Ôn Chi Nam bị đám vệ sĩ khống chế, toàn thân thương tích không ngừng dày xéo thần kinh cô, trước mắt tối sầm, cô ngất lịm.

Thấy thế, Hứa Nhược Đường dứt khoát rắc nốt phần tro còn lại xuống đất.

“Anh ơi, mình đi thôi, em hết giận rồi.”

“Được.”
Hách Thừa Quân ôm cô ta rời đi, lúc đi ngang qua Ôn Chi Nam đang hôn mê, anh thoáng chậm bước.
Nhưng cuối cùng, anh cũng chẳng thèm nhìn cô thêm lấy một cái, quay đi không chút lưu luyến.

Khi Ôn Chi Nam tỉnh lại, tro cốt trên nền đất đã tan biến không còn dấu vết.

Cô ôm chặt chiếc bình rỗng, nước mắt đã cạn khô.

Cô quay về biệt thự, cầm lấy giấy tờ mới làm, nhìn lại nơi cô từng sống suốt năm năm qua, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mỉa mai.

Ôn Chi Nam cầm cây gậy bóng chày, đập nát từng mảnh ghép Lego hai người từng lắp chung, đập tan chiếc ghế sofa từng cùng nhau lựa chọn, đập vỡ cả chiếc TV từng cùng nhau đặt mua…

Cô dồn hết chút sức lực cuối cùng phá hủy mọi thứ trong phòng khách. Nhìn căn nhà trở thành đống đổ nát, cô bật cười, tiếng cười khàn đặc, thê lương và bi thương.

Ném cây gậy sang một bên, Ôn Chi Nam dùng son môi viết hai hàng chữ lên tường:

“Hách Thừa Quân, anh từng nói, phụ người chân thành thì phải nuốt vạn cây kim, anh còn nhớ không?”
“Cả đời này điều em hối hận nhất chính là đã yêu anh!”

Ôn Chi Nam quay lưng bước khỏi căn biệt thự, để lại tất cả những ký ức giữa cô và Hách Thừa Quân trong đống hoang tàn đổ nát ấy.

Hách Thừa Quân bế Hứa Nhược Đường lên xe, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, vô thức quay đầu nhìn lại phía xưởng bỏ hoang phía sau.
Như thể có thứ gì đó rất quan trọng đang bị bỏ lại trong đó.

Trong đầu anh mơ hồ hiện lên cảnh người phụ nữ kia bò về phía mình, thân hình ấy sao lại quen thuộc đến thế?

“Anh sao vậy?” Hứa Nhược Đường nhìn bộ dạng anh thất thần, không khỏi hỏi nhỏ.

Hách Thừa Quân thu lại ánh mắt, lắc đầu:
Chắc mình nghĩ nhiều rồi, chỉ là một con tiện nhân, làm gì có chuyện anh nhận ra?

“Đi thôi.”

Xe càng rời khỏi khu xưởng hoang, tâm trạng Hách Thừa Quân càng thêm bực bội. Anh vô thức kéo lỏng cà vạt, tâm trí rối loạn không nhận ra chiếc xe phía trước đang bất ngờ rẽ ra.

“Anh cẩn thận!” Hứa Nhược Đường hoảng hốt hét lên, vội vàng giành lấy vô lăng giúp anh tránh được tai nạn trong gang tấc.

Hách Thừa Quân đạp phanh, xe chao đảo rồi dừng lại đột ngột.

Anh thở hổn hển, nhíu chặt mày.
Từ trước đến nay chưa từng có lúc tâm thần anh bất ổn như thế, hình bóng Ôn Chi Nam cứ chập chờn mãi trong đầu không tan đi.

Nghĩ tới Ôn Chi Nam bị mình bỏ lại ở nghĩa trang, trong lòng anh dâng lên một trận hối hận và áy náy.

Chắc do dạo này anh quá lơ là cô ấy, cô mới giận dỗi, mới tìm cách làm khó Hứa Nhược Đường.
Đợi Đường Đường khỏe lại, anh sẽ bù đắp cho Chi Nam.

“Anh đang nhớ chị ấy đúng không? Hay anh quay về tìm chị ấy đi, em xuống xe ở đây cũng được, em không sao đâu.”
Hứa Nhược Đường cụp mắt, hốc mắt ửng đỏ:
“Em nghe nói có tiệm bánh mới mở rất ngon, anh mua chút bánh dỗ chị ấy nhé.”

