Tôi lơ lửng như bay trở về ký túc xá, đầu óc còn chưa hết mơ màng, thì điện thoại lại “tíng” một tiếng.

Là tin nhắn của Giang Thì Vọng:

【Vợ ơi, mai tụi mình có thể đi hẹn hò không?】

【Xin lỗi nha, mấy hôm nay gọi quen rồi, giờ sửa lại khó quá…
Không phải anh cố ý chiếm tiện nghi của em đâu.】

A a a a a a a!!!

Ai đang âm thầm yêu đương với một anh trai có não tình siêu to khổng lồ thế này?
Thì ra… chính là tôi đó trời ơi!!!

11

Tôi vừa bật dậy, chuẩn bị phối đồ cho buổi hẹn ngày mai.

Thì Lục Thao gửi đến một tin nhắn thoại:

【Trì Miên, tớ nghi Giang ca có khi là… một tên biến thái u ám đó!】

Tôi:
【???】

Lục Thao tiếp lời, giọng hạ thấp như đang nói chuyện ma:

【Thật đấy! Cậu không biết hả, hôm qua ảnh vừa bị “nữ hoàng thả thính” đá cho một cú rồi! Mà còn bị chê… cái đó nữa kìa…】

Dấu chấm hỏi hiện to đùng trên trán tôi.

【Wtf? Cậu không biết hả?! Cả trường lan truyền ầm trời rồi!!!】

Rồi Lục Thao gửi tôi một liên kết “Tường Tỏ Tình”:

【Hot: Soái ca lạnh lùng bị kiểm hàng rồi… bị trả hàng?】

Tay tôi run run nhấn vào link.

Hóa ra là tối qua, vì tôi ngủ quên, mãi chẳng trả lời tin nhắn, nên Giang Thì Vọng đã lên diễn đàn ẩn danh cầu cứu:

“Vợ đòi kiểm hàng xong biến mất, là do ảnh thật có vấn đề gì sao?”
(Ghi chú: Không phải cái vấn đề đó!)

Trong đám bình luận, một cái nổi bật nhất là:
“Giải ngố rồi. Là do ‘thằng em’ hơi… ‘tinh tế’ quá.”

Giang Thì Vọng đã cố gắng phản bác rất lý trí,
nhưng dân mạng thì càng hăng máu, còn moi luôn cả nick phụ ảnh dùng để trò chuyện với tôi.

Giờ thì tôi hiểu vì sao hồi sáng lại có nhiều người tụ tập quay phim chụp ảnh vậy rồi.

Không phải xuân về đâu, mà là vì… sức mạnh của drama!!!

Không trách được sao Giang Thì Vọng cứ mãi nhấn mạnh việc cho tôi “kiểm chứng trực tiếp”…

Tôi đúng là chết tiệt thật mà!

Giang Thì Vọng chắc hận không thể chẻ đôi tôi ra rồi!

Lúc này, Lục Thao lại gửi thêm tin nhắn thoại nữa:

【Sáng nay tớ mượn laptop của ảnh, lỡ thấy đơn đặt hàng ảnh mua đêm qua.
Toàn mấy thứ… vũ khí đáng sợ! Tớ hỏi thử thì ảnh bảo là “món quà nhỏ chuẩn bị cho nữ hoàng thả thính”!
Tớ thấy quá dị nên phải báo cậu ngay!
Thôi thì… cậu nên giữ khoảng cách chút đi. Bị bẽ mặt vậy, đàn ông khó lường lắm.
Cái cô gái kia… chắc tiêu rồi. Giang ca chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!】

Nhưng mà… cái cô “nữ hoàng thả thính” trong miệng cậu ấy… CHÍNH LÀ TÔI!

Bản năng sinh tồn lập tức đánh bại mọi ý tưởng yêu đương não tình.

Chẳng lẽ cuộc hẹn ngày mai là để tôi mất cảnh giác, rồi Giang Thì Vọng sẽ trả thù ngay tại trận???

Nhốt tôi vào phòng tối, cưỡng chế kiểm chứng, chơi SM gì đó sao!?

