Nói xong, anh còn nghẹn lời vài lần:

“Mà lại lớn thế này rồi!”

Tôi cũng thấy khó hiểu, nhưng đứa trẻ cứ bám chặt lấy tôi không buông. Chưa kịp hỏi rõ ràng thì Đoạn Gia Thụ đã bấm gọi ngay cho mẹ tôi.

“Mẹ à, mẹ mau quản Giang Chí đi! Cô ấy dám lén sinh con với người khác!”

Tôi không nghe rõ mẹ nói gì từ đầu dây bên kia, nhưng Đoạn Gia Thụ vừa gật gù đồng ý, vừa thêm một câu:

“Đúng rồi, mẹ nói thẳng vào mặt cô ấy đi! Quá đáng lắm luôn!”

13

Tối hôm đó, cả nhà đều tập trung đầy đủ để bắt đầu “thẩm vấn” cậu bé đột ngột xuất hiện này. Nhưng cậu nhóc chỉ biết rất ít tiếng Trung, chỉ có thể nói vài từ cơ bản.

Chẳng hạn như cứ chạy theo tôi gọi “mẹ” hoặc ôm chặt Đoạn Gia Thụ gọi “bố.”

Nói thật, tôi với Đoạn Gia Thụ không hề có con, mà dù có, cũng không thể nào sinh ra một đứa bé có màu da này.

Thằng nhóc thấy mọi người không tin, lại càng tủi thân, ngồi phịch xuống sofa, chẳng buồn nói chuyện với ai.

“Nhóc con, họ thật sự là bố mẹ của cháu à?”

Giang Dã vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục hỏi.

Và câu trả lời nhận được là một sự khẳng định chắc nịch:

“Đúng ạ!”

Lúc này, cả nhà đều ngơ ngác. Giang Dã liền hét lên rằng đây chắc chắn là một “cái bẫy.”

“Nhất định có ai đó dàn dựng để thằng nhóc tiếp cận hai người, để rồi hai người mềm lòng nhận nuôi nó. Sau này lớn lên, nó sẽ chiếm hết tài sản của gia đình.”

Tôi phản bác, nói rằng kế hoạch kiểu này quá dài hơi, phải chờ bao nhiêu năm nữa mới lớn lên. Người nghĩ ra được trò này chắc chắn là kẻ ngốc, hơn nữa:

“Làm sao họ biết được chúng ta sẽ nhận nuôi cậu nhóc này?”

Không ngờ, cậu bé nghe xong liền đứng bật dậy:

“Con không muốn ở đây! Con có chỗ ở riêng!”

Tôi và Đoạn Gia Thụ liếc nhìn nhau, quyết định đưa cậu bé về theo địa chỉ mà cậu cung cấp.

Điều bất ngờ là nơi cậu bé ở lại cách nhà chúng tôi không xa. Và người giám hộ của cậu bé lại là một cặp vợ chồng da vàng.

“Chào anh Đoạn!”

Vừa thấy chúng tôi, cặp vợ chồng này tỏ ra rất ngạc nhiên, vội vã mời vào nhà.

“Chẳng trách nghe nói anh gấp rút về nước, hóa ra là đã làm hòa với vợ rồi.”

Người đàn ông vừa cười vừa nhìn chúng tôi, ánh mắt đầy hài hước. Lúc này, tôi chắc chắn Đoạn Gia Thụ đang giấu tôi điều gì đó.

Vừa về đến nhà, tôi lập tức mang bát thuốc bổ mẹ tôi chuẩn bị sẵn hồi sáng đưa cho anh.

“Đây là gì?”

“Thuốc tuyệt tử tuyệt tôn!”

Tôi nói xong, trừng mắt cảnh cáo anh:

“Nếu không kể hết mọi chuyện cho tô thì anh cứ đợi mà tuyệt tự đi!”

Thở dài ba hơi, cuối cùng Đoạn Gia Thụ bắt đầu kể về những việc anh đã làm ở châu Phi.

Hóa ra, trong thời gian làm việc ở châu Phi, anh ấy gặp rất nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi tội nghiệp.

Hầu hết chúng đều bị cha mẹ vô trách nhiệm bỏ lại khiến Đoạn Gia Thụ không đành lòng, và anh đã lập một trại trẻ mồ côi tại địa phương.

Dù không có nhiều thời gian đến thăm các bé, nhưng bọn trẻ trong trại vẫn luôn gọi anh là “ba.”

Có lần, khi một đứa trẻ hỏi tại sao mẹ không bao giờ đến thăm chúng, Đoạn Gia Thụ đã lấy điện thoại ra và mở một video “quê mùa” của tôi cho chúng xem.

