Chồng tôi Trần Xuyên cũng nắm lấy tay tôi, mắt đỏ hoe:
“Vợ ơi, anh thề sau này việc nhà đều để anh làm, chúng ta đừng vì chuyện nhỏ như vậy mà chia tay nhé.”
“Anh cũng đã nói chuyện nghiêm túc với ba mẹ rồi, sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy nữa, em đừng giận nữa được không?”

Nói thật, chuyện mẹ chồng gọi tôi dậy sớm nấu cơm quả thật khiến tôi rất tức, nhưng cũng chưa đến mức phải chia tay với Trần Xuyên.

Dù sao từ đại học đến cao học, bao năm qua bên nhau, cho dù là một con chó cũng có tình cảm rồi, huống hồ là con người.

Mà bây giờ ba mẹ chồng cũng đã xin lỗi rõ ràng, chắc họ cũng không dám giở trò nữa.

Tôi hiểu cái đạo lý “biết dừng đúng lúc”.
Nên tôi không nói gì.

Bố mẹ tôi vốn là người hiền lành, thấy ba mẹ chồng chịu hạ mình đến xin lỗi, thì cũng sớm hết giận rồi.
Hơn nữa nghĩ cho cùng, đây cũng không phải chuyện gì quá nguyên tắc.

Bố mẹ tôi còn giúp tôi nhẹ nhàng khuyên giải ba mẹ chồng.

Thật ra mục đích của tôi cũng chỉ là muốn họ thể hiện thái độ, nhân tiện tranh thủ lập uy một chút mà thôi.

Thế nên tôi cũng giả vờ miễn cưỡng đồng ý về với Trần Xuyên.

Thấy tôi đồng ý, Trần Xuyên vui mừng khôn xiết.
Ba mẹ chồng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vé máy bay trong ngày đã hết, đành phải ở lại thêm một đêm, hôm sau mới về được.

Tôi và Trần Xuyên cùng họ đi tìm một khách sạn gần nhà để nghỉ qua đêm.

Sắp xếp ổn thỏa xong, Trần Xuyên nói muốn ở lại cùng ba mẹ một lát, bảo tôi về trước thu dọn hành lý, nghỉ ngơi cho khỏe, mai cùng nhau khởi hành.

Tôi gật đầu, rời khách sạn và đi bộ ra bãi đậu xe.

Nhưng khi gần xuống tới tầng trệt, tôi mới phát hiện mình đã làm rơi chìa khóa xe trong phòng khách sạn.

8

Tôi quay lại phòng để lấy chìa khóa xe, vừa định gõ cửa thì bên trong vang lên giọng của mẹ chồng.

“Con bé chết tiệt này, tức chết mẹ rồi, mẹ chưa bao giờ mất mặt thế này!”
“Con à, con bây giờ công việc tốt thế, lại đẹp trai như vậy, sao cứ phải ở với con bé chết tiệt này? Theo mẹ, con cứ làm cho nó có bầu rồi đá nó, xem nó còn kiêu ngạo nổi không.”

Tay tôi đang đặt trên tay nắm cửa liền khựng lại.

Giọng Trần Xuyên vang lên:
“Mẹ thì biết gì? Bố của Giáo Giáo có quan hệ, có thể giúp con sớm được phong phó giáo sư. Mẹ nói xem mẹ gây chuyện với cô ấy làm gì?”
“Hơn nữa mẹ muốn tranh khẩu khí cũng phải đợi bọn con đăng ký kết hôn chứ? Tốt nhất là đợi sinh xong con cái, lúc đó cô ấy đã bị ràng buộc rồi, mẹ muốn làm gì thì làm, không phải sao?”
“Bọn con bây giờ còn chưa đăng ký, mẹ không thể nhịn một chút à?”

Tôi gần như không thể tin vào tai mình.

Người đang nói những lời này là Trần Xuyên – người đã chiều chuộng tôi mấy năm qua sao?

Tôi không lên tiếng, tiếp tục lặng lẽ lắng nghe.

Chỉ nghe mẹ chồng nói:
“Vậy con mau đi đăng ký với nó đi, đừng dây dưa nữa, tốt nhất là đi luôn ngày mai.”

Trần Xuyên cáu gắt:
“Mẹ tưởng con không muốn chắc? Chẳng phải bọn con vốn đã định hôm nay đi đăng ký ở Cục Dân chính huyện sao? Còn không phải bị mẹ phá hỏng cả rồi à?”
“Mẹ nói xem mẹ không thể nhịn nổi sao?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Mẹ chồng nói:
“Con trai à, là lỗi của mẹ, mẹ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn dằn mặt nó một chút, để con đỡ phải cứ suốt ngày thấp giọng nhún nhường trước mặt nó.”

Trần Xuyên bực bội nói:
“Được rồi mẹ, con tự biết phải làm gì, mẹ tưởng sáng hôm sau đám cưới mẹ gọi cô ấy dậy nấu cơm con không biết sao?”
“Lúc đó con đã tỉnh rồi, chỉ giả vờ nhắm mắt ngủ. Con vốn nghĩ cô ấy dù gì cũng sẽ nhịn, ai ngờ cô ấy lại không hiểu chuyện như thế, tự mình bay về Bắc Kinh.”
“Mẹ yên tâm, đợi đăng ký kết hôn xong, đợi con được phong giáo sư, đợi tiền nhà họ đều thành của con rồi, con nhất định sẽ chỉnh cho cô ấy ngoan ngoãn để mẹ hả giận.”

