Hứa Nhược Đường sợ hãi không dám lên tiếng, mãi đến khi bị lôi ra khỏi hội trường mới bắt đầu cầu xin:
“Anh ơi, em bị oan mà…”
Hách Thừa Quân nhắm mắt lại, trong đầu vẫn không thể xua đi những hình ảnh vừa thấy, khuôn mặt tái nhợt của Ôn Chi Nam như ma chú quấn chặt lấy anh.
Anh cố gắng khống chế cảm xúc, ép bản thân lấy lại lý trí rồi rời khỏi hội trường.
Anh lập tức yêu cầu trợ lý điều tra người mua lại căn nhà cũ của Ôn gia.
Dù phải trả bao nhiêu tiền, anh cũng nhất định phải mua lại cho bằng được.
“Tổng giám đốc Hách, lại gặp nhau nhanh thế nhỉ.”
Luật sư nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Hách Thừa Quân, không nhịn được mỉa mai:
“Tổng giám đốc Hách nghĩ rằng mua lại căn nhà cũ của Ôn gia thì có thể bù đắp được những lỗi lầm anh gây ra sao?”
“Bớt nói nhảm, tôi trả gấp ba lần giá, bán cho tôi!”
Hách Thừa Quân mặt mày u ám.
“Không bán.”
“Không bán cũng phải bán! Anh chỉ là một luật sư tép riu, lấy gì chống lại nhà họ Hách? Tôi trả gấp mười lần, cho anh một ngày, làm thủ tục với trợ lý tôi.”
Giọng anh lạnh lùng cảnh cáo.
Luật sư cười khẩy, không buồn để ý, đứng dậy rời đi:
“Tổng giám đốc Hách cứ thử xem. Tôi còn có việc, không tiếp được.”
Ánh mắt Hách Thừa Quân nheo lại, lạnh lẽo nhìn bóng lưng luật sư:
“Anh biết vợ tôi ở đâu, đúng không? Cô ấy nhờ anh đưa tài liệu tới, chứng tỏ hai người có liên lạc!”
Anh hơi kích động:
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Tổng giám đốc Hách, anh và cô Ôn không phải vợ chồng, về pháp luật anh không có tư cách gọi cô ấy là vợ, về đạo đức anh càng không xứng.”
Luật sư lạnh nhạt đáp lại.
Những lời ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Hách Thừa Quân.
Anh hít sâu một hơi:
“Chuyện giữa tôi và vợ tôi không tới lượt người ngoài như anh lên tiếng. Anh chỉ cần nói cho tôi biết cô ấy ở đâu.”
Luật sư không đáp, dứt khoát rời đi.
Hách Thừa Quân đuổi theo, giữ chặt lấy vai anh ta, ngăn không cho đi.
Luật sư hất tay anh ra với vẻ ghê tởm, nhưng Hách Thừa Quân lại tiến lên túm lấy cổ áo anh ta:
“Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu?”
“Anh không xứng để biết.”
Hách Thừa Quân giơ tay đấm thẳng vào mặt luật sư, đối phương cũng không khách khí mà trả đòn lại.
Chân Hách Thừa Quân loạng choạng, cả người đập mạnh vào cánh cửa kính bên cạnh.
Cả người anh xuyên qua lớp kính, đầu va chạm mạnh, máu lập tức tuôn trào, vết rách trên vest nhiều vô số, máu me nhuộm kín mặt khiến tầm nhìn mơ hồ. Một cơn choáng váng ập tới, mắt anh tối sầm, ngất lịm đi.
Lần nữa tỉnh lại, Hách Thừa Quân đã nằm trong bệnh viện, bác sĩ thông báo anh bị chấn động não nghiêm trọng, hôn mê suốt một tuần liền.
Khi mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là mẹ mình.
Sắc mặt bà đầy lo lắng, nhưng khi thấy anh tỉnh, sắc mặt bà lại trở nên lạnh lẽo.
“Hách Thừa Quân, mẹ luôn nghĩ con là người biết đúng sai, không giống thằng cha khốn nạn của con. Nhưng… mày khiến mẹ quá thất vọng rồi.”
Mẹ anh trách móc:
“Chuyện của con với Chi Chi mẹ biết hết rồi. Là con có lỗi với nó. Đừng tìm nó nữa, đời này nó cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho con đâu.”
Ngón tay giấu trong chăn của Hách Thừa Quân khẽ run, đau đớn lan khắp tim gan.
Anh lắc đầu, giọng khàn khàn:
“Không, con phải tìm cô ấy. Con sẽ khiến cô ấy tha thứ, quay về bên con.”
Tình cảm bao nhiêu năm, anh không thể buông.
Anh sai rồi, anh nhận.