Anh nói với bọn trẻ rằng tôi chính là vợ anh, là mẹ của chúng.

Trại trẻ có rất nhiều đứa bé, Đoạn Gia Thụ không nhớ hết được tất cả. Nhưng bọn trẻ không chỉ nhớ anh, mà còn nhớ cả tôi.

“Đứa bé vừa nãy thật may mắn, nó được một cặp vợ chồng người Trung Quốc nhận nuôi.”

Giọng anh đầy tự hào:

“Không ngờ nó lại nhận ra em ngay lập tức.”

Tôi thắc mắc, nếu anh biết chuyện, tại sao vừa nãy lại giả vờ như không hay biết.

“Lúc đó anh thực sự bị bất ngờ, trong khoảnh khắc đó không thể nhớ ra được. Với lại, làm sao anh biết được trùng hợp đến mức nó lại sống ngay gần nhà mình.”

Nghe cũng có lý, tôi miễn cưỡng tin lời anh và cảnh cáo anh từ giờ không được giấu tôi chuyện gì nữa.

Đoạn Gia Thụ ngập ngừng nói thật ra vẫn còn một chuyện, nhưng dù tôi có truy hỏi thế nào, anh cũng không chịu nói.

Đoán rằng có lẽ liên quan đến mấy chuyện tình ái vớ vẩn, tôi cũng chẳng muốn tự chuốc bực, bèn chuẩn bị về phòng ngủ.

Ai ngờ anh bất ngờ đứng dậy, kéo tôi vào lòng và nghiêm túc thề:

“Anh hứa, từ giờ trở đi, anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì, được không?”

Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng gật đầu.

“Vậy bây giờ, em có thể thử yêu anh được không?”

Nghĩ đi nghĩ lại dù gì cũng không thiệt thòi, tôi lại một lần nữa nghiêm túc gật đầu.

14

Từ khi tôi quyết định thật sự ở bên Đoạn Gia Thụ, tôi trở nên cực kỳ dính người. Lúc nào cũng muốn ở bên anh ấy.

Công ty đồn rằng tôi sợ anh nuôi tiểu tam bên ngoài nên cả ngày sống trong lo lắng, không dám rời anh nửa bước.

Đối mặt với những tin đồn này, tôi rất tức giận và thề sẽ trở thành một “người vợ ba tốt,” tuyệt đối không bước chân vào công ty của anh nữa.

Nhưng đúng lúc tôi vừa thề xong, công ty lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Hứa Tri An vậy mà trở thành trợ lý mới của Đoạn Gia Thụ!

Vừa nghe tin, tôi lập tức lao đến công ty, sợ rằng chỉ cần chậm một giây thôi, hai người họ sẽ “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”

Nhưng điều tôi không ngờ nhất là, khi đẩy cửa vào, tôi lại thấy cảnh Hứa Tri An đang khóc nức nở.

Thấy tôi, ánh mắt cô ta đầy căm hận:

“Giang Chí! Cô đến đây để cười nhạo tôi đúng không? Không ngờ tôi đeo bám bao nhiêu năm, đến làm tiểu tam cũng chấp nhận, vậy mà vẫn thua cô!”

Tôi kinh ngạc khi cô ta có thể nói ra hai chữ “tiểu tam” một cách tự tin đến vậy.

“Liệu có khả năng nào, cô thua tôi chỉ vì cô vốn dĩ không bằng tôi?”

Câu nói này khiến Hứa Tri An càng tức điên lên.

Trước khi rời đi, cô ta còn không quên để lại lời đe dọa:

“Tôi sẽ không từ bỏ Đoạn Gia Thụ đâu!”

Tôi đứng phía sau, bắt chước giọng điệu cô ta:

“Tôi cũng sẽ không từ bỏ Đoạn Gia Thụ đâu!”

Cô ta đã bước ra khỏi văn phòng, nhưng lại quay lại ngay, giậm đôi giày cao gót mạnh xuống sàn, tức giận nhìn tôi:

“Không phát cáu thì cô tưởng tôi là đồ ngốc à!”

Tôi đảo mắt một vòng đầy khinh bỉ, thật sự không tin giữa ban ngày ban mặt, cô ta dám làm gì tôi.

Quả nhiên, ngay khi cô ta định ra tay, Đoạn Gia Thụ đã chắn trước mặt tôi.

“Hứa tiểu thư, giữ tự trọng. Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ đưa cô ra ngoài.”

