Tháng thứ ba chiến lược cưa cẩm nam chính thô kệch.
Tôi mặc chiếc váy trắng không hợp với mình, trang điểm kiểu “ngây thơ quyến rũ”, dốc hết mọi chiêu trò.
Điểm hảo cảm cuối cùng cũng lên được năm mươi.
Còn chưa kịp vui mừng thì giây tiếp theo, nữ chính đạp xe ngang qua.
Dễ dàng cướp sạch ánh nhìn của nam chính.

Tôi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, để hệ thống tuyên bố thất bại trong công cuộc cưa cẩm.
“[Ký chủ đừng nản, hệ thống có thể đổi đối tượng khác cho bạn!]”
Tôi thở dài, trong lòng phẳng lặng như nước:
“Thế giới này xoay quanh nam nữ chính, tôi chỉ là nữ phụ pháo hôi, đổi người khác thì có ích gì chứ, hay là cứ tuyên bố—”

Lời còn chưa dứt, trước mắt đã trôi qua dày đặc những dòng bình luận:
【Bé con, đừng bỏ cuộc mà! Mau nhìn vào góc kia kìa, có một tên bạn thanh mai trúc mã kiêm nam quỷ ẩm ướt đang đứng đó, chỉ cần em ngoắc tay một cái là hắn lập tức lao tới đấy!】
Tôi quay phắt đầu lại, đối diện là một đôi mắt tràn ngập ham muốn chiếm hữu điên cuồng.

1
Tôi tên là Trình Tiểu Mãn.
Là nữ phụ pháo hôi trong cuốn tiểu thuyết “Soft girl – Rough guy”.
Nhiệm vụ của tôi là thúc đẩy cốt truyện: quyến rũ nam chính Chu Quyện thô kệch, sau đó vì tiền mà đá anh ta không thương tiếc.
Chu Quyện sau khi bị bỏ rơi thì một bên cắm đầu cày cuốc, một bên điều tra mấy lô đất có tiềm năng quanh đó.
Lúc anh đang bị đè ép trong con đường khởi nghiệp, nữ chính xuất hiện, soi sáng cõi lòng u tối của anh.
Từ đó bắt đầu cuộc sống chịch chịch không biết xấu hổ.

2
Đáng tiếc, lần cưa cẩm đầu tiên của tôi đã thất bại thê thảm.
“Trình Tiểu Mãn, sau này đừng đến nữa.
Tôi không có thời gian chơi mấy trò con nít này với cô.”

Tôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng như thể sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ai nhìn thấy cũng sẽ xót thương vài phần.
Bề ngoài trông có vẻ tổn thương, chứ trong lòng tôi thì đang mắng không ngớt.
Cái quỷ gì vậy?
Rõ ràng trong truyện viết nam chính Chu Quyện thích kiểu tiểu bạch hoa thuần khiết vô hại mà?
Tôi đã duỗi tóc xoăn thành thẳng, thay đầm hai dây hở lưng bằng váy trắng kín đáo, ngay cả nước hoa cũng đổi sang mùi trái cây nhẹ nhàng rồi.
Rốt cuộc là anh còn bất mãn chỗ nào nữa chứ?

Trong lòng bực đến không chịu nổi, sắc mặt cũng không giữ nổi.
Tôi đành cúi đầu xuống để trông mình tội nghiệp hơn.
Mà vừa cúi đầu, tôi đã thấy đôi giày cao gót màu nude hiệu Valentino dưới chân.
Xong rồi, lúc vội ra cửa quên mất phải thay sang giày vải!

3
“Ở công trường toàn xi măng gạch đá, muốn làm tiểu thư thì cũng phải coi chừng hoàn cảnh.
Tôi còn phải làm việc, không rảnh chơi với cô. Mau đi đi.”

Nói xong, Chu Quyện hờ hững vứt lại một câu rồi quay người định bỏ đi.
Tôi hoảng quá liền bước lên cản lại.
Không giữ vững được trọng tâm, cả người đổ về phía trước.
Bát canh nóng trong tay cũng hất tung ra.
Chu Quyện nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy cánh tay tôi đỏ bừng, mắt cá chân cũng sưng tấy.
Sắc mặt anh thoáng động, cuối cùng vẫn quay lại đỡ tôi dậy.

