Nửa đêm.
Tôi nhận chuyến đi cuối cùng trong ngày.

Vừa khi hành khách lên xe, trước mắt tôi bỗng hiện ra một hàng bình luận bay ngang:

【Đây chắc là pháo hôi cuối cùng rồi nhỉ.】
【Tội cho bác tài, ai không chở lại đi chở sát nhân.】
【Bác tài có lỗi gì đâu, chỉ muốn sớm xong việc để về nhà thôi mà.】

Lúc này, radio trên xe đột ngột phát tin khẩn:

【Thành phố chúng ta vừa xảy ra một vụ cướp nghiêm trọng, hiện trường có nhiều người chết và bị thương, hung thủ đang lẩn trốn. Đề nghị người dân khóa chặt cửa nẻo, hạn chế ra ngoài.】

Tay tôi run lên trên vô lăng.

Những gì bình luận nói… lại là thật.

1.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ trông không có gì đặc biệt.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác xanh quân đội, trên lưng đeo một chiếc túi vải.

Nghe tin tức trên radio, anh ta sững người vài giây, rồi bảo tôi tắt radio đi.

“Đêm hôm khuya khoắt, nghe mấy tin này thấy rợn người.”

【M* kiếp, lúc mày dí súng vào đầu người ta bắn ba phát, mày không thấy rợn à?】
【Bác tài ngu thật, đêm hôm mà dám chở bất cứ ai.】
【Mọi người không thấy sát nhân này rất đẹp trai sao?】
【Hung thủ ngoài đời gốc của vụ án còn đẹp trai hơn, đẹp trai thế mà còn đi cướp, chắc chắn có nỗi khổ riêng.】
【Trời ơi, không dám xem nữa, mình nhớ lát nữa xe sẽ rẽ vào một con đường nhỏ, bác tài sẽ chết ở đó đúng không?】

Bình luận vừa lướt qua, GPS lập tức thông báo: Cách một km, rẽ phải vào đường nhỏ.

2.

Địa điểm anh ta muốn đến là số 92, đường Giang Dương.

Đi thẳng theo đại lộ Liễu Thành khoảng 30 km sẽ tới nơi.

Nhưng nếu rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh đại lộ, quãng đường sẽ giảm đi một nửa.

Lúc này, những dòng bình luận bay ngang không ngừng hiện lên:

【Tua nhanh đi, góc nhìn của pháo hôi có gì hay đâu, người ngốc như vậy, trong phim sống chưa tới ba phút.】
【Đúng rồi, nếu là tao xuyên vào, tao có thể tay không đánh chết mấy tên cướp đó.】
【Ghê đấy ông bạn, chúc mày sớm thành hiện thực, mau gặp sát nhân nhé.】
【Nhưng sao cứ cắt về góc nhìn của bác tài thế? Mình nhớ là cô ấy rẽ vào đường nhỏ chưa đến hai phút là chết rồi mà.】

Đọc đến đây, tôi mới hiểu ra — tôi đang sống trong một bộ phim trinh thám hình sự.

Và tôi, chính là cô tài xế pháo hôi mà họ nói sống không qua nổi ba phút.

Nghĩ tới những câu bình luận vừa rồi, tôi lạnh cả sống lưng.

Tôi tuyệt đối không thể đi vào con đường nhỏ mà GPS chỉ dẫn.

Nếu không, tôi sẽ chết y như những gì bình luận đã nói.

3.

Quả nhiên.

Sau hai ngã tư đèn đỏ, GPS bắt đầu yêu cầu tôi rẽ phải, vào con đường nhỏ phía trước.

Tôi cắn răng, vẫn quyết định đi thẳng.

Đèn đỏ phía trước bật lên, tôi dừng xe chờ.

Lúc này, trong xe ngoài tiếng GPS ồn ào, chỉ còn tiếng thở của hai chúng tôi.

Khi đồng hồ đếm ngược còn 20 giây.

Từ khóe mắt, tôi thấy người đàn ông đó đang đưa tay vào túi áo khoác.

4.

