“Em không hiểu giá trị của chiếc đồng hồ, không hiểu sự thử thách của anh dành cho em. Em chỉ đơn giản là muốn ở bên anh.”

 

Tiểu thiếu gia Tiêu Kỳ, người từng coi lòng người như món đồ chơi, giờ đây trong mắt chỉ còn sự bối rối.

 

“Xin lỗi.”

 

Anh ta nói lời xin lỗi.

 

Gió thổi làm tôi càng thêm nhức đầu.

 

Tôi quay người định rời đi, nhưng ngay lập tức bị kéo vào vòng tay nóng bỏng của anh ta.

 

Anh ta nói: “Em dạy anh đi, anh nên làm thế nào, được không?”

 

Giọng anh ta bây giờ hoàn toàn khác.

 

Nhẹ nhàng, hối lỗi, cẩn thận đến kỳ lạ.

 

Như thể một cảm xúc bị đè nén quá lâu cuối cùng cũng bộc phát ra.

 

“Được.” Tôi mỉm cười dịu dàng: “Em sẽ dạy anh.”

 

11

 

Bác sĩ đang thay băng cho tôi, Tiêu Kỳ đứng lặng bên cạnh, khi nhìn thấy vết thương của tôi, lông mày anh ta nhíu lại rất chặt.

 

Tôi ho khẽ, ra hiệu cho anh ta đến gần.

 

“Này, Tiêu tổng, dù sao em cũng bị thương vì anh đấy.”

 

“Bây giờ anh nên nắm tay em, an ủi em, hoặc kể một câu chuyện cười để làm em vui chứ.”

 

Ánh mắt anh thoáng dao động, rồi anh đưa tay ra.

 

Những ngón tay dài và đẹp, chạm vào cảm giác lạnh lẽo, giống như con người anh, đẹp nhưng không có nhiệt độ.

 

Khi chạm đến vết thương, tôi đau quá nên nhắm mắt lại, rồi cắn mạnh vào tay anh ta.

 

Anh ta không nói gì, dù tôi đã dùng rất nhiều lực, để lại một dấu răng trên cánh tay anh, chảy cả máu.

 

Tôi ngẩng lên, chớp mắt ngây thơ.

 

“Đau không?”

 

“Anh còn đau hơn em.”

 

“Như thế mới công bằng.”

 

Anh ta khẽ nhếch miệng cười: “Ừ, anh hiểu rồi.”

 

Một tuần sau, tôi xuất viện. Tiêu Kỳ đưa mình về căn nhà trọ mà tôi đang thuê.

 

Khi mở cửa, anh ta nhìn quanh, ánh mắt căng thẳng: “Em ở chỗ này à?”

 

Tôi chỉ đáp: “Không sao đâu.”

 

Nhưng khi anh ta ngồi xuống, có vẻ mọi thứ đều trở nên không phù hợp với sự hiện diện của anh ta.

 

Sau một hồi ngập ngừng, anh ta hỏi: “Căn nhà của em…”

 

“Bán rồi thì thôi.” Tôi nói: “Em chẳng hề bận tâm về ngôi nhà mà họ để lại.”

 

Tôi rót cho anh một cốc nước, dùng chiếc cốc hoạt hình của mình.

 

Anh ta nhấp một ngụm nước, rồi đột ngột ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Em dọn đến nhà anh đi.”

 

Tôi nhìn anh ta.

 

Anh bổ sung thêm: “Anh sống một mình, thi thoảng có người giúp việc. Em muốn ở phòng nào cũng được.”

 

“Được thôi.”  Tôi gật đầu.

 

Anh ta sững lại, dường như không ngờ rằng tôi lại đồng ý nhanh như vậy.

 

Thế là, sau khi thu dọn đồ đạc đơn giản, tôi chuyển từ căn trọ cũ kỹ đến căn biệt thự của Tiêu Kỳ.

 

Một căn nhà mà chỉ nhìn vẻ ngoài thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc, khắp nơi đều mang hương vị của sự giàu sang.

 

Tôi khẽ cúi đầu: “Xem ra, cho dù anh có phá sản, cũng chẳng cần đến số tiền ít ỏi của em.”

 

Anh ta không để ý đến ánh mắt mỉa mai của tôi, đáp: “Có vài chuyện sau này anh sẽ nói cho em biết.”

 

“Tẩm Âm, cho anh chút thời gian.”

 

Tôi cười mà không nói gì.

 

Quả nhiên, khi lòng người đã có một vết nứt, sự thay đổi sẽ đến rất nhanh.

 

Ngay cả những lời như “sau này” anh cũng có thể nói ra được.

