14
Miệng của Lạc Minh Xuyên tuy độc, nhưng người thì thật sự rất đẹp trai.
Nhưng chị đây cũng đâu phải không có nhan sắc, đời nào chỉ biết mê mỗi Lạc Minh Xuyên miệng độc chứ.
Cho đến một lần, tôi cùng bạn cùng phòng đi bar uống chút rượu nhẹ.
Vừa vào cửa, tôi đã thấy Lạc Minh Xuyên.
Cậu ấy mặc sơ mi trắng ngồi bên quầy bar, trắng đến mức phát sáng trong không gian mờ tối.
Không ít người xung quanh có vẻ như đang muốn tiếp cận — tất nhiên, bao gồm cả tôi.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng chào thì thấy Lạc Minh Xuyên đứng dậy định rời đi.
Ngay lập tức, một cô nàng tóc xoăn sóng bồng bềnh liền ra tay, vuốt tóc rồi tiến lại gần cậu ấy, nhưng chưa đầy một phút sau đã bị từ chối.
Cô nàng vẫn không cam lòng, tiếp tục níu theo vài câu.
Lạc Minh Xuyên đứng đó, tay đút túi, cúi nhìn cô ấy với vẻ mặt chẳng biểu lộ gì, nhưng tôi lại cảm thấy rõ ràng — cậu ta đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Không hiểu lúc đó tôi nghĩ gì, bỗng giơ tay gọi lớn:
“Lạc Minh Xuyên, tôi ở đây nè.”
Lời vừa thốt ra, bạn cùng phòng tôi sững sờ, cô nàng tóc xoăn cũng ngớ ra, ngay cả tôi… cũng đơ luôn.
— Nhưng Lạc Minh Xuyên thì không.
Cậu ấy ngẩng đầu, ánh mắt quét qua rồi khóa chặt vào tôi chỉ trong tích tắc.
Giây sau, cậu ấy cất bước đi về phía tôi.
Vừa đi vừa đưa tay ra, giống như buổi dạ hội hôm đó, lịch thiệp nhưng lần này mang theo chút dịu dàng khó tả:
“Trình Mạn, lại đây.”
15
Người ta không thể bước hai lần vào cùng một dòng sông, nhưng có thể rung động hai lần vì cùng một người. — V. Zgierski
Lạc Minh Xuyên tuy có chút lạnh lùng, có phần thâm sâu khó đoán, lại còn cực kỳ độc miệng…
Nhưng tôi vẫn thích cậu ấy.
Và tôi tình nguyện theo đuổi.
Thậm chí, có đôi lúc, tôi cảm thấy… cậu ấy cũng có chút cảm tình với tôi.
Chỉ là, nhìn phản ứng của Lạc Minh Xuyên lúc này… có lẽ tất cả chỉ là tôi đơn phương tưởng tượng.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu ấy, tôi không nói gì nữa, quay người bước đi.
Đi ngang thùng rác, tôi định vứt túi bánh vào đó, nhưng quay một vòng quanh thùng rác, túi bánh vẫn nằm chặt trong tay tôi.
Người tệ là người đàn ông đó, liên quan gì đến bánh ngon?
“Trình—”
Tôi nghe thấy Lạc Minh Xuyên định gọi tên mình, lập tức chạy chồm lên.
Bởi vì nếu lúc này bị chặn lại, tôi rất có thể sẽ “hu hu hu” một tiếng rồi ngồi khóc như con cóc, mất hết khí thế!
Tôi cứ thế chạy một mạch ra khỏi thư viện, quay đầu nhìn lại — Lạc Minh Xuyên không hề đuổi theo.
Tức điên luôn rồi!
Về đến ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn tôi há hốc mồm:
“Ủa? Đây là kiểu makeup ‘nước lọc’ hay là ‘vòi nước’ vậy hả??”
Tôi vừa khóc vừa nhét bánh vào miệng, nghiến răng:
“Từ hôm nay trở đi, nếu tôi mà chủ động gặp Lạc Minh Xuyên thêm lần nào nữa, tôi là chó!”
…Rồi ba ngày sau, đến giờ thi môn Kinh tế học, tôi vừa bước vào phòng thì không đứng nổi nữa.