Tôi dù có mê trai tới mấy, thì cũng còn muốn sống!

Mấy kiểu nam chính âm u biến thái chỉ nên tồn tại trong tiểu thuyết thôi!
Ngoài đời mà gặp — dù đẹp trai cỡ Giang Thì Vọng, tôi cũng xin kiếu.

Tôi lập tức bật chế độ phòng chống khẩn cấp:
→ Xóa tài khoản Douyin ngay trong đêm
→ Block và xoá bạn trên WeChat

Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, Giang Thì Vọng nguôi giận,
tôi nhất định sẽ chính thức gửi lời xin lỗi!

12

Hôm sau, tôi chính thức bước vào chế độ né tránh Giang Thì Vọng.

Cứ hễ anh ấy vừa định lại gần bắt chuyện, tôi liền quay đầu bỏ chạy như thể sau lưng có chó đuổi.

Dù mê trai đến đâu, tôi cũng không thể bán rẻ mạng sống vì nhan sắc được!

Ánh mắt anh ấy nhìn tôi ngày càng u ám.

Không nghi ngờ gì nữa — anh ấy chắc chắn đang chuẩn bị trả thù tôi!

Hôm đó, sau khi chạy thể dục xong, tôi như mất nửa cái mạng, lết lết đi vòng quanh sân để điều hòa nhịp tim.

Bất chợt, phía sau vang lên tiếng thở dốc nặng nề, kìm nén đến đáng sợ.

Tôi quay đầu lại — và bắt gặp ánh mắt rực cháy, vừa oan ức vừa cố chấp.

Là Giang Thì Vọng.

Tôi giật nảy mình, vừa định chạy thì anh ấy chộp lấy cổ tay tôi không buông.

Hơi thở của anh lặng lẽ lan ra trong màn đêm, bao phủ lấy tôi như một cạm bẫy vô hình.

Tim tôi đập thình thịch như đánh trống.

Đôi mắt Giang Thì Vọng bất chợt đỏ hoe.

Đầy ấm ức, và cố chấp.

“Tại sao em lại tránh mặt anh?
Anh đã làm gì sai sao?
Cho dù em muốn tuyên án tử hình anh… thì ít ra cũng phải cho anh biết lý do chứ!”

Tôi không dám nhìn vào mắt anh, nhớ tới những lời cảnh báo kinh hoàng của Lục Thao, cố siết lòng lại:

“Không phải nói rồi sao, tất cả chỉ là hiểu lầm…”

Giang Thì Vọng đột nhiên rút ngắn khoảng cách:

“Lúc đầu là hiểu lầm…
Thế còn việc em đồng ý đi chơi với anh?
Cũng là hiểu lầm nốt à?”

Anh áp sát, hơi thở ấm nóng phả bên tai tôi, khiến tôi toàn thân cứng đờ.

“Nói cho anh biết lý do đi… được không?”

Tôi bắt đầu dao động rồi…

Đúng lúc đó, Lục Thao như từ trời giáng xuống, chạy tới chặn giữa hai người, ngắt lời Giang Thì Vọng:

“Trì Miên! Cậu ở đây à? Trần Tranh đang tìm cậu đó!”

Vừa nói, cậu ta vừa liên tục nháy mắt ra hiệu.

Ngay lập tức, Trần Tranh cũng xuất hiện, chạy vội tới kéo tay tôi đi.

Lúc quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt Giang Thì Vọng đỏ bừng, cố gắng chịu đựng.

Lòng tôi đột nhiên nhói lên…

Đúng lúc đó, Trần Tranh thốt lên đầy sốc:

“Miên Miên, tớ nghe Lục Thao nói… Giang Thì Vọng là một tên biến thái đấy!”

Hu hu hu~~

Tôi cô đơn suốt hai mươi năm, cuối cùng sắp được yêu crush…
Ai ngờ anh ta lại là kiểu “biến thái ẩn nhẫn”…

Về tới ký túc xá, Lục Thao vẫn tiếp tục nhồi thêm hoảng loạn:

“Dạo này cậu nên tránh xa Giang ca một chút.
Cậu không biết đâu, ánh mắt ảnh nhìn tớ ban nãy kinh dị lắm, như thể muốn giết tớ vậy!
Tớ là huynh đệ của ảnh mà còn bị vạ lây, cậu phải thật cẩn thận đấy!”