Nhìn bóng lưng của Hứa Tri An khi rời đi, tôi vẫn cảm thấy khó chịu mãi không thôi.

Tôi không hiểu Đoạn Gia Thụ có gì đặc biệt mà cô ta lại nhớ mãi không quên suốt bao nhiêu năm, và tôi tò mò lý do hai người chia tay khi xưa.

Khi nghe tôi hỏi, Đoạn Gia Thụ lập tức phủ nhận, nói rằng anh chưa từng yêu đương gì với Hứa Tri An.

Những tin đồn trong trường hồi đó đều là bịa đặt, và anh đã đính chính từ lâu. Chỉ là lúc đó tôi không còn ở trường để biết.

Đoạn Gia Thụ nói rằng trong đời anh, anh chỉ yêu một lần.

“Và đó là một mối tình qua mạng.”

Tôi cười đùa, nói vậy hai chúng ta đúng là rất hợp, tôi cũng từng yêu qua mạng, nhưng còn chưa kịp gặp mặt thì đã “toang.”

“Thật trùng hợp, anh cũng chưa kịp gặp mặt.”

Giọng Đoạn Gia Thụ đầy tiếc nuối, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi ghen ra mặt, liền hỏi:

“Vậy hồi đó anh có thích người yêu qua mạng đó lắm không?”

“Đúng là rất thích.”

Tôi biết mình không nên truy hỏi chuyện quá khứ, nhưng nghe câu trả lời này, tôi vẫn thấy không vui.

Xách túi định bỏ đi, nhưng vẫn bị Đoạn Gia Thụ giữ lấy cổ tay.

“Em nói xem, sao lúc nào cũng hấp tấp thế.”

“Chưa bao giờ chịu nghe người khác giải thích, đúng không.”

“Lần trước cũng vậy, thậm chí không cho anh cơ hội giải thích.”

Sau một hồi tra hỏi, tôi phát hiện ra một sự thật động trời.

Hóa ra người yêu qua mạng năm đó của tôi lại chính là Đoạn Gia Thụ.

“Em nói em không thích kiểu người như anh, nên anh đã giả vờ suốt bao năm.”

15

Biết được sự thật, tôi vội vã rời khỏi công ty, muốn dành thời gian yên tĩnh để suy nghĩ.

Để tránh Đoạn Gia Thụ tìm đến, tôi lập tức cùng bạn thân bay ra nước ngoài du lịch một tháng.

Trong tháng đó, tôi cuối cùng đã hiểu rõ lòng mình.

Có lẽ từ khi còn trẻ, lén lút chú ý đến Đoạn Gia Thụ, tôi đã âm thầm thích anh rồi. Nhưng khi ấy, tôi luôn miệng nói anh là kiểu người tôi ghét nhất.

Nhiều năm trôi qua, sự quan tâm đặc biệt của anh khiến tôi nhanh chóng chìm đắm.

Tôi quyết định bỏ qua chuyện cũ, nghiêm túc cùng anh xây dựng một cuộc sống ổn định.

Không ngờ vừa xuống máy bay, lắp SIM vào, điện thoại đã reo “đinh đong” liên tục.

Trong suốt tháng mất liên lạc, mỗi ngày Đoạn Gia Thụ đều nhắc tên tôi trên Weibo.

Lão Tử Tên Là Đoạn Gia Thụ:

“Công chúa, làm ơn xuất hiện đi. @Giang Chí.”

Ngày nào anh cũng nhắc tên tôi, không bỏ sót.

Từ chỗ bị chê cười, cư dân mạng cuối cùng đã “quay xe,” tất cả đều nói rằng họ cảm thấy bị “quá ngọt ngào.”

“Tình yêu nhà giàu mà chúng ta – NPC – xem đúng là ngọt như đường!”

“Tốt lắm, tôi lại trở thành cư dân mạng hóng hớt như trong tiểu thuyết rồi.”

“Aaaa ai hiểu được chứ! Anh nhớ cô ấy mà không nói thẳng, lại bảo ‘Công chúa, hãy xuất hiện đi’!!!!”

“Vẫn là vợ chồng thật, ngọt muốn xỉu! Huhuhu – hãy khóa họ lại trên giường luôn đi!”

Nhìn cư dân mạng nhiệt tình cổ vũ, lần đầu tiên tôi thấy thế giới mạng lại đáng yêu đến vậy.

Từ xa, Đoạn Gia Thụ vẫy tay chào tôi. Tôi nhanh tay gõ vài chữ lên Weibo.

Giang Chí: “Ừ, xuất hiện rồi đây~”