Sáng ngày thứ hai sau đám cưới, bốn giờ sáng, mẹ chồng gọi tôi dậy để nấu bữa sáng cho cả nhà.
Tôi lập tức bắt chuyến bay đêm về Bắc Kinh.
Cả nhà chồng đều sững sờ.
1
Sáng ngày thứ hai sau đám cưới, tôi đang ngủ ngon lành.
Bị ai đó lay tỉnh.
Tôi cứ tưởng là chồng tôi – Trần Xuyên, định nổi cáu.
Ai ngờ lại nghe thấy giọng mẹ chồng:
“Giáo Giáo, đừng ngủ nữa, dậy đi.”
Tôi lơ mơ mở mắt ra, khuôn mặt to đùng của mẹ chồng phóng đại ngay trước mắt tôi.
Tôi suýt nữa thì hét toáng lên.
Vừa kịp bật ra tiếng “Á!”, mẹ chồng vội vàng nói: “Đừng kêu, là mẹ đây, mẹ đây!”
Người với người cũng đừng hù nhau như thế chứ!
Tôi bắt đầu thấy bực, nhưng vẫn cố kiềm chế.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Vừa hỏi, tôi vừa cầm điện thoại lên xem giờ, mới hơn bốn giờ, chưa đến năm giờ sáng.
Sớm thế này gọi người ta dậy làm gì chứ?
Hôm qua là ngày cưới của tôi với Trần Xuyên.
Từ hai giờ sáng tôi đã phải dậy trang điểm, bận bịu từ sáng sớm đến hơn mười giờ tối mới tiễn xong vị khách cuối cùng.
Hai vợ chồng tôi mệt đến mức sắp ngất ra đấy.
Vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Đang ngủ ngon thì lại bị gọi dậy.
Đầu óc tôi vẫn chưa kịp tỉnh táo.
Thấy tôi còn ngơ ngác, mẹ chồng có vẻ không hài lòng: “Đã bốn giờ rồi, phải dậy thôi.”
Tôi vẫn chưa hiểu ra: “Dậy làm gì ạ?”
Tôi đang nghỉ phép kết hôn, không phải đi làm, cũng không phải đi học, dậy sớm như thế để làm gì?
Mẹ chồng cau mày, hạ giọng nói: “Đừng ngủ nữa, phải dậy nấu cơm, đã kết hôn rồi thì không thể như hồi chưa cưới mà ngủ nướng được.”
“Chút nữa sáu giờ bố Trần Xuyên phải dậy ăn sáng, con phải chuẩn bị xong trước đó.”
“Con mặc quần áo vào trước đi, lát mẹ sẽ dạy con nấu cháo, đừng nấu đặc quá, bố Trần Xuyên không thích.”
“Rồi con phải xuống dưới mua bữa sáng, Trần Xuyên thích ăn quẩy, bố nó thích ăn bánh bao, ngay chỗ ngã tư gần nhà mình có bán.”
“Nhất định phải mua ở quán của đôi vợ chồng trẻ, quán đó sạch sẽ.”
Tôi nhìn cái miệng mẹ chồng cứ mở ra khép lại.
Cuối cùng đầu tôi cũng kịp hiểu ra.
Hóa ra gọi tôi dậy sớm thế này, là để tôi nấu bữa sáng cho cả nhà họ?
Bà ấy có bị bệnh không vậy?
2
Tôi là con gái một ở Bắc Kinh.
Chồng tôi, Trần Xuyên, là con một ở quê.
Nhà tôi cũng khá giả, bố tôi là giáo sư đại học, trong giới học thuật cũng có chút quan hệ, mẹ tôi làm ở viện nghiên cứu, nhà có ba căn hộ ở Bắc Kinh.
Còn nhà chồng tôi thì, nói thế nào nhỉ, cũng chỉ bình thường thôi.
Quê ở một huyện nhỏ hạng 18, bố mẹ đều là công nhân ở xưởng tư, miễn cưỡng gọi là gia đình trung lưu.
Trần Xuyên thi đại học và đỗ vào trường ở Bắc Kinh.
