Trước kỳ nghỉ, tôi tỏ tình với crush nhưng bị từ chối. Tôi hỏi lý do.
Crush: “Tớ thích những cô gái thông minh và dũng cảm.”
Tôi lập tức đáp: “Tuần trước lúc đi dạo hồ, cậu quên ai đã cứu cậu khi bị rơi xuống nước à?”
Crush im lặng hai giây: “Cậu đúng là rất dũng cảm… Nhưng còn thông minh thì sao?”
Tôi cũng im lặng hai giây: “Cậu đoán xem, sao chỉ có thuyền của cậu bị rò nước?”
Crush: “???”

1
Vừa dứt lời, Lạc Minh Xuyên lập tức gọi điện tới.
Tôi không chần chừ mà cúp máy.
Lạc Minh Xuyên không chịu bỏ cuộc, đến tận lúc tôi chuẩn bị lên máy bay, cậu ta đã gọi đến tận mười tám cuộc.
Tôi đều từ chối hết.
Nhìn tin nhắn cậu ta gửi: “Cậu ở tỉnh bên phải không? Chờ đấy.”
 Tôi tắt nguồn điện thoại, an tâm bước lên máy bay.
Cuối cùng cũng có ngày để Lạc Minh Xuyên đuổi theo tôi một lần.
Còn vì sao thuyền của cậu ta lại rò nước?
Làm sao tôi biết được? Tôi có phải dân đóng tàu đâu chứ?

2
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Tôi vừa bật điện thoại liền thấy vô số tin nhắn do Lạc Minh Xuyên chủ động gửi tới, lòng đầy mãn nguyện.
Lạc Minh Xuyên:

  • “Tôi đặt được vé rồi.”
  • “Tôi tới sân bay rồi.”
  • “7 giờ sẽ hạ cánh.”
  • “Trình Mạn, đợi tôi.”

Tôi thở ra một hơi thật dài — à, thì ra đây là cảm giác “bị báo cáo hành tung” à? Thật khiến người ta sởn da gà mà.
Vậy nên trong hai tiếng tiếp theo, tôi tranh thủ lấy hành lý, ăn tối, đặt phòng khách sạn gần sân bay.
Sau khi nhận phòng tại một khách sạn cách sân bay chưa tới 500 mét, tôi thở phào nhẹ nhõm — Lạc Minh Xuyên chắc chắn sẽ không ngờ tôi lại giở trò “giấu mình ngay dưới đèn”.

Bảy giờ rưỡi, Lạc Minh Xuyên gọi tới.
Tôi ung dung bắt máy: “Có chuyện gì bẩm báo?”
Giọng Lạc Minh Xuyên lạnh tanh: “Tầng mấy?”
Tôi ngẩn ra: “Cái gì cơ?”
Lạc Minh Xuyên: “Khách sạn sân bay, cậu ở tầng mấy? Phòng bao nhiêu?”

Tôi giật mình bật dậy: “Mẹ kiếp, sao cậu biết??”
Lạc Minh Xuyên cười lạnh: “Từ lúc cậu xuống máy bay đến giờ, bước chân trong app WeChat chưa tới 1.000, cậu đoán xem tôi biết bằng cách nào?”

3
Haiz… Tôi đúng là mê mấy anh con trai thông minh cơ trí.
Dĩ nhiên, Lạc Minh Xuyên thì thông minh hơi bị quá đà rồi.

Tại sảnh khách sạn, tôi xấu hổ bước xuống đón cậu ấy.
Lạc Minh Xuyên cau mày nhìn tôi: “Xuống mà chỉ đi dép lê à? Nền lạnh lắm.”
Tôi cười he he: “Thì tôi muốn gặp cậu cho nhanh còn gì.”

Nghe vậy, vẻ mặt đẹp trai của Lạc Minh Xuyên lại tối sầm, kéo mũ áo hoodie của tôi: “Nói đi, vụ con thuyền là sao?”
Tôi giơ tay đầu hàng: “Tôi không biết!”
“Còn giả vờ à?!”
“Tôi thật sự không biết mà!!” Tôi mặt mày thảm thiết, tủi thân lắm, sớm biết vậy đã không bịa chuyện.

Lại có khách bước vào sảnh, gió lạnh theo cửa lùa vào từng đợt, tôi nhảy dựng lên hai cái, thì thầm: “Chỉ là… muốn trông có vẻ thông minh một chút thôi mà.”