 

Người ta nói rằng thiếu gia Bắc Kinh đã qua biết bao nhiêu cô gái, nhưng chưa có ai từng bước vào ngưỡng cửa nhà anh.

 

Anh ta lạnh lùng, ích kỷ, luôn giữ thế thượng phong, chờ đợi con mồi sập bẫy.

 

Nhưng thực ra.

 

Người thợ săn thực sự, thường xuất hiện dưới vai trò của con mồi.

 

12

 

Hôm sau, Tiêu Kỳ tự mình đưa tôi đến trường.

 

Tôi còn chưa kịp bước xuống xe thì chiếc xe sang trọng của anh ta đã thu hút ánh nhìn của nhiều người.

 

Trùng hợp, trong đó có cả bạn cùng phòng cũ của tôi.

 

Chỉ trong vài ngày, tin tức về cô sinh viên ngây thơ cặp kè với thiếu gia Bắc Kinh đã trở thành đề tài nóng trên diễn đàn của trường.

 

“Thật ghen tị với cô ta, quả nhiên là xinh đẹp thì có lợi thế.”

 

“Đó là Tiêu Kỳ đấy! Gặp biết bao nhiêu cô xinh đẹp rồi, mà lại đích thân đưa cô ấy đến trường!”

 

“Nghe bạn cùng phòng của cô ấy nói Tiêu Kỳ đã đá cô ta rồi, vậy mà cô ấy dọn thẳng ra khỏi ký túc xá, sống chung với anh ta luôn!”

 

“Chậc, đúng là đứa con gái ham tiền, không biết xấu hổ.”

 

Thậm chí khi tôi đến thư viện, cũng có người nói bóng gió: “Haiz, đến mấy cô được bao nuôi còn có thời gian học hành, chúng ta còn lý do gì để không cố gắng đây?”

 

Tôi giả vờ như không nghe thấy.

 

Nhưng Tiêu Kỳ nghe được những lời đó, mặt anh ta không được vui, hỏi tôi có cần anh ra mặt giải quyết không.

 

Tôi nói không cần, rồi khéo léo thể hiện chút uất ức, ngược lại còn an ủi anh ta

 

“Không sao đâu, em chỉ quan tâm đến việc anh nghĩ gì về em thôi.”

Đọc full tại page ” Vân hạ tương tư”

Ánh mắt anh ta trầm ngâm, nhưng không đáp lại.

 

Không lâu sau, những lời đồn dường như biến mất.

 

Tiêu Kỳ dạo này không biết bận rộn chuyện gì, đã mấy ngày tôi không thấy anh ta.

 

Chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi thấy một chiếc xe quen thuộc, cứ nghĩ là anh ta đến.

 

Nhưng khi cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt trơ tráo của Triệu Càn hiện ra.

 

“Ôi chào, đây chẳng phải là cô Thẩm chăm chỉ làm việc để kiếm tiền học phí sao?”

 

“Nghe nói được Tiêu đại thiếu gia bao nuôi rồi, thế nào, cậu ta chịu bỏ tiền cho cô tiêu xài à?”

 

Tôi không để ý đến hắn, nhưng hắn cứ lái xe chầm chậm theo sau.

 

“Cô em, sống đừng quá cứng nhắc thế.”

 

“Cô chỉ thấy được vẻ ngoài hào nhoáng của Tiêu Kỳ thôi, vô dụng lắm.”

 

“Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận vì không theo tôi, mà ngày đó cũng sắp đến rồi.”

 

“Tôi sẽ đạp cậu ta xuống dưới chân, mọi thứ của cậu ta sẽ là của tôi!”

 

Lần trước, khi Tiêu Kỳ đưa tôi đi khỏi hắn, hắn còn phải cúi đầu rụt rè. Nhưng giờ nghe giọng điệu của hắn, có vẻ hắn đã ngông cuồng hơn nhiều.

 

Tôi dừng lại, hứng thú nhìn hắn: “Ồ? Tự tin thế cơ à?”

 

Hắn nhếch miệng cười: “Cứ chờ mà xem, cậu ta chiếm chỗ của tôi, rồi sẽ có ngày phải nhường lại thôi.”

 

“Cô hối hận bây giờ thì tôi còn có thể cân nhắc…”

 

Tôi bật cười: “Anh Triệu, để xem đến ngày đó thì nói tiếp nhé.”

 

Hy vọng anh đừng làm tôi thất vọng.

 

13

 

Khi trở về nhà Tiêu Kỳ, tôi gặp lại Hàn Nhã.

 

Cô “anh em” của Tiêu Kỳ, người theo phong cách trung tính nhưng trang điểm còn tinh tế hơn cả mình.

 

Tiêu Kỳ chưa về, cô ấy đứng đợi ở ngoài cửa.

 

Nhận ra tôi, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi.