“Anh vất vả như vậy, cơm hộp công trường lại không đủ dinh dưỡng, bát canh này là tôi dậy từ bảy giờ sáng nấu cho anh…”

Vừa nói, nước mắt vốn chực chờ trong mắt tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Chu Quyện hơi sững người, mím môi không tự nhiên.
Sau đó giơ tay nhận lấy bình giữ nhiệt trong tay tôi, uống cạn phần canh còn lại trong đó.
“Cảm ơn. Nhưng lần sau không cần chuẩn bị nữa.”

Giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhưng tôi lại khẽ cong môi.
Vì hệ thống vừa báo trong đầu:
“Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của Chu Quyện tăng thêm 1%, hiện tại là 50%.”

Tôi còn chưa kịp vui mừng thì—
Chu Quyện bỗng đứng đờ người, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía xa, trong mắt là say mê cuồng nhiệt không chút che giấu.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh.
Không khỏi nhíu mày.
Là nữ chính – Khúc Tố Tố.

Tại sao nữ chính lại xuất hiện sớm thế này?

Tôi còn chưa kịp hỏi hệ thống thì người bên cạnh đã ném phắt bình giữ nhiệt đi, như phát điên mà lao về phía trước.
Thì ra Khúc Tố Tố đang đạp xe thì bị vài tên lưu manh gần đó chặn lại.
Thấy Chu Quyện cuống cuồng như thế, tôi liền thấy bất an.

“Hệ thống báo động khẩn cấp:
Phát hiện độ hảo cảm của Chu Quyện với nữ chính đã tăng lên 90%!”

Hả?
Cái gì cơ?
Lần đầu gặp mặt mà đã 90%?
Thế mấy màn cosplay, nhỏ lệ rơi nước mắt của tôi nãy giờ là công cốc cả à?!

4
Không ngoài dự đoán, Khúc Tố Tố được cứu.

Cách một con đường, tôi và cô ta đối mặt từ xa.
Tôi cao một mét bảy hai, gương mặt không dễ thương, mặc váy trắng đứng trước cô ấy trông chẳng khác gì hàng nhái rẻ tiền.
Chu Quyện dường như đã quên mất sự tồn tại của tôi, kiểm tra khắp người Khúc Tố Tố xem có bị thương không, sau đó còn cúi xuống buộc lại dây giày cho cô ta.
Nhẹ nhàng cẩn thận như thể đang nâng niu một món đồ dễ vỡ.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, bỗng nhiên tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Tôi đã cưa cẩm Chu Quyện suốt ba tháng, vậy mà tiến độ chỉ dừng lại ở mức có thể nói chuyện vài câu.
Còn Khúc Tố Tố vừa mới xuất hiện, đã lập tức khiến Chu Quyện toàn tâm toàn ý.

Tất cả nỗ lực của tôi trong phút chốc trở nên lố bịch.

“Tuyên bố thất bại đi, hệ thống, tôi mệt rồi.”
Phải mặc những bộ đồ mình không thích, mỗi ngày đúng giờ đến công trường – một nơi đầy bụi bặm – dù tôi vốn mắc chứng sạch sẽ, chỉ để nói chuyện vài câu với Chu Quyện.
Đúng là hành xác cả thể xác lẫn tinh thần.

Phần thưởng dù có hấp dẫn đến đâu, tôi cũng không cần nữa.
Thế nhưng hệ thống Tiểu Thất luôn hoạt bát lại không lập tức trả lời tôi.

Tôi cúi xuống nhặt thùng giữ nhiệt dưới đất lên, định xoay người rời đi.

“Trình Tiểu Mãn, đợi đã.”

Tôi nghi hoặc quay đầu lại.
Chu Quyện chẳng biết từ khi nào đã bước tới gần.