Hách Thừa Quân thoáng lộ vẻ do dự:
“Để anh đưa em về trước, em ngoan thế này, không thể để em chịu uất ức.”

“Em không thấy uất ức đâu, chăm sóc chị ấy là chuyện nên làm.”
Hứa Nhược Đường ngoan ngoãn cười,
“Chỉ là anh đừng mất tập trung lái xe nữa, nếu anh xảy ra chuyện, cả em lẫn chị ấy đều đau lòng.”

Hách Thừa Quân hôn nhẹ lên trán cô ta tỏ ý xin lỗi, rồi đưa cô ta về nhà.

Dỗ dành Hứa Nhược Đường ngủ xong, anh mới lấy điện thoại ra nhắn cho Ôn Chi Nam:

“Vợ à, em về nhà chưa? Đường Đường xảy ra chút chuyện, nhờ anh giúp, anh không thể khoanh tay đứng nhìn, nên đưa cô ấy đi viện.”
“Chi Chi, người động đến Đường Đường có phải do em sắp xếp không? Cô ấy là ân nhân cứu mạng em, sao em lại làm vậy?”
“Đợi cô ấy khỏe lại, anh mong hai người có thể đối mặt giải thích rõ ràng, anh không muốn những chuyện như vậy lặp lại nữa.”

Từng tin nhắn đều là trách móc, là cảnh cáo.
Anh không nhận ra rằng từ lúc nào lòng mình đã dần nghiêng về phía Hứa Nhược Đường.

Những tin nhắn ấy mãi chẳng nhận được hồi âm, khiến lòng anh bất giác thấy bất an.
Nhưng nghĩ tới Ôn Chi Nam dạo gần đây luôn làm loạn, luôn không nghe máy, anh lại bực bội hơn.

Hách Thừa Quân gọi điện cho cô, điện thoại đổ chuông mãi đến khi tự ngắt máy.

Tâm trạng anh càng lúc càng tệ. Ôn Chi Nam, lại đang làm mình làm mẩy?
Rõ ràng là cô làm sai, hại Hứa Nhược Đường bị thương, vậy mà còn giận dỗi?
Nhất định là anh đã quá chiều cô, khiến cô ỷ lại, không kiêng nể gì trước mặt anh.

Lần này, cô quá đáng rồi, anh sẽ không như trước lập tức chạy về dỗ dành.
Cô cần phải biết mình sai ở đâu.

Hách Thừa Quân đặt điện thoại xuống, quay về bên cạnh Hứa Nhược Đường, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta, trong đầu lại bất chợt hiện lên gương mặt của Ôn Chi Nam.

Dạo gần đây, sắc mặt Ôn Chi Nam hình như ngày càng tệ, trắng bệch, không chút sức sống.
Một cơn đau thắt dâng lên trong lòng anh, như thể có thứ gì đó anh đã vô tình bỏ quên.

Chẳng lẽ… Ôn Chi Nam thực sự đã xảy ra chuyện gì?
Không được, anh phải quay về xem thử.

Sự bất an trong lòng Hách Thừa Quân càng lúc càng rõ rệt, anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh ơi…” Hứa Nhược Đường níu lấy vạt áo anh, ánh mắt mong mỏi:
“Anh định đi đâu vậy?”

“Ngoan nào, anh phải về nhà rồi.” Giọng Hách Thừa Quân vẫn dịu dàng, nhưng trong đó đã lộ ra chút bực dọc khó phát hiện.

Hứa Nhược Đường ấm ức buông tay, trong lòng hận Ôn Chi Nam thấu xương, nhưng ngoài miệng lại thay cô nói đỡ:
“Anh nhớ đừng nổi giận với chị ấy nhé.”

“Ngốc ạ, lo cho bản thân nhiều hơn đi, anh sẽ về nhanh thôi.”

Hách Thừa Quân vội vàng lái xe trở về biệt thự, suốt dọc đường trong lòng anh có cảm giác hoang mang khó tả, như thể có thứ gì đó quan trọng đang dần biến mất khỏi cuộc đời anh.