Mẹ chồng cười nói:
“Tốt lắm con trai, lần này là lỗi của mẹ, vẫn là con tính toán chu toàn, vậy mẹ nhịn.”

Trần Xuyên tiếp tục an ủi:
“Đúng rồi mẹ, Giáo Giáo là con gái một, sau này tài sản nhà họ chẳng phải đều là của chúng ta sao?”
“Mẹ có biết họ có mấy căn nhà ở Bắc Kinh không? Ba căn! Một căn ông nội để lại cho cô ấy, ba mẹ cô ấy có hai căn. Sau này tất cả đều là của chúng ta, không thì nhà mình sao mua nổi nhà ở Bắc Kinh?”
“Mẹ cứ muốn con lấy mấy cô gái ở quê cho dễ nắm nhưng tiền nhà họ có bằng một góc nhà Giáo Giáo không? Vì tiền, mẹ cũng phải nhịn. Nhà họ có ba căn lận, sau này con sẽ đón mẹ và ba đến Bắc Kinh ở riêng một căn.”

Tôi nghe cả nhà họ bàn tính, mồ hôi lạnh túa ra đầy người.

Tôi thật sự đã quá ngây thơ rồi.

Tôi tưởng chỉ là mấy trò nhỏ lập uy, ai ngờ Trần Xuyên tính luôn chuyện “ăn hết của hồi môn”.

Nhưng thứ khiến tôi lạnh người không phải là việc anh ta muốn “ăn hết của”, mà là anh ta đã giấu giếm tôi sâu đến như vậy.

Đây là người chồng từng chiều tôi hết mực mấy năm qua sao?

Đây là bạn trai tôi đã yêu suốt bảy tám năm sao?
Tôi thật sự hoàn toàn không phát hiện ra!

Tôi còn ngây thơ nghĩ rằng chỉ là mẹ chồng muốn thử “bài kiểm tra phục tùng” đối với tôi.
Không ngờ rằng tâm tư của Trần Xuyên còn độc ác hơn cả mẹ anh ta.

Thì ra, ngay từ đầu, Trần Xuyên đã toan tính khi đến với tôi.
Anh ta chờ đợi, âm mưu “ăn trọn” gia tài nhà tôi.

Hóa ra sáng hôm đó mẹ chồng gọi tôi dậy nấu cơm, Trần Xuyên cũng đã tỉnh.
Nhưng anh ta lại giả vờ nhắm mắt ngủ, thuận theo để xem tôi có chịu phục tùng mẹ anh ta hay không.

Thủ đoạn thật đáng sợ!

Tôi cứ tự cho mình là người thông minh, vậy mà trình độ này ngay cả xách giày cho anh ta cũng không xứng!

Càng nghĩ tôi càng tức!
Muốn ăn trọn gia sản nhà tôi sao?
Nằm mơ đi!

Anh vô tình, đừng trách tôi bất nghĩa.
Cô gái “não yêu” Từ Giáo Giáo đã chết rồi.

Bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Từ Giáo Giáo.

Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy may mắn vì mẹ chồng đã giở trò như vậy.
Nếu không, tôi thật sự sẽ không nhìn thấu được bộ mặt thật của Trần Xuyên.

Nghĩ đến cảnh suýt nữa kết hôn rồi chung giường với một con rắn, tôi nổi hết da gà.

Tất nhiên, cái giấy đăng ký kết hôn này, tôi nhất định sẽ không ký.

Nhưng nếu bây giờ chia tay luôn thì chẳng phải quá dễ dàng cho họ sao?
Tôi phải làm cho cả nhà họ không được yên ổn, phải thân bại danh liệt.

9

Ngày thứ ba, tôi giả vờ ngoan ngoãn quay về với Trần Xuyên.

Vừa về đến nơi, Trần Xuyên đã muốn dẫn tôi đến Cục Dân chính huyện để đăng ký kết hôn.

Tôi tùy tiện tìm cớ trì hoãn.

Mẹ chồng từ đó không dám gọi tôi dậy sớm nấu cơm nữa.
Bà biết tôi thật sự có thể nói đi là đi.

Mỗi ngày tôi ngủ đến khi tự tỉnh dậy.

Khi tôi tỉnh, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng.
Tất cả đều do mẹ chồng tự tay làm.

Ba chồng và Trần Xuyên thì thản nhiên ngồi ăn.
Tôi cũng mặc kệ, ngồi xuống ăn.

Chồng và ba chồng của bà ta còn không xót thương bà ta, tôi là người ngoài hà cớ gì phải thương?

Nhưng với chồng và ba chồng, bà ta phục vụ một cách tình nguyện, còn đối với tôi – cô con dâu – bà ta thì hoàn toàn không cam lòng.

Dù bà ta không dám bắt tôi nấu ăn nữa, nhưng những trò mờ ám trên bàn ăn lại không thiếu.

Tôi không ăn được cay – rất tốt – bà ta cho ớt vào hết mọi món.

Bà ta cười giả tạo:
“Giáo Giáo à, mau ăn đi con, đây đều là mẹ cố tình làm cho con đấy, biết con không ăn cay nên mẹ cố tình cho ít lại rồi.”

Tôi nhìn một lượt bàn ăn:

  • Trứng xào ớt.
  • Canh sườn cay.
  • Bánh bao nhân ớt.

Tôi không động đũa.

Mẹ chồng liên tục thúc giục:
“Mau ăn đi, rau này mẹ sáng nay mới mua đó.”