâm Mạc về nhà.

Cứ đi đi lại lại, trong mấy lần chị ấy nói mơ lúc say, Lâm Mạc cũng dần hiểu ra sự thật.

9

Ngày thi đại học, không biết ba mẹ tôi kiếm đâu ra mấy chiếc xe thang màu vàng.

Trên xe treo băng rôn:
“Chúc mừng tiểu thư nhà họ Triệu chính thức trở về tập đoàn, chúc mừng bạn Triệu Mỹ Mỹ đã chuyển vào biệt thự lớn.”

Ngoài ra còn mấy xe khác cũng treo băng rôn tương tự, chỉ khác tên người ký tặng, có thể là mấy ông bạn cũ của ba tôi hoặc là các đại gia trong ngành gửi tặng.

Nhưng có một tấm băng rôn khiến tôi chú ý.

Khiến tôi xấu hổ muốn độn thổ.

“Triệu Mỹ Mỹ, chính thức tuyên bố, tôi thích cậu, da đen cũng thích, ngốc cũng thích, bạn trai hiện tại của cậu – Lâm Mạc!”

Tôi ngại đến mức mặt đen đỏ lẫn lộn, lấy tay che mặt, không dám bước ra khỏi cổng trường.

Bất ngờ, một bàn tay thon dài kéo tay phải đang che mắt tôi xuống, kéo tôi đi đến chỗ chiếc Ferrari bên cạnh xe thang.

“Đi đâu đấy?”

Tôi vừa đi vừa nũng nịu hỏi.

Tiếng cười khẽ vang lên phía trước, cậu ấy lắc đầu.

“Em nói chuyện cho đàng hoàng đi.”

Tôi… tôi nói chuyện đàng hoàng rồi mà.

Hả? Sao ngay cả trong lòng lẩm bẩm mà giọng tôi cũng vẫn ngọt ngào như thế chứ.

Lâm Mạc nắm tay tôi, nhét tôi vào ghế phụ, rồi quay lại ghế lái.

Đột nhiên, tôi như sực nhớ ra điều gì đó.

Chiếc Ferrari này hình như là của ba tôi mà.

Chiếc của chị gái tôi mấy hôm trước đã lái đi rồi, chị nói phải đi công tác xa, sáng sớm đã đi mất.

Nếu chiếc xe này là của ba tôi… vậy chẳng phải…

Lúc đó tôi đã mua mấy hộp quần lót nam size lớn nhất trong tiệm, chắc vẫn còn để trên ngăn chứa đồ ở giữa ghế ngồi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tôi lập tức liếc mắt nhìn qua.

Chết tôi rồi, quả nhiên còn đó!

Nhưng không kịp rồi, Lâm Mạc đã ngồi vào ghế lái, ánh mắt cậu ấy cũng lập tức quét tới hộp quần lót đen viền da báo đó cùng lúc với tôi.

Mặt cậu ấy đen sì như một đường kẻ, cậu ấy cầm hộp lên.

Rồi… mở ra.

Tôi vội vàng, lúng túng giải thích:

“Của cậu đấy, của cậu mà, quà tốt nghiệp đấy, ha, ha, ha.”

Trời biết sao lúc đó tôi không nói là mẹ tôi mua cho ba tôi.

Lâm Mạc sờ vào chất vải, cười đầy gian xảo.

“Cậu cũng khá tự tin về đàn ông của mình nhỉ?”

Tôi ngước lên, gật đầu mạnh.

“Cậu qua đây.”

Cậu ấy ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.

Tôi không hiểu gì, liền ghé sát lại.

Ngay sau đó, cảm giác mềm mại trên môi khiến tôi như được quay về lần đầu tiên Lâm Mạc hôn tôi.

Cảm giác như có điện chạy qua.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Lâm Mạc khẽ than một câu với vẻ ấm ức:

“Triệu Mỹ Mỹ, cậu có thể có chút tiền đồ không, thở một cái được không, tôi đâu phải đang cưỡng hôn cậu.”

“Cứ như mỗi lần hôn cậu là tôi cũng phải căng thẳng theo ấy.”

Tôi hoàn hồn, ngơ ngác nhìn cậu ấy.

“Tôi cũng căng thẳng mà…”

Lâm Mạc lớn giọng:

“Không phải lần đầu nữa rồi, căng thẳng cái gì?”

“Vì là cậu…” tôi ngượng ngùng lí nhí.

“Chết tiệt!”

Lâm Mạc buột miệng chửi một câu, rồi kéo tôi vào lòng ôm chặt lấy.

[Hoàn]