Vừa tỉnh dậy, chồng tôi bỗng dưng biến thành dáng vẻ năm mười bảy tuổi.
Anh ta không tin mình đã kết hôn, mặt đỏ bừng, nghiến răng nói:
“Dù có chết, tôi cũng không bao giờ cưới loại đàn bà… thấp kém như cô.”
Nhưng lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã có một người đàn ông với gương mặt y hệt anh ta bước vào, sắc mặt lạnh tanh.
Tôi dịu dàng nói: “Chồng ơi, ôm em một cái.”
1
Buổi sáng tỉnh dậy, tôi cảm thấy bên gối có điều gì đó kỳ lạ.
Tối qua bị anh hành tới mức rã rời, tôi còn chưa tỉnh ngủ, chỉ biết lẩm bẩm bất mãn.
Tôi theo thói quen ôm lấy người bên cạnh, rúc vào lòng anh một cách dính dít:
“Chồng ơi, ngủ thêm một chút nữa nha…”
Ai ngờ người chồng xưa nay luôn dịu dàng lại bất ngờ gỡ tay tôi ra, đẩy tôi ra xa.
“Chồng…?”
Tôi ngơ ngác mở mắt.
Chỉ để phát hiện người nằm cạnh không phải Phó Nhiên.
Không, anh đúng là Phó Nhiên…
Nhưng là phiên bản “thu nhỏ” của Phó Nhiên như được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu.
Nắng sớm rọi lên tóc anh, gương mặt non nớt trắng trẻo vẫn còn ửng hồng vì mới ngủ dậy, chẳng còn nét sắc lạnh thường ngày, mà thay vào đó là vẻ thanh thuần vụng về.
Anh cau mày, quanh người toát ra áp suất thấp đến đáng sợ.
Chạm phải ánh mắt tôi, trong đôi đồng tử lạnh lẽo ấy lướt qua một tia u tối, giọng anh khàn khàn:
“Cô là ai?”
“Tại sao ăn mặc kiểu đó… lại nằm trên giường tôi?”
Tôi không trả lời, chỉ dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ.
Mình chưa tỉnh hẳn sao?
Người trước mắt ít nhất cũng trẻ hơn mười tuổi.
Trông chẳng khác gì một nam sinh cấp ba còn non nớt chưa trải sự đời.
Tôi quấn chặt chăn trước ngực, tò mò nghiêng người lại gần quan sát anh.
“Chồng à, hình như anh nhỏ lại rồi thì phải?”
Nghe tôi gọi như thế,
Hàng mi dài của anh khẽ run lên, môi mím chặt, như thể sợ bị tôi lây bệnh, vội vàng tránh xa khỏi sự đụng chạm.
Sau đó, anh dùng ánh mắt lạnh nhạt đến tàn nhẫn nhìn tôi nói:
“Đừng dùng cái giọng ghê tởm đó nói chuyện với tôi. Tôi không phải chồng cô.”
Không đúng, có gì đó rất không đúng.
Tôi chống cơ thể mỏi nhừ ngồi dậy, theo bản năng như mọi khi, dang hai tay làm nũng đòi ôm.
Chiếc áo thun rộng thùng thình trượt khỏi vai, để lộ một bên bờ vai trắng ngần.
Rõ ràng đã thấy cảnh này vô số lần rồi, vậy mà Phó Nhiên lại như lần đầu tiên trông thấy, giật nảy mình ngả mạnh ra sau, lưng đập vào tường phát ra tiếng “bộp” nhẹ.
Đôi tai anh lập tức đỏ ửng, mắt vẫn nhìn chằm chằm tôi không chớp.
Trên mặt thì vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt lại rối loạn, thẹn thùng, xen lẫn một tia tò mò chính anh cũng không nhận ra — hoàn toàn khác với dáng vẻ chín chắn, điềm đạm trong ký ức tôi.
“Thật là đồi bại!”
“Cô tránh xa tôi ra!”
Tôi hơi choáng váng.
Tôi vẫn còn nhớ tối qua, lúc tôi ngái ngủ, chính anh là người tự tay mặc đồ cho tôi, còn nói muốn bao bọc tôi trong hương vị của anh.
Khi ấy vẫn còn dịu dàng lắm, sao mới ngủ dậy một giấc đã như biến thành người khác rồi?
Tôi còn chưa kịp nói gì,
Anh đã bật cười khinh bỉ, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo:
“Là lão già đó sai cô tới đúng không?”
