Thái tử kinh thành và Phật tử kinh thành, là thanh mai trúc mã của tôi, cũng là hai con cá trong ao của tôi.
Một người kèm tôi học, giúp tôi đỗ đại học.
Một người dạy tôi vẽ tranh, giúp tôi trở thành họa sĩ nổi tiếng.
Khi họ tỏ tình với tôi, tôi nghiêm túc nói: “Không yêu sớm.”
Cho đến khi nữ chính thật trong truyện xuất hiện, vạch trần tôi là “hải vương” (người bắt cá nhiều tay), thái tử và Phật tử đều thất vọng nhìn tôi.
Tôi thản nhiên đáp: “Tôi chỉ coi các cậu là anh em, tôi lừa các cậu ở chỗ nào chứ?”
Tôi vẫn tiếp tục ung dung đi học và vẽ tranh, bọn họ sẽ sớm trở thành “chó săn” của nữ chính thật, tôi cũng chẳng còn giá trị lợi dụng nữa.
May mà tôi biết trước cốt truyện, đã tự ép bản thân cố gắng, ít nhất cũng thi đậu đại học, còn dựa vào vẽ tranh kiếm được bộn tiền.
Nếu không, khi nữ chính thật xuất hiện, tôi sẽ chẳng còn gì trong tay.
Cho đến khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình bị bịt mắt, trói chặt tứ chi.
Hai giọng nói quen thuộc vang lên: “Tôi trước.”
Rồi tiếp: “Vậy cùng nhau đi.”
Tôi cảm giác có hai đôi tay, như rắn độc lướt trên làn da tôi…
1
Tôi cùng bạn học đi chơi chèo thuyền, kết quả bị rơi xuống nước, suýt chút nữa chết đuối.
Khi tỉnh lại, tôi “thức tỉnh”.
Tôi là giả thiên kim trong truyện “giả – thật thiên kim”.
Nữ chính thật là người được vạn người mê.
Chúng tôi sẽ gặp nhau ở đại học.
Sau khi gặp, cô ấy sẽ cướp đi hai thanh mai trúc mã của tôi.
Hai người thanh mai trúc mã của tôi rất lợi hại.
Một người được gọi là Thái tử kinh thành, thiên tài toàn diện, tương lai sẽ sở hữu đế chế thương mại.
Một người được gọi là Phật tử kinh thành, cũng chẳng kém gì thái tử.
Hai người họ vốn không vừa mắt nhau, nhưng trước khi nữ chính thật xuất hiện, họ đều đối xử rất tốt với tôi.
Sau khi nữ chính thật xuất hiện, họ sẽ lập tức yêu cô ấy, và bắt đầu chán ghét tôi.
Sau đó, tôi vì muốn làm nhục nữ chính thật nên đã mời cô ấy đến nhà chơi, kết quả ba mẹ tôi, ba anh trai của tôi, ai cũng cực kỳ yêu quý cô ấy.
Trải qua hàng loạt lần tôi gài bẫy nhưng bị nữ chính thật lật ngược, mọi người phát hiện tôi chỉ là giả thiên kim, còn cô ấy mới là con gái ruột.
Sau đó, vì tôi gian lận trong kỳ thi đại học, chiếm lấy điểm số của người khác nên bị đuổi học.
Vì tôi làm nhiều chuyện xấu, bị cha mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà, trở thành kẻ trắng tay.
Tôi thậm chí còn muốn giết nữ chính thật, kết quả bị hai thanh mai trúc mã nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Đến đây, tôi rơi nước mắt sau song sắt.
2
Sau khi “thức tỉnh”, tôi nhìn những người đang quan tâm tôi, bật khóc nức nở.
Họ đều thật lòng đối xử tốt với tôi, nhưng tình cảm này không thật sự thuộc về tôi.
Phật tử kinh thành – Tạ Vô Vọng nói: “Tiểu Tân, đều tại anh, lẽ ra anh phải kiên quyết kéo em lên thuyền với anh, anh chắc chắn sẽ không bất cẩn như Vinh Gia Ngôn, không thể bảo vệ được em.”
Thái tử kinh thành – Vinh Gia Ngôn nắm lấy tay tôi, ánh mắt chan chứa tình cảm: “Tiểu Tân, là lỗi của anh. Để sau này em không bị chết đuối nữa, anh sẽ dạy em bơi.”
Sau đó, Tạ Vô Vọng và Vinh Gia Ngôn lại bắt đầu lạnh lùng nhìn nhau.
Trước đây tôi còn thắc mắc, hai người đều là thiên chi kiêu tử, sao lại thích tôi?
Bây giờ tôi đã hiểu, đây chỉ là để khi nữ chính thật xuất hiện, tôi sẽ cảm nhận được sự chênh lệch, rồi phát điên vì ghen tị, từ đó hắc hóa.
