DẪU LÀ KẺ LỪA ĐẢO, EM VẪN MUỐN YÊU ANH MỘT LẦN

DẪU LÀ KẺ LỪA ĐẢO, EM VẪN MUỐN YÊU ANH MỘT LẦN

Tôi là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, từng giả làm bạch nguyệt quang của một cậu thiếu gia mù mắt.
 Giả bộ suốt ba năm, sinh cho anh ta một đứa con, sau đó bỏ đi.
 Năm năm sau, tôi bày sạp xem bói ven đường.
 Gặp một đứa trẻ, nó đưa tôi một nghìn tệ.
 “Nói cho cháu biết mẹ cháu đang ở đâu.”
 Tôi vừa nhét tiền vào túi, thì một người phụ nữ hớt hải chạy tới.

“Sao con lại ở đây? Mẹ tìm con nãy giờ.”

Người phụ nữ này nhìn rất quen.
 Tôi nghĩ kỹ lại, hóa ra là bạch nguyệt quang thật sự của cậu thiếu gia mù năm xưa.
 Im lặng mấy giây, tôi lấy tiền ra đưa lại cho thằng bé.

“Mẹ con tìm được rồi, trả lại con tiền.”

Nhưng nó không nhận, chỉ tròn mắt nhìn tôi chằm chằm.
 “Người cháu muốn tìm không phải là người mẹ này.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này