Đèn đỏ, anh gọi điện cho Ôn Chi Nam, chỉ nghe thấy giọng máy lạnh lùng vang lên:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Lần này, câu thông báo ấy khiến anh hoang mang hơn bất cứ lần nào trước. Anh vô thức nhấn ga, liên tục vượt đèn đỏ, vượt tốc độ mà chẳng hề hay biết.

Trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Phải nhanh chóng gặp được Ôn Chi Nam.

Cuối cùng cũng về tới biệt thự, nhưng tim anh đập càng lúc càng nhanh, gần như sắp vỡ tung.

Khoảnh khắc mở cửa, Hách Thừa Quân như bị sét đánh, đôi chân nặng nề đến mức không thể bước nổi.

Căn biệt thự vắng tanh, lạnh lẽo như chết, không còn chút hơi người. Phòng khách như đống hoang tàn, bừa bộn đổ nát.

“Vợ ơi?”
Anh mở miệng gọi, cổ họng khô khốc, trong lòng dâng lên cơn hoảng hốt tột cùng, bất an và sợ hãi như lưới lớn phủ kín lấy anh.

Anh khó khăn lê từng bước qua đống hỗn độn lên lầu, vội vàng mở cửa phòng ngủ.

Phòng ngủ vẫn ngăn nắp chỉnh tề, mọi thứ của Ôn Chi Nam đều còn đó, chỉ thiếu mất người.

Anh lại chạy sang phòng làm việc, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trước.

Trái tim anh chợt trĩu nặng, liên tục gọi cho Ôn Chi Nam, điện thoại vẫn tắt máy.

Anh lập tức gọi cho trợ lý:
“Phu nhân mất tích rồi, lập tức đi tìm, trong vòng một tiếng tôi phải có tin tức.”

Như sực nhớ ra điều gì, anh vội mở két sắt, giấy tờ tùy thân của Ôn Chi Nam đã biến mất, ngay cả tờ giấy đăng ký kết hôn giả cũng không còn.

Chẳng lẽ…

Hách Thừa Quân không dám nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất. Anh lảo đảo xuống lầu, đứng chết chân nơi bậc thang cuối cùng.

Bức tường vốn treo đầy ảnh cưới giờ chỉ còn lại hai hàng chữ chằng chịt son đỏ:

【Hách Thừa Quân, anh từng nói phụ người chân thành phải nuốt vạn cây kim, anh còn nhớ không?】
【Cả đời này điều em hối hận nhất chính là đã yêu anh!】

Hách Thừa Quân toàn thân run rẩy, đôi mắt lập tức mờ đi, tim như bị ai đó bóp nghẹt đến mức đau không thở nổi.

Nắm tay anh siết chặt, trong đầu không ngừng hiện lên hình bóng Ôn Chi Nam.

Từ sau khi anh từ Andorra trở về, cô chưa từng nở nụ cười, cũng chẳng còn dịu dàng gọi anh là “chồng”, thậm chí đã nghiền nát hết những bức ảnh chung của cả hai…

Mỗi lần anh bị Hứa Nhược Đường lừa dối cô, phản ứng của cô đều quá bình thản.

Phải chăng… cô đã sớm biết hết rồi?
Biết anh và Hứa Nhược Đường…

Ý nghĩ ấy khiến Hách Thừa Quân không thể chịu đựng nổi, ngã phịch xuống đất, lòng bàn tay đè lên mảnh thủy tinh vỡ, máu me be bét mà anh không hề cảm thấy đau, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Ôn Chi Nam.

“Tổng giám đốc Hách, phu nhân đã thay đổi thông tin thân phận, không tìm được dấu vết cô ấy nữa.”
Trợ lý gọi tới, ấp úng báo cáo:
“Phu nhân cũng đã bán biệt thự nhà họ Ôn với giá thấp hơn thị trường mười phần trăm.”

Hách Thừa Quân hoàn toàn hoảng loạn.
Ngón tay anh siết chặt điện thoại đến trắng bệch, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Ôn Chi Nam đã đổi thông tin thân phận?
Cô thật sự muốn biến mất khỏi cuộc đời anh sao?

Không, không thể nào.
Bọn họ từng yêu nhau đến vậy, sao cô nỡ rời bỏ anh?

Hách Thừa Quân giận dữ ném mạnh điện thoại, trong mắt đầy tia máu.
Anh không tin Ôn Chi Nam thật sự có thể buông bỏ.