Trước kia tôi còn băn khoăn không biết nên chọn ai.
Giờ thì chẳng cần chọn nữa, hai người đều là cá trong ao của tôi rồi.
3
Hiện tại là kỳ nghỉ hè lớp 10.
Tôi thở dài.
Trước kia tôi được nuông chiều đến mức quên cả bản thân.
Hoàn toàn đầu óc mụ mị, không chịu học hành tử tế, suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng thụ.
Người nhà đều cưng chiều tôi, nói tôi không cần chịu khổ học hành, tôi sinh ra là để hưởng phúc.
Nếu tôi là thiên kim thật, có lẽ tôi thật sự có thể sống như vậy.
Nhưng, tôi chỉ là kẻ giả mạo.
Nghĩ đến ba mẹ đối xử với tôi tốt như vậy, họ đã đánh mất con gái ruột, tôi cũng cảm thấy áy náy.
Tôi từng muốn nói với ba mẹ rằng tôi không phải con ruột của họ, nhưng tôi không thể mở miệng được.
Tôi cũng từng định đi làm xét nghiệm ADN, kết quả thì lúc thì xe nổ lốp, lúc thì đường bị chặn.
Xem ra, tôi không thể để nữ chính thật quay về sớm được.
Cũng tốt thôi, tôi có thể tận dụng hai năm này để thay đổi vận mệnh của mình.
4
Tôi gọi điện cho Vinh Gia Ngôn, lí nhí nói:
“Gia Ngôn, cậu có ở nhà không? Tớ có chút việc muốn nhờ cậu giúp.”
Cậu ấy nói cậu ấy đang ở nhà.
Sau đó tôi vội vàng rửa mặt, thay đồ, thu dọn cặp sách, chuẩn bị đi tìm cậu ấy thì một chiếc siêu xe đã dừng ngay dưới nhà tôi.
Vinh Gia Ngôn đã vào tận cửa rồi.
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy.
Không hổ danh là “chó săn” thầm thích tôi.
Thật là tận tâm tận lực.
Nghĩ đến việc sau này cậu ấy sẽ đi theo đuổi người khác, trong lòng tôi có chút không nỡ.
Nhưng, trước khi cậu ấy đi theo người khác, tôi phải tranh thủ sử dụng cậu ấy cho xong đã.
Vinh Gia Ngôn nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh:
“Tiểu Tân, có chuyện gì cứ gọi tớ đến là được rồi, nắng gắt thế này sao cậu có thể tự đi ra ngoài chứ? Tớ không giống như Tạ Vô Vọng, trời nắng to còn bắt cậu đi leo núi tụng kinh.”
Tôi cười tươi, nháy mắt với cậu ấy, dịu dàng nói:
“Gia Ngôn, tớ muốn nhờ cậu dạy kèm cho tớ, thành tích của tớ dở tệ lắm——”
Cậu ấy lập tức ngắt lời:
“Em yêu, cậu không cần phải học đâu, cậu muốn gì cứ nói, tớ sẽ dọn tới trước mặt cậu ngay, cậu chỉ cần vui vẻ là đủ rồi, chẳng cần bận tâm thành tích làm gì. Bên ngoài đầy rẫy ô uế, tớ còn không muốn cậu ra ngoài, sợ cậu bị ô nhiễm mất. Cậu chính là tiểu tiên nữ, chỉ cần hạnh phúc là được.”
5
Trước đây, mọi người đều nói như vậy.
Tôi tin thật!
Trời ạ, nếu sau này tôi chẳng còn gì, đến mức không thể tự nuôi sống bản thân, tôi thật sự không dám tưởng tượng cuộc sống của tôi sẽ thê thảm đến mức nào.
Tôi mím môi, cố ý tỏ ra không vui.
Cậu ấy vội vàng dỗ dành tôi:
“Được rồi, tớ sẽ dạy cậu, nhưng cậu nhất định không được quá mệt, biết chưa?”
Tôi gật đầu.
Lúc đầu thực sự rất khó.
Những kiến thức đó cứ như thiên thư vậy.
Ban đầu tôi nghĩ học lại từ lớp 10 là được.
Nhưng thì ra cấp hai tôi cũng như người ngồi chơi xơi nước.
Cuối cùng tôi phải lôi cả sách cấp hai ra học lại từ đầu.
Vinh Gia Ngôn quả không hổ là nam chính, cậu ấy giảng bài rất dễ hiểu.
Nhờ cậu ấy giảng giải, tôi từ chỗ mù mờ tuyệt vọng dần dần trở nên sáng tỏ.
Tuy cậu ấy nhiều lần đòi tan học, nhưng tôi đều nhìn cậu ấy với ánh mắt ấm ức.