Lạc Minh Xuyên cạn lời bật cười, cúi đầu nhìn tôi, đột nhiên đẩy vali lớn ra trước mặt tôi: “Ngồi lên.”
Tôi chớp mắt: “Hả?”
Cậu ấy chậc một tiếng: “Nền lạnh đến mức cậu nhảy đầm luôn rồi kia kìa, ngồi lên đi, đừng để chân chạm đất.”

Tôi “ồ” một tiếng, trèo lên vali ngồi, thấy cậu ấy lại còn lấy áo khoác đắp lên chân cho tôi, không nhịn được mà nói:
“Lạc Minh Xuyên, cậu nói xem, cậu vất vả bay tới tận đây tìm tôi thế này, chẳng dễ dàng gì… Hay là…”
“Hay là… cậu thuận theo tôi đi?”
“Hay là… cậu cũng để tôi ném cậu xuống hồ một lần nhé.”

Tôi: ?

4
Nghe xem, cái miệng 36 độ 5 sao có thể nói ra lời lạnh lẽo đến thế.
Tôi và Lạc Minh Xuyên đều nghẹn họng trong giây lát.
Phản ứng lại, tôi nhảy khỏi vali rồi chạy thẳng:
“Đồ khốn! Lần sau tôi lật luôn cả con thuyền của cậu!”
Lạc Minh Xuyên tức giận hét sau lưng:
“Tôi biết ngay là cậu làm mà!”
Thật ra không phải tôi làm, câu “lật thuyền” chỉ là cách tôi thể hiện sự phẫn nộ thôi.

Về lại phòng chưa được bao lâu, Lạc Minh Xuyên lại nhắn tin:
【Ra đây.】
Tôi giả vờ không thấy, tiếp tục xem mấy clip trai đẹp nhảy nhót mlem mlem.
Lạc Minh Xuyên: 【Tôi đặt đồ ăn đêm rồi.】
Tôi nuốt nước bọt trước màn hình đầy cơ bụng sáu múi.
Lạc Minh Xuyên: 【…Ăn thì ăn, không ăn thì thôi. Để trước cửa phòng, tôi đặt vé máy bay chuyến 9 giờ tối, đi đây.】

Tôi sững người nhìn dòng tin nhắn — đi thật à?
Do dự vài giây, tôi vẫn nhảy khỏi giường, định mở cửa ngó thử ra cầu thang xem sao.
Cửa vừa mở ra, mặt tôi đập thẳng vào thứ gì đó vừa ấm vừa mềm.
A, là cơ ngực đang được áo len đen bó sát ôm trọn…

“Ra cửa thì ra chân trước, sao cậu lại đưa mặt ra đầu tiên hả?!”
Lạc Minh Xuyên đỏ mặt, đặt tay lên vai tôi đẩy ra.
Tôi còn đang định cãi lại, nhưng phản ứng cơ thể lại nhanh hơn miệng.
Mũi bỗng nhiên nóng lên — tôi chảy máu mũi rồi.

5
Tôi cần phải làm rõ, chuyện tôi chảy máu mũi là vì điều hòa trong phòng quá khô, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện Lạc Minh Xuyên có số đo vòng ngực 108 mặc áo len cổ cao bó sát màu đen cả.

Lạc Minh Xuyên đặt khăn lạnh lên trán tôi, mặt đầy nghi hoặc:
“Trình Mạn, tôi không lừa cậu đâu, lần đầu tiên tôi thấy có con gái vì lý do này mà chảy máu mũi đấy.”
Tôi nhắm mắt, thản nhiên đáp:
“Chắc là vì phòng họ chưa đủ khô.”
Lạc Minh Xuyên im luôn, rồi bật cười.

“Tôi tưởng cậu đặt vé chuyến 9 giờ mà?” Tôi liếc đồng hồ, “Giờ hơn 9 giờ rồi, Lạc Minh Xuyên đại trễ nải.”
“Đúng, tôi trễ thật.” Lạc Minh Xuyên lắc lắc điện thoại, “Tôi đổi vé sang mai rồi.”
Tôi ngẩn người: “Cậu định đi thật à?”
Lạc Minh Xuyên nhìn tôi: “Không đi thì sao?”
Tôi ngượng ngùng: “Tôi tưởng cậu dọa thôi…”
Lạc Minh Xuyên hừ lạnh: “Chuyện như vậy, tôi cần gì phải lừa cậu?”
Tôi chớp chớp mắt: “Thế chuyện gì mới đáng để cậu lừa tôi?”
Lạc Minh Xuyên nghẹn họng, không đáp, chỉ lấy khăn đi, hâm lại đồ ăn khuya rồi gắp mì Ý đút vào miệng tôi:
“Lo ăn đi.”