Lạc Minh Xuyên là giám thị phụ của chúng tôi.
16
Ngay từ lúc thi, tôi đã thấy sau lưng lành lạnh, đầu không dám ngẩng lên nhìn bục giảng.
Rõ ràng tôi không làm gì sai, nhưng cái cảm giác tội lỗi vô cớ này thật khó tả.
Làm bài xong, tôi không muốn nán lại giây nào, lập tức đứng dậy nộp bài.
Đưa bài lên bàn giám thị, Lạc Minh Xuyên bảo tôi ký tên, nhân lúc tôi cúi người, cậu ấy khẽ thì thầm bên tai:
“Chờ tôi một lát.”
Tôi khựng lại — giọng cậu ấy nhỏ đến mức tôi còn tưởng mình nghe nhầm.
Ra khỏi phòng thi, tôi vẫn không kiềm được… đứng chờ ngoài hành lang.
Tất nhiên, chẳng liên quan gì đến Lạc Minh Xuyên cả, tôi chỉ đơn giản là… chờ bạn cùng phòng thôi!
Thời gian trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông kết thúc vang lên, tôi vô cớ thấy hồi hộp, liền hít sâu một hơi, đứng thẳng người.
Cửa phòng mở ra, sinh viên lũ lượt bước ra ngoài.
Tôi khẽ nhón người nhìn vào trong — thấy Lạc Minh Xuyên vẫn đứng đó thu dọn bài thi.
Cậu ấy thấy tôi ló đầu ra, mỉm cười một cái.
Nụ cười đó thật dịu dàng, giống hệt như nụ cười hôm ở hành lang hôm nọ.
Tim tôi chợt nhói lên.
Làm gì mà ai cậu ấy cũng cười dịu dàng vậy? Cái nụ cười này là hàng sỉ à?
Đúng lúc đó, vai tôi bị ai đó khẽ chạm vào.
Tôi quay đầu lại — ngẩn người:
Một chị gái xinh đẹp lắm!!
Tóc dài thẳng đen, áo khoác đen, kính gọng bạc… vừa đẹp vừa ngầu, chuẩn “chồng quốc dân” là đây.
Chị ấy mỉm cười:
“Làm ơn tránh đường một chút, tôi tìm Lạc Minh Xuyên.”
Bên cạnh tôi, có mấy sinh viên thì thầm kinh ngạc:
“Là chị Giang Viên đó!!”
“Đẹp kinh khủng!!”
“Chị ơi em là con gái mà em vẫn muốn xin info chị đấy!!”
Tôi đứng đờ ra một lúc…
Thì ra… chị ấy chính là Giang Viên.
17
Dùng từ “trí tuệ cao” để miêu tả Giang Viên, quả thực không sai chút nào.
Chị ấy chính là kiểu mỹ nhân vừa nhìn đã thấy rất thông minh.
Tôi không biết cảm xúc trong lòng mình lúc ấy là gì, chỉ lặng lẽ lùi lại một bước.
Nhưng chưa kịp đứng vững thì cổ tay bị kéo giật lại.
Là Lạc Minh Xuyên.
Một tay cậu ấy kéo tay tôi, tay còn lại ôm xấp bài thi, mặt không chút biểu cảm nhìn Giang Viên, giọng hơi khàn:
“Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Giang Viên đảo qua lại giữa tôi và cậu ấy, rồi chớp mắt đầy vô tội:
“Không có chuyện thì không thể tìm cậu được à?”
Tôi không muốn đứng đấy làm cái bóng đèn nữa, bèn rút tay ra lùi lại:
“Vậy… tôi đi trước đây.”
“Trình Mạn!”
Lạc Minh Xuyên lại định giữ tôi lại, nhưng lần này không kịp.
Tôi kéo bạn cùng phòng đang đứng xem kịch chạy biến.
“Trình Mạn, cậu chạy vậy là sao hả??” — Bạn tôi chưa hóng đã đời, lập tức gợi ý:
“Cậu phải đi tuyên bố chủ quyền chứ! Không thì mấy tháng theo đuổi Lạc Minh Xuyên chẳng lãng phí à?!”
