07

Vừa xuống xe, Vương Kiến Dân đã lon ton chạy tới.

“Ba, chính người này đã đập nát cái xe con mới mua!”

Vương Kiến Dân chỉ liếc nhìn về phía tôi một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.

Giọng nói ông ta đầy kính trọng:

“Không biết vị tiểu huynh đệ đây xưng hô thế nào?”

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

“Tôi họ Thẩm.”

Vương Kiến Dân cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, chắc trong đầu ông ta đang lướt qua tất cả các nhân vật họ Thẩm có máu mặt ở thành phố Kinh Hải.

Nhưng ông ta đâu biết, vốn dĩ tôi không phải người Kinh Hải.

“Nghe con trai tôi nói, là cậu đã đập xe của nó sao?”

Ánh mắt ông ta dao động, rõ ràng vẫn đang dò xét thân phận của tôi.

Tôi nhìn ông ta, nửa cười nửa không.

“Con trai ông nói không sai, đúng là tôi đập.”

Không ngờ tôi trả lời thẳng thắn như vậy, Vương Kiến Dân thoáng sững người.

“Tiểu Bằng nhà tôi rốt cuộc đã đắc tội cậu ở chỗ nào, cậu nhất định phải đập xe nó trước mặt bao nhiêu người thế này sao?”

“Người ta nói đánh người chừa mặt, lẽ nào Thẩm tiên sinh không biết đạo lý đó?”

Hay cho câu “đánh người chừa mặt”.

Quả nhiên cha nào con nấy, ăn nói cũng một kiểu.

Hôm nay tôi không chỉ muốn “đánh người”, mà còn muốn “đánh vào mặt”.

Tôi liếc nhìn Vương Bằng đang đứng phía sau ông ta, cười lạnh một tiếng.

“Chuyện này phải hỏi con trai ông, tại sao lại đập xe của tôi.”

Chưa kịp để Vương Kiến Dân mở miệng, Vương Bằng đã nhảy dựng lên:

“Tôi đập thì sao chứ, cậu làm gì được tôi?”

“Đừng tưởng cậu quen vài người trong quân đội thì giỏi lắm.”

“Ba tôi còn thường xuyên uống rượu ăn cơm với mấy lãnh đạo thành phố đấy.”

Tôi đoán chắc lúc này Vương Kiến Dân nghe con trai nói mấy câu đó cũng hối hận vì đã đến đây rồi.

Vương Bằng, đúng là đứa con “cưng” của ông.

Có đứa con thế này, nhà họ Vương e là chẳng còn lâu nữa sẽ phá sản.

Quả nhiên, Vương Kiến Dân trừng mắt lườm con trai một cái, ra hiệu cho nó câm miệng.

“Thẩm tiên sinh, có thể cho tôi biết xe của cậu là chiếc nào không?”

Tôi giơ tay chỉ về chiếc Hồng Kỳ phía sau.

“Kia kìa, chỉ tiếc là con trai ông đập suốt hơn hai mươi phút mà vẫn chưa làm gì được.”

Vừa nhìn thấy xe, Vương Kiến Dân lập tức sững người.

“H-Hồng Kỳ S9!”

Tôi liếc nhìn Vương Bằng vẫn còn chìm trong thế giới của mình, suýt nữa thì bật cười.

“Tổng giám đốc Vương đúng là tinh mắt, nhìn cái là nhận ra ngay.”

“Không như con trai ông, đập cả buổi mà còn không biết xe của ai.”

Vừa nói, tôi vừa quan sát sắc mặt Vương Kiến Dân.

“Giờ ông thấy tôi đập xe con trai ông có đáng không?”

Vương Kiến Dân hoàn hồn nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

“Cậu vừa nói họ Thẩm… chẳng lẽ cậu chính là đặc phái viên quân khu đang xuống địa phương họp… Thẩm Trọng?”

Tôi búng tay một cái.

“Chúc mừng, ông đoán đúng rồi.”

“Xem như phần thưởng, tôi giao cho ông xử lý vụ này. Đừng làm tôi thất vọng đấy.”

Vương Kiến Dân ngơ ngác nhìn tôi, há hốc miệng.

Lúc này Vương Bằng cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, kéo tay cha liên tục lắc.

“Ba, ba sao vậy? Sao không nói gì?”

“Đặc phái viên là cái thứ gì chứ, chẳng phải cũng là lính thôi sao, có hơn ba được chắc?”

“Ba, sao mặt ba trắng bệch thế…”

Vương Kiến Dân phải mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh.

“Thẩm tiên sinh, hay là ngài ra giá đi.”

Tôi mím môi, cười nhạt.

“Tổng giám đốc Vương nói ra giá là có ý gì? Muốn dùng tiền mua chuộc tôi sao?”

“Nói thật với ông, tôi ở quân khu lâu như vậy, gặp không ít người cứng đầu, nhưng chưa từng thấy thiếu gia nào coi trời bằng vung như con trai ông.”

“Nếu hôm nay là người bình thường, e rằng ông chẳng cần ra mặt, một cuộc điện thoại là giải quyết xong.”

Vương Kiến Dân toàn thân run rẩy, không dám nhìn thẳng vào tôi.

“Thẩm tiên sinh, chuyện hôm nay đúng là lỗi của con tôi. Tôi sẵn sàng bồi thường.”

“Chỉ cần ngài mở lời, tôi tuyệt đối không trả giá. Tôi, Vương Kiến Dân, nói được làm được!”

“Chỉ xin Thẩm tiên sinh nể tình bạn học cũ của con tôi, tha cho nó một lần.”

08

Tôi lạnh lùng nhìn hai cha con họ, khẽ thở dài.

“Xem ra tổng giám đốc Vương vẫn chưa hiểu ý tôi rồi.”