Chúng tôi là bạn học cùng lớp.
Anh ấy vừa gặp tôi đã trúng tiếng sét ái tình, theo đuổi dai dẳng không buông.
Ban đầu bố mẹ tôi không đồng ý.
Họ vẫn muốn tôi tìm một chàng trai ở Bắc Kinh, môn đăng hộ đối.
Nhưng tôi lại có thiện cảm đặc biệt với tỉnh mà Trần Xuyên sinh ra, cũng rất có ấn tượng tốt với con trai vùng đó.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Thêm vào đó, Trần Xuyên cũng đẹp trai, lại rất chiều chuộng tôi.
Tôi bị đau bụng kinh, anh ấy nửa đêm đi mua thuốc giảm đau cho tôi.
Sáng nào cũng mang bữa sáng đến tận dưới nhà cho tôi.
Lâu dần, tôi đã xiêu lòng.
Còn thuyết phục cả bố mẹ.
Bố mẹ tôi vốn chiều tôi, thấy tôi thật lòng yêu anh ấy, nên cũng không phản đối nữa.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Trần Xuyên ở lại Bắc Kinh, làm giảng viên ở một trường đại học.
Bố mẹ tôi thấy anh ấy cũng ổn định rồi, nên đồng ý cho hai đứa kết hôn.
Vậy nên tôi mới xin nghỉ phép cưới, về quê Trần Xuyên tổ chức đám cưới.
Ai ngờ mới ngày thứ hai sau đám cưới, mẹ chồng đã gọi tôi dậy nấu bữa sáng?
Buồn cười thật đấy!
Ở nhà tôi còn chẳng phải nấu ăn, sao phải sang nhà bà ấy nấu?
3
Tôi liếc nhìn Trần Xuyên đang ngủ say như heo bên cạnh, đưa tay định gọi anh ta dậy.
Mẹ chồng lập tức ngăn tôi lại, không hài lòng nói: “Đừng gọi nó, để nó ngủ thêm chút nữa, hôm qua nó mệt lắm rồi.”
Trong lòng tôi cả ngàn câu chửi thề sắp bật ra.
Hóa ra bà cũng biết mệt hả?
Con trai bà mệt, chẳng lẽ tôi không mệt?
Chẳng lẽ cưới là chuyện của một mình nó?
Nhưng tôi chẳng nói gì, chỉ cười gượng: “Dạ được mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con thay đồ xong sẽ ra liền.”
Mẹ chồng lúc này mới hài lòng rời đi.
Sau khi bà đi, tôi mặc quần áo, mở vali trong góc, lấy chứng minh thư bỏ vào túi áo.
Cầm theo điện thoại, không mang thêm gì, rồi bước ra khỏi phòng.
Tới cửa, tôi bắt đầu xỏ giày.
Mẹ chồng có vẻ hơi thắc mắc.
Tôi mỉm cười nói: “Mẹ, sáng sớm rau ngoài chợ mới tươi, con đi mua chút rau, Trần Xuyên thích ăn rau tươi mà.”
Nghe vậy, mẹ chồng cười mãn nguyện.
Khi tôi đóng cửa lại, tôi nghe thấy bà đang nói với bố chồng:
“Tôi còn tưởng con gái một ở Bắc Kinh thì ghê gớm lắm, xem kìa, cuối cùng chẳng phải cũng ngoan ngoãn dậy nấu bữa sáng cho chúng ta sao?”
“Tôi không tin là không dạy dỗ được nó! Ở thành phố lớn thì sao chứ? Có là rồng thì cũng phải cuộn mình ở đây cho tôi!”
“Phải tranh thủ mấy ngày tụi nó còn ở đây lập quy củ cho nó đàng hoàng, không sau này về Bắc Kinh về đất của nó rồi không biết sẽ hỗn láo thế nào, nhìn nó suốt ngày sai khiến con trai mình kìa!”
Bố chồng phụ họa: “Vẫn là bà cao tay, bà cũng coi như làm dâu bao nhiêu năm giờ mới ngóc đầu làm mẹ chồng, sau này cứ ngồi đợi ăn cơm nấu sẵn thôi.”