“Cô đưa Tố Tố đi mua bộ đồ mới. Vừa nãy cô ấy ngã, váy bị dơ rồi.”
Nói xong, anh ta rút từ trong túi ra mấy tờ tiền đỏ đưa cho tôi.
Sau đó xoa đầu Khúc Tố Tố, dịu dàng nói:
“Lần sau nếu cãi nhau với ba mẹ cũng không được bỏ đi lung tung như vậy. Nếu muốn ra ngoài cho khuây khỏa thì gọi cho anh.”

Ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta muốn sâu răng.
Khúc Tố Tố đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn gật đầu:

“Cảm ơn anh Chu, tiền mua quần áo em sẽ trả lại cho anh.”

“Không cần trả, giữ lại mua kẹo mà ăn.”

Tôi âm thầm trợn trắng mắt.
Dù gì cũng đã quyết định từ bỏ chiến lược cưa cẩm, tôi cũng chẳng định giả vờ ngoan ngoãn nữa.

“Đi thôi, tôi còn có việc.”
Giọng tôi lạnh nhạt, không còn ngọt ngào như khi nói chuyện với Chu Quyện.
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra mình vừa phũ với tôi, nhưng vẫn chẳng có bao nhiêu áy náy trong giọng nói.

“Nếu Tố Tố còn muốn mua gì khác thì cứ mua hết đi, sau tôi sẽ trả lại tiền cho cô.”

Tôi chẳng buồn để ý, bước chân vẫn không dừng.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhỏ dồn dập.

Khúc Tố Tố chạy theo, thở hổn hển, giọng nói trong trẻo nghịch ngợm:

“Chị à, chị đẹp thật đấy.
Nhưng em thấy chiếc váy này không hợp với chị lắm, hơi kỳ kỳ.”

Tôi hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn cô bé.
Đôi mắt tròn mở lớn, mang theo chút nghi hoặc.
Rồi lại nhoẻn miệng cười rạng rỡ:

“Nhưng nếu chị thích là được rồi. Em cũng có nhiều kiểu váy như vậy lắm, nếu lần sau chị muốn mua thì gọi em, em giúp chị chọn nhé!”

Lời khen không ác ý của Khúc Tố Tố khiến tôi thấy nhẹ lòng hơn phần nào.
Dù sao thì, ai mà không thích một cô gái dễ thương cơ chứ?

5
Sau khi dẫn Khúc Tố Tố đi mua bộ đồ mới trong trung tâm thương mại, hệ thống Tiểu Thất cuối cùng cũng xuất hiện.

“Ký chủ ơi ký chủ ơi! Nãy em đi dự hội nghị tổng kết cuối năm của hệ thống.
Nhưng đừng buồn nha! Em vừa mới lĩnh xong thưởng cuối năm và trúng được quyền chuyển đổi đối tượng từ hệ thống chủ thần! Em có thể đổi người cho chị!”

Tôi thở dài, lòng vẫn phẳng lặng như mặt hồ.

“Thế giới này xoay quanh nam nữ chính, còn tôi chỉ là một nữ phụ pháo hôi.
Dù đổi người khác thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Tốt hơn hết là cứ tuyên bố—”

Chưa kịp nói hết câu, trước mắt đã hiện lên dày đặc các dòng bình luận:

【Bé cưng ơi đừng bỏ cuộc mà! Mau nhìn góc kia kìa, có một tên bạn thanh mai trúc mã kiêm nam quỷ âm u đang đứng đó! Em chỉ cần ngoắc tay là hắn lập tức lao tới đấy!】

【Nam chính thô kệch thì lúc nào cũng bốc mùi, mồ hôi còn nhỏ tong tỏng lên tay nữ phụ nữa, dơ chết đi được! Mau đi cưa Lục Thời Niên đi, anh ấy sớm đã muốn làm chó cho em rồi!】

【Không chỉ vậy đâu, Lục Thời Niên mỗi ngày tan làm đều đi tập gym để âm thầm hấp dẫn nữ phụ.
Cúc áo sơ mi căng sắp bung tới nơi, so với nam chính thì chẳng kém gì!】

Khoan đã, Lục Thời Niên?

Là cái tên thanh mai trúc mã mặt lạnh đeo kính gọng vàng suốt năm của tôi sao?