Dù phải trả giá thế nào, anh cũng phải giành lại Ôn Chi Nam.
“Mẹ, chuyện này con tự biết phải làm thế nào.”
Nói xong, Hách Thừa Quân nhắm mắt lại, không muốn nói thêm với mẹ nữa.
Mẹ anh ở lại một lúc, thấy không khuyên được anh, đành đứng dậy rời đi.
Năm xưa cha Hách Thừa Quân ngoại tình, vì bỏ trốn cùng tiểu tam mà gặp tai nạn chết thảm. Mẹ anh hận ông ấy thấu xương, từ nhỏ đã dạy con phải chung tình, không phụ lòng ai.
Bà từng nghĩ Hách Thừa Quân đối với Ôn Chi Nam là yêu sâu đậm, là chân thành cả đời.
Giờ bà cũng không muốn quản nữa, chỉ mong Ôn Chi Nam đừng bị con bà làm tổn thương thêm lần nữa.
Sau khi mẹ rời đi, Hách Thừa Quân lập tức làm thủ tục xuất viện.
Anh mang theo toàn bộ tư liệu điều tra về Hứa Nhược Đường, đến thẳng nơi cô ta đang bị giam giữ.
Một tuần không được thả, cô ta tiều tụy hẳn đi.
Nhìn thấy Hách Thừa Quân, cô ta lao ngay đến, ôm chặt lấy anh:
“Anh ơi, cuối cùng anh cũng tới thăm em rồi. Thả em ra đi, em đói lắm, con cũng đói lắm…”
Cô ta kéo tay anh đặt lên bụng mình, hy vọng anh nể đứa bé mà tha cho cô ta.
“Anh tha thứ cho em được không? Trước đây em chưa từng làm hại chị ấy, chỉ là gần đây em nhất thời mờ mắt, muốn tranh với chị ấy. Em biết sai rồi, sau này sẽ biết điều.”
“Chúng ta cùng đi tìm chị ấy, em sẽ xin lỗi, em nhất định ngoan ngoãn.”
Hứa Nhược Đường khóc lóc cầu xin, trước kia mỗi lần như vậy, Hách Thừa Quân đều mềm lòng, đều dỗ dành cô ta.
Nhưng giờ phút này, Hách Thừa Quân chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt sắc lạnh như nhìn một xác chết.
“Hứa Nhược Đường, đừng có giả bộ nữa. Nếu không phải vì cô từng cứu Chi Chi, thì giờ cô đã chẳng còn mạng sống rồi.”
Hách Thừa Quân bóp cằm cô ta, hung hăng đẩy ra xa.
“Anh định làm gì? Anh… anh ơi, em biết sai rồi… Đừng làm hại em, trong bụng em còn có con của anh mà…”
Cô ta hoảng sợ trợn trừng mắt, cảm giác hô hấp khó khăn như sắp ngạt thở.
“Yên tâm đi, chẳng mấy chốc cô sẽ chẳng còn con nữa.”
Hách Thừa Quân buông tay, cô ta ngã vật xuống đất, ôm cổ hít thở dồn dập.
“Anh, anh đừng đối xử với em như vậy…”
Chưa kịp phản ứng, đã thấy đám vệ sĩ cầm gậy bóng chày bước vào, cô ta sợ hãi lùi dần về phía sau.
Hứa Nhược Đường bị kéo dậy, Hách Thừa Quân đích thân cầm lấy cây gậy, không chút do dự đập mạnh vào bụng cô ta.
Cô ta hét lên thảm thiết, máu chảy ồ ạt từ hạ thân, đau đớn đến mức mặt mũi vặn vẹo.
“Hách Thừa Quân, anh điên rồi! Đứa bé đó cũng là con anh! Anh đúng là ác quỷ!”
Hách Thừa Quân làm như không nghe thấy, lại hung hăng giáng thêm một cú nữa.
Hứa Nhược Đường run rẩy khóc lóc:
“Xin anh, đừng đánh nữa, tha cho em đi…”
Cú thứ ba, cô ta co giật, miệng không còn thốt nổi lời cầu xin.
Nhìn cô ta máu chảy không ngừng, thống khổ quằn quại, đôi mắt Hách Thừa Quân đỏ ngầu.
Chi Chi của anh khi bị đánh, cũng đau đớn thế này sao?
“Đánh tiếp, đủ 99 gậy, sau đó tống vào tù, không cho phép chết!”
Hách Thừa Quân ném cây gậy xuống, xoay người rời đi.
Anh ôm lấy ngực, đau đớn nhức nhối từ lục phủ ngũ tạng lan ra khắp cơ thể, cong người lại, máu trào nơi khóe môi, đau đớn đến mức ngã quỵ dưới đất.