Tôi nói:
“Gia Ngôn, cậu trong lòng tớ là người đặc biệt, tớ muốn mình có tri thức, để khi đứng bên cậu, tớ sẽ không cảm thấy tự ti. Nếu không tớ luôn sợ rằng sau này cậu sẽ chê tớ là đứa đầu rỗng.”
Cậu ấy lập tức xúc động đến rưng rưng:
“Vậy… vậy là cậu không thích Tạ Vô Vọng đúng không?”
6
Tôi thở dài như một người từng trải:
“Chuyện này tớ chỉ nói với cậu thôi, đừng cho cậu ấy biết, dù sao…”
Tôi nhìn cậu ấy đầy ẩn ý:
“Hai cậu trước giờ vẫn luôn cạnh tranh với nhau, nếu cậu ấy biết mình thua cậu, chắc chắn sẽ dùng mọi chiêu trò.”
Sắc mặt cậu ấy trở nên nghiêm túc, gật đầu quả quyết:
“Đây là bí mật giữa chúng ta.”
Tôi cũng gật đầu trang trọng.
Từ đó, cậu ấy hận không thể nhồi hết tất cả kiến thức vào đầu tôi.
Mùa hè này, Tạ Vô Vọng đi du học nước ngoài.
Vậy nên cậu ấy không biết Vinh Gia Ngôn đang dạy tôi học.
Mỗi lần cậu ấy gọi video cho tôi, Vinh Gia Ngôn đều lén lút trốn đi, sau đó còn cười khinh khỉnh.
Bởi vì cậu ấy nghĩ mình đã thắng Tạ Vô Vọng.
Sau một mùa hè học bổ túc, cùng với nỗ lực ngày đêm của tôi, cuối cùng tôi cũng đã học xong chương trình cấp hai.
Chỉ còn thiếu chương trình lớp 10 nữa thôi.
7
Ba chúng tôi học cùng một lớp.
Tôi chăm chú nghe giảng trên lớp, tan học là lập tức đi tìm Vinh Gia Ngôn hỏi bài.
Tạ Vô Vọng tỏ ra vô cùng bất mãn.
Tối hôm đó, cậu ấy đến nhà tôi, chất vấn thẳng thừng.
Lúc này tôi vừa tắm xong, đang chuẩn bị tiếp tục học bài.
Kết quả cậu ấy đẩy cửa bước vào, nắm lấy cổ tay tôi, ép hỏi:
“Tiểu Tân, tại sao cậu lại thân với Vinh Gia Ngôn như vậy? Cậu không thích tớ nữa sao? Cậu ta bình thường kiêu ngạo, ngang ngược, lại còn ra vẻ đại ca xã hội đen, sao cậu có thể gần gũi với loại người đạo đức tệ hại như vậy được?”
Cậu ấy mang gương mặt vô tội, như một chú nai con bị tổn thương.
Tôi nói: “Sao có thể chứ?”
Tôi kéo tay cậu ấy, ấn cậu ấy ngồi xuống sofa.
Cậu ấy nhìn cổ tay vừa bị tôi nắm qua, rồi đưa lên mũi ngửi, nói:
“Tiểu Tân, cậu thơm quá.”
Tôi sợ đến mức run rẩy.
Tạ Vô Vọng bình thường ở trường luôn thể hiện như một đoá cao lãnh, tỏ vẻ không hứng thú với bất cứ thứ gì, làm ra bộ mặt “mọi người đều thật trẻ con”.
Nhưng khi ở riêng, cậu ấy vô cùng biến thái.
Cậu ấy thích sưu tầm quần áo, giày dép, tất vớ mà tôi không dùng nữa.
Trước đây tôi còn tưởng cậu ấy từ bi như Phật, lấy đi để đem đi quyên góp.
Nhưng thực ra, cậu ấy cất riêng trong một căn phòng, mỗi ngày đều vào đó để… ngửi.
Lúc trước đầu óc tôi ngơ ngơ, cậu ấy nói cậu ấy rất thích mùi hương của tôi…
Và tôi đã tin thật.
8
Tôi hắng giọng, dù sao cậu ấy vẫn còn rất hữu dụng.
Tôi nói:
“Vô Vọng, tất cả đều là vì cậu đấy, sao cậu lại không hiểu lòng tớ chứ?”
Cậu ấy ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi nói:
“Bởi vì, tớ muốn trở nên giỏi giang, muốn đứng cạnh cậu, cậu ở tầm cao như vậy, tớ không thể để cậu nghĩ tớ là một kẻ vô dụng.”
Quả nhiên cậu ấy cảm động đến mức không chịu nổi.
Nhưng cậu ấy nói:
“Vậy để tớ dạy cậu học, cậu đừng tìm Vinh Gia Ngôn nữa.”
Tôi nói:
“Thật ra, tớ nhờ cậu ấy làm mấy chuyện thấp kém như thế cũng là vì cậu thôi.”