“Thế nào, đuổi tôi ra khỏi nhà vẫn chưa đủ, còn muốn khiến tôi thân bại danh liệt mới cam lòng sao?”
Anh ta dừng lại một chút, luồng hận ý nóng rực theo những ngón tay run rẩy tuôn ra ngoài, sau đó từng chữ từng chữ lạnh lẽo buốt xương cất lên:
“Các người đúng là khiến người ta buồn nôn.”
Phó Nhiên chưa bao giờ nói với tôi bằng giọng điệu như vậy.
Cũng chưa từng dùng ánh mắt lạnh lùng vô cảm ấy nhìn tôi.
Anh ta trông giống Phó Nhiên như đúc, nhưng thứ hận thù và tuyệt vọng toát ra từ tận xương tuỷ lại khiến tôi hiểu rất rõ — người này tuyệt đối không phải là Phó Nhiên, người mà tôi đã dùng năm năm thanh xuân liều mạng cứu vớt.
Tôi lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
2
Nhiệm vụ của tôi sau khi xuyên đến thế giới này chính là cứu rỗi phản diện Phó Nhiên.
Trong nguyên tác, anh là phản diện u ám và độc ác nhất.
Vì từ nhỏ bị gia đình bạo hành nên tính cách méo mó, lệch lạc.
Khi trưởng thành, anh sẽ vì đủ mọi lý do mà “hắc hóa” – không chỉ bắt cóc giam lỏng nữ chính mà còn hủy hoại sự nghiệp nam chính, thậm chí thiết kế khiến anh ta bị tai nạn giao thông và tàn phế.
Còn tôi, là vị hôn thê nhà giàu bị ép gả cho anh.
Hệ thống sợ anh biến chất, nên mới cử tôi đến dạy anh biết yêu là gì.
Nhưng tôi thì chỉ biết làm nũng, tiêu tiền và bán manh.
Từ khi tới thế giới này,
Tôi suốt ngày bám lấy anh gọi “chồng ơi”, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau.
Hai nhà chúng tôi từ nhỏ đã đính hôn, gọi anh một tiếng “chồng” cũng hợp lý thôi mà.
Nhưng anh luôn phản ứng dữ dội, cứ như không chịu nổi, thường xuyên bịt miệng tôi lại:
“Đừng gọi tôi là chồng.”
“Muốn gì thì nói thẳng.”
Tôi chớp mắt mấy cái, lanh lợi đổi giọng: “Phó Nhiên ca ca, em muốn mua túi xách.”
Anh dứt khoát mở cho tôi một thẻ phụ, giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn:
“Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không thích loại phụ nữ thực dụng như cô.”
Tôi gật đầu cái rụp, rồi quay đầu vác hành lý vào nhà anh.
Không chỉ thế, tôi còn cầm thẻ của anh tiêu tiền như nước, mỗi ngày đều ăn mặc như một chiếc bánh kem nhỏ, xinh xắn rực rỡ bước vào thế giới trắng đen ảm đạm của anh.
Anh u ám, trầm mặc. Tôi thì hoạt bát, đáng yêu.
Mỗi lần anh tỏ ra kháng cự, tôi liền bật khóc.
Hệ thống thì nhẫn tâm châm chọc:
“Phản diện trời sinh máu lạnh, ngay cả khi mẹ ruột chết cũng dửng dưng như đá, là một con quái vật vô cảm.”
“Cô tưởng vài giọt nước mắt mèo con là lay động được hắn à?”
Vậy à?
Thế hôm anh uống say, thứ áp vào sau lưng tôi một cách khó hiểu đó là gì?
Còn lúc tôi ngủ, ai đã lén hôn trộm tôi mấy lần?
Tôi không trả lời, chỉ biết tiếp tục khóc.
Nước mắt từ đôi mắt long lanh rơi xuống, không phát ra âm thanh, chỉ mím môi lại, uất ức nhìn anh.
Một giây.
Hai giây.
Anh bất đắc dĩ thở dài, rồi chấp nhận số phận, cầm khăn giấy lau nước mắt cho tôi, giọng nhẹ nhàng dỗ dành:
“Sao lại khóc nữa rồi?”
“Đúng là yếu đuối.”
“Cái túi mới ra ở Ginza hôm kia em không phải rất thích sao? Bảo chú Lý đưa đi mua rồi.”
“Còn món bánh tuyết hôm qua em đòi ăn, mua về để trong tủ lạnh rồi, lát nữa bảo dì Tiểu Thu rã đông cho em.”