Mẹ chồng đắc ý cười ha hả.
Tôi đứng ngoài cửa cũng cười theo.
Muốn ngồi đợi ăn cơm tôi nấu à?
Các người cũng xứng sao?
Muốn dạy dỗ tôi hả?
Kiếp sau nhé.
4
Ra khỏi nhà, tôi không hề do dự, bắt ngay một chiếc taxi đến sân bay, đặt chuyến bay sớm nhất về Bắc Kinh.
Sau đó thong thả ăn sáng ở sân bay.
Một tiếng sau, chắc Trần Xuyên đã tỉnh, gọi điện cho tôi.
Tôi không nghe máy.
Tôi tắt nguồn, lên máy bay.
Khi tôi hạ cánh ở Bắc Kinh và mở điện thoại lại, cả chục cuộc gọi nhỡ suýt khiến điện thoại tôi treo máy.
Trần Xuyên nhắn liên tục:
“Vợ ơi, em đi đâu rồi? Gọi mãi không được.”
“Em không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Mau gọi lại cho anh đi! Anh lo chết mất!”
Xen giữa đó là tin nhắn của mẹ chồng:
“Giáo Giáo à, mua rau xong chưa, về sớm nhé, Trần Xuyên tỉnh rồi, đói bụng lắm rồi.”
“Sao đi mua rau mà lâu thế? Thế này không được đâu, phải rèn luyện thêm mới được.”
“Đã bảo đi mua rau mà rốt cuộc em đi đâu rồi? Bố Trần Xuyên sắp đi làm rồi! Trễ giờ ăn sáng thì làm sao?”
Lúc này, chồng tôi lại gọi tiếp.
Tôi nhấc máy.
Đầu dây bên kia lập tức oang oang:
“Vợ ơi, rốt cuộc em đi đâu rồi? Gọi mãi không được! Em biết anh lo đến mức nào không?”
“Em có phải đi mua rau rồi bị lạc đường không? Gửi định vị cho anh đi, anh ra đón em.”
Trong điện thoại, mẹ chồng còn lẩm bẩm bên cạnh:
“Đi mua rau mà cũng lạc được, yếu đuối thế này thì sống sao được? Sau này biết sống kiểu gì đây chứ?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Em hả? Em đang ở Bắc Kinh rồi.”
“Bắc Kinh?” Chồng tôi ngơ ngác.
“Sao em lại ở Bắc Kinh? Chẳng phải đã nói là một tuần sau chúng ta mới quay về sao?”
Lẽ ra hai chúng tôi đã thỏa thuận ở lại quê Trần Xuyên một tuần, sau khi đến thăm hết các bác, các cô, các chú, các dì rồi mới quay về Bắc Kinh.
Vì phong tục bên đó là khi nhà ai cưới dâu mới, sau khi làm xong đám cưới, phải dẫn dâu mới đi thăm từng nhà họ hàng quan trọng, nhận mặt, ăn một bữa cơm, rồi người ta sẽ mừng cho dâu mới một bao lì xì, như vậy mới được coi là trọn vẹn thủ tục.
Thế mà giờ còn chưa đi thăm ai, dâu mới đã biến mất, để người ta nghĩ sao đây?
Giọng chồng tôi bắt đầu gấp gáp.
Tôi lạnh lùng cười khẩy: “Bởi vì em không muốn nấu cơm. Trần Xuyên, em thấy nhà anh thật thú vị, mẹ anh bốn giờ sáng gọi em dậy nấu cơm cho anh, sao, trước khi em về làm dâu, nhà anh không ai nấu cơm à?”
“Bốn giờ sáng đấy! Tối qua hai đứa mình mấy giờ mới ngủ, anh không nhớ à? Mẹ anh còn nói sau này ngày nào em cũng phải dậy sớm nấu cơm cho nhà anh, xin lỗi, với kiểu sống như vậy, em không phục vụ nổi đâu.”
“Dù sao hai đứa mình cũng mới làm đám cưới, chưa đăng ký kết hôn, hay là mình cứ vậy đi, không hợp thì thôi.”