“Tôi bảo ông xử lý, không phải là bảo ông bồi thường tiền. Tôi chỉ muốn xem ông sẽ xử lý con trai mình thế nào.”

“Tôi cho ông thêm một cơ hội nữa. Nếu kết quả không làm tôi hài lòng, thì đừng trách tôi phải tự mình ra tay.”

Thật ra tôi làm vậy cũng là nể tình bạn học cũ, chỉ muốn cho Vương Bằng một bài học.

Nhưng tôi không ngờ, Vương Bằng lại vẫn chưa chịu phục.

“Ba, nhà mình chẳng phải là tỷ phú số một Kinh Hải sao?”

“Ba không thường nói với con là ở Kinh Hải không có chuyện gì mà ba không giải quyết được à? Giờ sao lại sợ rồi?”

“Ba nói cho con biết đi, rốt cuộc Thẩm Trọng là ai mà đến ba cũng phải sợ thế?”

Vương Bằng càng nói càng kích động, cuối cùng dứt khoát hét to giữa đám đông.

“Đúng vậy, trong nhóm bạn học Thẩm Trọng chưa bao giờ nói gì, gọi điện cũng không nghe.”

“Mấy năm nay không gặp, sao tự dưng lại lòi ra cái danh đặc phái viên gì đó?”

“Hắn ta rốt cuộc làm cái gì, mà ngay cả tỷ phú số một Kinh Hải cũng phải cúi đầu trước mặt hắn?”

Nghe con trai nói vậy, Vương Kiến Dân lộ rõ vẻ bất lực.

“Ôi, cái thằng con bất hiếu này, mày có muốn chết thì đừng kéo cả ba theo!”

“Cụ thể đặc phái viên là chức vụ gì ta cũng không rõ, chỉ biết mỗi lời nói, hành động của cậu ấy đều đại diện cho quân đội!”

“Cái xe Hồng Kỳ mà mày vừa đập đó, đến ta còn không có tư cách mở cửa, hiểu chưa?”

Những lời Vương Kiến Dân nói hoàn toàn không sai.

Vì thân phận của tôi đặc biệt, bình thường rất ít khi lộ diện ở địa phương.

Không ngờ lần hiếm hoi tranh thủ đi họp lớp, lại bị đập cả xe.

Nghe Vương Kiến Dân nói vậy, ánh mắt của đám bạn học nhìn tôi cũng thay đổi từ khinh thường thành kính nể.

Đặc biệt là Trần Viên Viên, lúc tôi đang nói chuyện với Vương Kiến Dân, cô ta còn không ngừng liếc mắt đưa tình với tôi.

Tôi suýt nữa thì nôn luôn bữa tối.

“Được rồi, đã thế nếu tổng giám đốc Vương không nỡ xử lý con mình, vậy để tôi đích thân ra tay vậy.”

Tôi bước đến trước mặt Vương Bằng, nở một nụ cười lạnh.

“Cậu không phải nói Kinh Hải là địa bàn của cậu sao? Hôm nay tôi sẽ giúp Kinh Hải dọn sạch cái ung nhọt như cậu.”

“Cố ý phá hoại tài sản quân đội, có ý định hành hung nhân viên quân sự, bất kỳ tội nào cũng đủ cho cậu ngồi tù mọt gông.”

“Hãy nhìn lần cuối phong cảnh bên ngoài đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”

Vừa dứt lời, Vương Bằng lập tức quỳ rạp dưới chân tôi, khóc lóc thảm thiết.

“Anh Thẩm, em sai rồi, xin anh cho em một cơ hội nữa, em không dám tái phạm đâu.”

Tôi mỉm cười lắc đầu.

“Vương Bằng, tôi đã cho cậu không biết bao nhiêu cơ hội rồi, cậu quên rồi sao?”

“Cậu nhốt tôi trong phòng bao là lần thứ nhất, cậu đập xe tôi là lần thứ hai, gọi điện cho ba cậu là lần thứ ba.”

“Biết vì sao trong bữa tiệc ai cũng tâng bốc cậu không? Chỉ vì cậu có một người cha là tỷ phú mà thôi.”

Vương Kiến Dân tận mắt nhìn con trai bị áp giải lên xe quân đội, không nói một lời.

Ông ta cũng biết rất rõ hôm nay Vương Bằng đã phạm sai lầm nghiêm trọng thế nào.

Nếu dám nói nửa lời cãi lại, nhà họ Vương ở Kinh Hải chắc chắn sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Cho dù ông ta có nhiều tiền đến mấy, Vương Bằng đã phạm tội quân sự, có mời luật sư giỏi mấy cũng vô ích.

Xử lý xong Vương Bằng, tôi quay sang nhìn lớp trưởng trong đám đông.

“Anh Lý, khi nãy trong phòng bao lúc Vương Bằng sỉ nhục tôi, chỉ có một mình anh đứng ra bênh vực.”

“Tôi, Thẩm Trọng, không phải người vô tình. Lần này xem như tôi nợ anh một ân tình.”

“Nếu sau này anh có khó khăn gì, cứ đến quân khu tìm tôi, chỉ cần không trái quy định, tôi sẽ tận lực giúp đỡ.”

Nói xong, tôi liếc nhìn đám bạn học đang lúng túng đứng một bên.

“Các cậu đều là người có học mà lại vì nịnh nọt một thằng công tử bột mà quay sang mạt sát bạn học cũ.”

“Nể tình bạn học, lần này tôi không truy cứu, nhưng đừng để có lần sau.”

“Từ giờ trở đi, tôi với các cậu…”

Nói đến đây, tôi cố ý kéo dài giọng.

“… không quen.”

(Toàn văn hoàn.)