Ôi chao, còn có dịch vụ đút ăn nữa kìa, máu mũi này chảy quá xứng đáng rồi.
Tôi nhai nhai, nuốt xuống, lại há miệng chờ miếng thứ hai.
“Không dùng tay thì đem hiến cho người khác đi.” Miếng thứ hai không thấy đâu, chỉ nghe giọng cậu ấy lạnh như băng vang lên:
“Với cả, đừng há mồm to thế, nhìn ngu chết đi được.”

6
Nói thật, tôi thỉnh thoảng vẫn lo, lỡ đâu một ngày Lạc Minh Xuyên liếm môi mạnh quá lại trúng độc chết mất.
Vậy thì sau này tôi hôn cậu ấy có bị ngộ độc theo không ta?
Đây quả thực là câu hỏi đáng suy ngẫm.

Ăn xong bữa khuya, Lạc Minh Xuyên dọn đồ chuẩn bị về phòng.
Tôi nhìn cái hộp nhỏ còn sót lại trên bàn: “Cái gì thế này?”
Lạc Minh Xuyên liếc mắt: “Socola đấy, tôi mua kèm cho đủ đơn.”

Tôi mở ra xem, mùi cũng khá lạ, trong hộp có sáu viên.
Tôi để lại viên đẹp nhất cho Lạc Minh Xuyên, còn lại năm viên xấu xí thì tự mình ngậm nước mắt mà ăn hết.
Lạc Minh Xuyên quay lại sau khi đi vứt rác, thấy viên socola đơn độc nằm trên bàn, nói liền ba tiếng “Tốt lắm.”
Thấy chưa, tôi biết ngay mà, cậu ấy chỉ thích đồ đẹp.

Vậy thì cậu ấy chắc cũng phải thích tôi chứ nhỉ?

Lạc Minh Xuyên khựng lại: “Gì cơ?”
Tôi chớp mắt vô tội, trong lòng thầm nói lại lần nữa:
“Nếu Lạc Minh Xuyên không thích tôi, thì đúng là tên đại ngốc.”

Lạc Minh Xuyên nhíu mày: “Mắng tôi hả?”
Tôi ngạc nhiên: “Á đù, cậu đọc được tâm hả??”

Lạc Minh Xuyên đi mấy bước lại gần, tách viên socola ra, ngửi thử một cái rồi thở hắt ra:
“Trình Mạn, đầu cậu có thể linh động chút không? Đây là socola rượu nồng độ cao đó!”

7
“Có món tráng miệng gì à? Tôi vẫn còn ăn được đấy.”
Tôi chống cằm nhìn Lạc Minh Xuyên bận trước bận sau lo cho mình, cười hì hì — đẹp trai quá, muốn hôn phát.
Lạc Minh Xuyên mặt hơi đỏ, lúng túng đỡ tôi dậy:
“Ngủ mau đi, đừng làm loạn sau khi uống rượu.”
Tôi không phục: “Tôi có làm loạn gì đâu? Tôi hoàn toàn tỉnh táo mà.”
Lạc Minh Xuyên dỗ dành: “Ừ ừ, tiểu thư tỉnh táo, ngủ thôi ngủ thôi.”
Tôi vỗ tay cái “bốp” gạt tay cậu ta ra, hai tay đặt lên ngực cậu ấy, chính xác đến mức khiến mặt cậu ấy lập tức đỏ bừng, tôi nghiêm túc hỏi:
“Người say liệu có thể tìm đúng như vậy không?”

Gân xanh trên trán Lạc Minh Xuyên giật giật:
“Trình Mạn… đợi mai xem tôi xử lý cậu thế nào.”
Cậu ấy thở dài, vòng tay ôm eo tôi đặt lên giường:
“Sờ cũng sờ rồi, giờ có thể ngủ chưa?”
Tôi lắc đầu: “Chưa đủ.”

Mặt Lạc Minh Xuyên giờ đã đỏ như cà chua, giọng lạc đi vì kìm nén:
“Cậu… còn muốn gì nữa??”
Tôi nhìn chằm chằm vào ngực cậu ấy, ngượng ngùng cười:
“Cho tôi… cắn một cái được không?”