“Đừng khóc nữa được không? Khóc đến sưng mắt lại đổ hết lên đầu anh.”
Hệ thống: (mắt chữ A mồm chữ O).
“Không phải nói là phản diện u ám sao? Sao lại bị cô ‘thuần hóa’ thành bạn trai kiểu bố bỉm sữa rồi?”
Ai mà biết được, chắc là nhờ cái gọi là — con gái biết làm nũng thì sống tốt hơn chăng.
Hai năm trôi qua, tôi không những không bị đuổi ra khỏi nhà họ Phó,
mà còn kết hôn với Phó Nhiên, trở thành động lực để anh tiếp tục sống trên thế giới này.
Sau khi hệ thống tuyên bố chỉ số “hắc hóa” của anh đã về 0,
sẽ không còn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nam nữ chính nữa — thì từ đó biến mất không thấy tăm hơi.
Thế nhưng hôm nay, tôi buộc phải gọi nó lần nữa.
“Ting ting ting, hệ thống ơi, chuyện này là sao hả?”
Nó lề mề xuất hiện, giọng đáp cũng có phần chậm chạp:
“Xin lỗi ký chủ, phản diện ở một thời điểm khác trong thế giới nguyên bản gặp vấn đề nghiêm trọng, dẫn đến việc hắc hóa sớm.”
“Nếu cứ để mặc thì toàn bộ thế giới có thể sụp đổ, nên… tôi buộc phải tạm thời đưa anh ta đến thời điểm hiện tại của thế giới này.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Người cô đang thấy trước mặt — là Phó Nhiên năm mười bảy tuổi, và chỉ số hắc hóa của anh ấy đã lên đến 99%.”
“Nếu có thể… xin cô hãy một lần nữa cứu lấy anh ấy, làm ơn.”
3
Tôi xuyên đến thế giới này đã được năm năm.
Lúc đó, Phó Nhiên đã là một kẻ bạo quyền khiến cả thủ đô phải khiếp sợ.
Còn cậu thiếu niên Phó Nhiên trước mặt bây giờ, tuy đã có chút khí chất phản diện,
nhưng vẫn còn non nớt và chưa hề thành hình.
Cậu ta chẳng tin lời tôi nói, thậm chí còn cười nhạo:
“Kết hôn á? Tôi với cô á?”
Ánh mắt lướt qua người tôi một vòng, từ cứng đơ chuyển thành… càng cứng đơ.
Dù chẳng dám nhìn vào chỗ nào quan trọng, nhưng vẫn cố ra vẻ cứng rắn mà hừ lạnh:
“Dù có chết, tôi cũng sẽ không cưới loại đàn bà lẳng lơ như cô!”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị đá văng ra.
Từ ngoài bước vào một người đàn ông có gương mặt giống hệt cậu thiếu niên ấy,
khí áp lạnh lẽo lập tức bao trùm cả căn phòng.
Là Phó Nhiên thật sự.
Hệ thống: “Thôi xong, quên mất chồng gốc của cô vẫn còn ở đây…”
Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lập tức cất giọng mềm mại gọi:
“Chồng ơi~!”
Thiếu niên Phó Nhiên lập tức đỏ mặt, bực bội lẩm bẩm phản bác:
“Đã bảo tôi không phải chồng cô rồi mà!”
“Cô ấy đang gọi tôi.”
Phó Nhiên lạnh mặt bế thẳng tôi lên, giọng trầm khàn mang theo khí thế không thể kháng cự cùng với cơn giận đang âm ỉ:
“Không ai gọi cậu cả. Đừng tự mình đa tình.”
Dưới làn bóng tối, ánh mắt hai người họ va vào nhau —
giữa người đàn ông và chính mình thời thiếu niên, như thể tia lửa bắn ra tung tóe trong không khí.
Tôi ngoan ngoãn vòng chân ôm lấy eo anh, áp mặt vào cổ anh, tay cũng khoác lên người anh.
Dù không nhìn, tôi vẫn cảm nhận được hai luồng ánh mắt bỏng rát đang đấu đá căng thẳng sau lưng mình.
Mùi thuốc súng lặng lẽ lan tỏa trong không khí khiến hơi thở cũng trở nên nặng nề.
“Cưng à, em đi sang phòng bên thay đồ trước đi nhé.”
Phó Nhiên khẽ vỗ mông tôi một cái, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán tôi,
rồi quay đầu nhìn thiếu niên Phó Nhiên, trong mắt lóe lên sát khí:
“Chúng ta — nói chuyện riêng.”