“Vợ ơi… em ở đâu… Anh nhớ em lắm… Không có em… anh sống không nổi…”
Lúc này, Ôn Chi Nam đang nằm tại bệnh viện cách đó hàng ngàn cây số.
Lúc cô rời đi, cơ thể vốn chưa hồi phục hoàn toàn.
Trên đường đi máu không ngừng chảy, cô liên tục bị ngất xỉu vì thiếu máu nghiêm trọng, buộc phải dừng lại nhập viện điều trị.
Đến ngày thứ ba nằm viện, cô nhận được tin nhắn từ luật sư, toàn bộ hồ sơ đã giao cho Hách Thừa Quân, nghe nói anh ta như phát điên, khắp nơi tìm cô.
Ôn Chi Nam nội tâm không chút dao động, cô đối với Hách Thừa Quân đã không còn yêu, cũng chẳng còn hận, anh làm gì cũng chẳng thể lay động được cảm xúc của cô nữa.
“Luật sư Thẩm, cảm ơn anh. Sau này chuyện của Hách Thừa Quân, không cần nói cho tôi biết nữa.”
“Cô Ôn, cô ổn chứ? Nếu có chuyện gì cần giúp, cứ nói với tôi.”
Giọng luật sư Thẩm mang theo chút quan tâm không dễ nhận ra.
Ôn Chi Nam khẽ mỉm cười:
“Tôi rất ổn, cảm ơn anh. Nếu anh có thời gian, mong anh hãy giúp tôi đi thăm ba mẹ tôi vào tiết Thanh Minh.”
“Được.” Luật sư Thẩm đồng ý ngay.
Ôn Chi Nam cảm ơn lần nữa rồi cúp máy.
Đợi khi cơ thể hồi phục hoàn toàn, cô tiếp tục mua vé tất cả các chuyến bay cùng khung giờ.
Từ nhỏ lớn lên cùng Hách Thừa Quân, cô hiểu rõ anh thông minh cỡ nào, thủ đoạn ra sao.
Chỉ cần anh chưa từ bỏ việc tìm cô, sớm muộn gì anh cũng sẽ lần ra tung tích.
Cô chỉ có thể dùng cách này để kéo dài thời gian trước khi bị tìm thấy.
Ôn Chi Nam vốn định cứ thế lang thang khắp nơi, nhưng lại vô tình dừng chân nơi một ngọn núi hẻo lánh phía Tây Nam.
Lưng chừng núi có một ngôi làng nhỏ, phong cảnh hữu tình nhưng vô cùng nghèo khó.
Trong làng chỉ còn lại những người già và lũ trẻ bị bỏ lại, không có trường học, những đứa trẻ may mắn thì được cha mẹ đón ra ngoài đi học.
Phần lớn đều tự lớn lên trong làng, đến mười mấy tuổi thì ra ngoài làm thuê.
Ôn Chi Nam lạc đường mà đến được nơi này.
Nơi đây chỉ có điện nước đơn giản, không có mạng internet, không có trò giải trí.
Mọi nhà đều đổi chác nhau ít lương thực rau dưa, nhà ai có con ở ngoài sống khá thì sẽ giúp đỡ lại những người từng cho họ bữa cơm.
Ngày đầu tiên đến, cô đã được mọi người nhiệt tình chào đón. Người già và trẻ nhỏ đều rất quý cô, tò mò với những món đồ, bánh kẹo mà cô mang theo.
Lũ trẻ vây quanh cô, chăm chú nghe cô kể chuyện.
Mọi người thi nhau mang những thứ tốt nhất trong nhà ra tiếp đãi cô.
Ôn Chi Nam không khỏi kinh ngạc, không ngờ thời buổi này vẫn còn nơi thuần hậu chất phác đến vậy.
Cô quyết định tạm thời sống lại đây.
Mỗi ngày nghe tiếng chim hót côn trùng rỉ rả, ngắm trời xanh mây trắng, tâm trạng dần tốt lên từng chút một.
Đến ngày thứ ba, bất ngờ đón một trận mưa lớn.
Nhà của bà Lưu ở đầu làng bị mưa cuốn sập, mọi người vội vàng kéo nhau đi cứu giúp, đưa bà Lưu ra ngoài.
“Con bé à, mau tránh đi, ở đây có chúng ta lo rồi.”
Bà lão họ Tần – người cưu mang cô – đẩy cô ra sau lưng, bảo cô tránh mưa.
“Để cháu giúp một tay, thêm người là thêm sức.”
Ôn Chi Nam từ nhỏ sống trong nhung lụa, sau này lại được Hách Thừa Quân nâng niu trong lòng bàn tay, thực ra cô chẳng biết làm gì.