 

“Cô đến tìm Tiêu Kỳ à?” Cô ấy đề phòng nhìn tôi: “Không phải cậu ta đã đưa cô cho ông chủ Lý rồi sao? Sao cô còn dám quay lại bám lấy cậu ta?”

 

Tôi lướt qua cô ấy, dùng nhận diện khuôn mặt để mở cửa nhà Tiêu Kỳ trước mặt cô ấy.

 

Rồi tôi mỉm cười: “Cô Hàn, vào trong chờ đi, anh ấy về muộn chút.”

 

Hàn Nhã trợn tròn mắt, giọng cao vút lên vài bậc.

 

“Cô!”

 

“Sao cô có thể mở cửa nhà Tiêu Kỳ!”

 

“Cô đang sống ở đây sao?!”

 

Tôi hơi nhướng mày: “Không nhìn ra à?”

 

Cô ấy đẩy tôi ra, lao vào nhà, thấy đôi dép của tôi ở cửa và mấy bộ quần áo chưa cất trên ghế sofa.

 

“Tiêu Kỳ không thể nào cho cô sống trong nhà cậu ấy!” Cô ấy không thể tin nổi: “Cậu ta đã đưa cô cho ông chủ Lý rồi… Cô còn mặt mũi nào mà bám theo cậu ấy!”

 

Tôi cười nhẹ: “Cô tức giận vì gì vậy?”

 

“Chẳng lẽ… cô thích Tiêu Kỳ?”

 

Mặt cô ấy đỏ bừng, tức tối chửi rủa: “Cô nói nhảm gì thế! Tôi với cậu ấy là bạn nhiều năm rồi! Tôi chỉ không ưa cái loại phụ nữ dựa vào thân xác để leo lên như cô, cô không xứng với cậu ấy!”

 

“Cậu ấy từng nói cô chỉ là một kẻ đào mỏ, làm sao mà thật sự thích cô được?”

 

“Cô vẫn còn là sinh viên đúng không?” Cô ấy cười lạnh: “Tốt nhất là cô nên tự mình rời đi, nếu không, những người xung quanh cô sẽ biết…”

 

“Biết cái gì.”

 

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng, Tiêu Kỳ đột ngột xuất hiện, ánh mắt sắc bén quét qua căn phòng.

 

Hàn Nhã run lên, lắp bắp: “Tôi đến tìm cậu, không biết sao cô ta lại ở đây…”

 

Tôi mỉm cười, vui vẻ nói: “Anh về rồi!”

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của Hàn Nhã, Tiêu Kỳ mở rộng vòng tay đón lấy tôi khi tôi chạy đến ôm anh, gương mặt anh ta cũng dịu đi hẳn.

 

“Cô ấy là bạn gái của tôi, tất nhiên là ở đây.”

 

Từ “bạn gái” lần đầu tiên xuất hiện trong miệng Tiêu Kỳ.

 

Tôi hạ mắt, khẽ mỉm cười.

 

Hàn Nhã sững sờ: “Không thể nào… Tiêu Kỳ, cậu đang đùa với tôi à? Cậu từng nói loại phụ nữ như cô ta…”

 

“Câm miệng.” Ánh mắt Tiêu Kỳ đanh lại: “Đừng tự cho mình là đúng.”

 

“Tự cho mình là đúng? Haha, cậu vì một đứa con gái thế này mà nói tôi tự cao sao?”

 

Hàn Nhã nhìn chằm chằm mình, nghiến răng: “Cậu sẽ hối hận thôi!”

 

Cô ấy tức giận bỏ đi.

 

Tôi buông tay Tiêu Kỳ ra, không mấy vui vẻ: “Vì em mà cãi nhau với ‘anh em tốt’ của anh, có hối hận không?”

 

Tiêu Kỳ nhíu mày: “Anh em tốt gì chứ, anh với cô ta chỉ là có chút quan hệ làm ăn, quen biết lâu thôi.”

 

Nói xong, anh ta đột nhiên cười mỉm, giọng thấp đi vài phần: “Em đang ghen sao?”

 

Tôi lạnh lùng cười thầm trong lòng.

 

Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, như để làm dịu không khí, rút ra một tấm ảnh.

 

“Đây là ảnh em để quên trên xe, người trong ảnh là em à?”

 

Tôi sững lại.

 

Đó là một tấm ảnh cũ, trong đó hai bé gái đang cười rạng rỡ với ống kính.

 

Tấm ảnh đã cũ kỹ, mang dấu vết của thời gian, là bức ảnh chụp tôi và chị gái khi còn nhỏ, tôi luôn mang theo bên mình.

 

Mặt sau của bức ảnh có ghi tên tôi, “A Âm”.