13

“Tớ thất tình rồi.”

Sau khi biết đầu đuôi sự việc, “bé yêu” của tôi không nói một lời, lập tức chuyển sang spam video trai hở hở để dỗ tôi vui lên.

Nhưng tôi buồn bã phát hiện — kể từ sau khi xem body của Giang Thì Vọng, mấy ông khác chẳng còn lọt nổi vào mắt nữa.

Tôi lặng lẽ mở lại những tấm ảnh “cơ bắp sát rìa” của Giang Thì Vọng, tự an ủi trái tim vừa tan nát.

Cuối tuần, tôi như xác không hồn bò dậy, đặt đồ ăn giao tận nơi.

Vừa rửa mặt xong thì thấy chị trưởng phòng đang đứng ở ban công hóng chuyện.

“Miên Miên ơi mau lại đây! Giang Thì Vọng lại đứng dưới ký túc xá nữ nữa kìa!”
“Mắt đỏ hoe, hình như mới khóc đấy!”
“Thảm ghê, chắc là bị đá rồi… Có khi nào vì vụ kia không?”

“Nghe nói có người còn phân tích ảnh quần ảnh nữa mà, không chỉ cái đó đâu, đến cả… cũng bị soi ra hết. Đúng là tin đồn mạng không thể tin được mà!”

“Đáng ghét! Cái cô gái nào mà may mắn dữ vậy trời!”

Mưa bắt đầu nặng hạt.

Giữa màn mưa mờ mịt, tôi lại bắt gặp ánh mắt Giang Thì Vọng — vẫn u uất, cố chấp, vẫn dịu dàng như vậy.

Tim tôi tê lại một nhịp.

Giống như trái chanh ngâm nước lâu ngày, mềm nhũn và chua xót đến buốt óc.

Dù sao cũng đến lúc phải nói rõ ràng rồi.

Huống chi nếu thật sự anh ấy muốn báo thù tôi… thì kiểu gì cũng sẽ ra tay thôi.

Tôi siết chặt nắm tay, mặc kín như ninja rồi lén chạy xuống dưới.

Túm lấy tay Giang Thì Vọng, kéo anh chạy trốn trong mưa.

Nhưng lần này anh không đi theo.

Ngược lại, anh kéo mạnh một cái — tôi nhào thẳng vào lòng anh.

Mặt tôi đập vào đúng chỗ tôi đã zoom to ngắm kỹ đêm qua — phần cơ ngực thần thánh.

Sợ bị nhận ra, tôi lập tức kéo kín áo khoác chống nắng, chỉ để hở đôi mắt.

Tôi ghé sát tai anh, định nói nhỏ:

Thì nghe thấy tiếng anh nghẹn ngào, cổ họng gợn lên:

“Bé ơi… em không hài lòng chỗ nào thì nói, anh sẽ chỉnh sửa theo ý em, được không?”

Tôi vội vàng trả lời chắc nịch:
“Hài lòng! Rất hài lòng! Rất rất rất hài lòng luôn!”

Không xa, Lục Thao đang che ô đưa Trần Tranh về ký túc xá.

Chỉ lướt nhìn một cái, cậu ta đã vẫy tay gọi to:

“Trì Miên!”

Ủa gì vậy??? Tôi hóa trang cẩn thận thế mà vẫn bị nhận ra???

Còn đám bạn cùng phòng đứng trên tầng hóng nãy giờ cũng không nhìn ra cơ mà!

Ngón chân tôi bấu chặt nền đất, đứng giữa hai lựa chọn: chết xã giao hoặc chạy trốn.

Tôi chọn — CHẠY!

Nhưng chưa kịp xoay người, Giang Thì Vọng đã đổ ập lên người tôi, giọng lắp bắp sát bên tai:

“Vợ ơi… anh nóng quá… chẳng lẽ… sốt rồi sao?”