Tôi nghĩ đến GPA toàn điểm A+ của Lạc Minh Xuyên, lại nghĩ đến mớ điểm lẹt đẹt của tôi — suýt nữa thành sinh viên bị cảnh báo học vụ.
Rồi nhớ đến câu nói “xứng đôi” mà bạn cậu ấy từng nói.
Cuối cùng… tôi không thốt nên lời.
Nếu việc thích một người khiến bạn cảm thấy tự ti…
Vậy thì — có lẽ bạn nên chọn một người khác để thích.
18
Bạn cùng phòng tỏ vẻ khinh thường cái gọi là “triết lý yêu đương Trình Mạn”.
Tôi tức điên:
“Các cậu đừng có coi thường tôi! Tôi mà bị dồn ép, chuyện gì cũng làm được đấy!”
“…Vậy bài giải toán cao cấp này…”
“Trừ mấy bài toán ra thì cái gì tôi cũng dám làm!”
Thấy tụi nó mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, tôi đập điện thoại lên bàn:
“Đừng tưởng tôi nói chơi! Tôi đã gỡ Lạc Minh Xuyên khỏi ghim đầu bảng tin nhắn rồi đó!”
Cả phòng vỗ tay hờ hững.
Đột nhiên một đứa trong nhóm reo lên:
“Ơ kìa Mạn Mạn! Cái anh học thể thao trước đây từng thích cậu vừa mời cậu đi liên hoan nè~ Đi không?”
Học thể thao à?
Tôi nhớ lại — à, cái anh nổi tiếng đào hoa, mỗi tháng thay bạn gái như thay áo.
“Có người thì miệng nói không thích, nhưng thực ra trong lòng lại đợi người ta quay về nhận lỗi đấy.”
Bạn cùng phòng chọc tôi một câu — mà sao nghe giống vả thẳng mặt thế không biết?
Tôi nghiến răng:
“Đi! Sao lại không đi! Ai không đi người đó là chó!!”
…
Thế là chiều thứ Sáu, tôi có mặt trước cổng trường đúng giờ.
Anh chàng học thể thao vừa thấy tôi đã sáng rực cả mắt, vẫy tay rối rít:
“Mạn Mạn! Em đến rồi!”
Tôi vừa gật đầu vừa đánh giá anh ta — kiểu nam thần năng động, ngoại hình khá ổn, đúng là có tư chất làm “trai hư quốc dân”, đã vậy còn học thể thao nên body khỏi bàn, chỉ là… ngực không to bằng Lạc Minh Xuyên…
Đang nhìn thì một bóng đen bất ngờ đổ xuống trước mắt.
Tôi ngẩng đầu — gương mặt quen thuộc hiện ra.
Là Lạc Minh Xuyên.
Áo khoác đen, mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, đáy mắt mang theo vẻ không vui:
“Trình Mạn, em nhìn gì vậy?”
19
Ban đầu nhìn thấy Lạc Minh Xuyên, tôi còn có chút chột dạ.
Nhưng vừa nghe cậu ấy mở miệng mà giọng lạnh tanh thế kia, tôi liền thấy bực, bèn đảo mắt làm ngơ rồi né sang một bên.
Lạc Minh Xuyên lập tức bám sát không buông:
“Vì sao mấy ngày nay trả lời tin nhắn chậm thế? Hẹn em ra ngoài cũng không đi?”
Tôi nghe ra một chút ấm ức trong giọng cậu ấy, lòng cũng hơi mềm lại, định mở miệng thì —
mùi nước hoa nhẹ nhàng từ đâu đó chợt lan đến.
Là Giang Viên.
Chị ấy mặc áo khoác cùng kiểu với Lạc Minh Xuyên, đứng cạnh cậu ấy, tươi cười nhìn tôi, rồi quay sang cười với cậu ấy:
“Ồ, lại gặp nhau rồi.”
Tôi lập tức không muốn nói thêm gì nữa.
Đúng lúc đó, anh học thể thao bước đến cạnh tôi, anh ta và Lạc Minh Xuyên cũng quen nhau nên chào xã giao, rồi quay sang nhìn tôi, giọng hơi lúng túng:
“Mạn Mạn, lâu quá không gặp.”
Tôi mỉm cười:
“Lâu quá không gặp.”