【Vãi chưởng! Hắn sẽ ra tay ngay bây giờ sao? Ở đây có camera đấy nhé!】
【Chắc không đâu, tôi nhớ là hắn giết tài xế ở con đường nhỏ mà.】
【Mà bác tài sao không rẽ vào làn phải nhỉ? Cũng không bật xi-nhan, chẳng lẽ cô ta muốn đi đường vòng?!】
【Còn dám đi vòng, bác tài đúng là chán sống rồi.】
【Cậu nói thế, chứ nếu không đi vòng thì chẳng phải sẽ chết ở con đường nhỏ sao?】

Lúc này, người đàn ông ngồi ghế phụ đột nhiên quay sang nhìn tôi.

Sắc mặt hắn không biểu cảm, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến rợn người.

Hắn hỏi: “Tài xế, sao cô không rẽ phải theo chỉ dẫn của GPS, đi vào đường Bắc, ngõ Kiến Thiết?”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay vào túi áo như thể chỉ cần tôi trả lời không vừa ý, hắn sẽ rút súng bắn tôi ngay lập tức.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đè nén sự run rẩy, giả vờ thoải mái cười nói:

“Anh ơi, anh không nghe radio vừa rồi à? Đêm nay mới có vụ giết người đấy, mấy con đường nhỏ kiểu đó chắc chắn sẽ bị chặn hết, chỉ cần một cây số có thể bị dựng hai mươi chốt kiểm tra xe.”

“Cách đây mấy năm, ở chỗ mình cũng từng có một vụ như thế. Hôm đó tôi cũng lái xe đi đường nhỏ, quãng đường chỉ tầm hai mươi phút mà tôi bị kẹt suốt hai tiếng đồng hồ, cứ đi được mấy chục mét lại bị chặn kiểm tra xe, phiền muốn chết luôn.”

Tôi liếc nhìn đồng hồ.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Anh ơi, tin tôi đi, muốn về nhà sớm chỉ có thể đi đường lớn thôi, tuy xa hơn chút nhưng đường lớn kiểm tra không nghiêm, có sát nhân nào dám ngang nhiên đi đường chính đâu.”

【Được đấy, bác tài tính cũng khôn phết.】
【Đừng lừa tôi, bác tài này chắc chắn muốn đi vòng.】
【Nói nghe có lý đấy, nhưng cũng chẳng giúp được gì.】
【Người ta đúng là chết vì ngu.】
【Thật ra đi đường lớn cũng chẳng thoát được đâu, bác tài còn chưa biết là tên cướp này mang theo đầy bom trên người. Nếu bị cảnh sát chặn lại, hắn sẽ dùng bác tài làm con tin.】

Đèn đỏ đếm ngược vừa hết.

Tôi đạp ga, tiếp tục chạy thẳng theo đại lộ Liễu Thành.

Người đàn ông bên cạnh không nói gì thêm.

Hắn cũng không ép tôi phải rẽ vào con đường nhỏ.

Tôi âm thầm thở phào.

Nhưng đúng lúc đó.

Tôi chợt nhớ tới lời của bình luận:
Hắn mang bom trên người!

Tuy đường lớn ít chốt kiểm tra hơn, nhưng không có nghĩa là không có.

Nếu chẳng may gặp cảnh sát.

Một khi hắn nổi điên và kéo dây nổ, tôi có chạy kiểu gì cũng uổng công.

Hơn nữa, nếu hắn mang bom như vậy, tôi cũng không thể liều lĩnh đâm vào dải phân cách để tìm cơ hội sống cho mình.

Phải biết rằng, nếu va chạm mạnh, bom cũng sẽ phát nổ.

Tình thế này, một lần nữa lại rơi vào bế tắc.

5.

Chạy chưa được mấy phút sau đèn đỏ.

Phía trước bỗng nhấp nháy ánh đèn đỏ xanh của xe cảnh sát.

Một chiếc xe cảnh sát chặn ngay trước mặt.

Người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhìn chằm chằm về phía trước.

Nhưng tay kia của hắn đã lặng lẽ thò vào túi áo khoác.

Tôi vội vàng trấn an hắn:

“Không sao đâu anh ơi, chắc chỉ kiểm tra thông tin xe thôi, xe em giấy tờ đầy đủ hết, đăng ký rõ ràng, tụi mình làm nghề đàng hoàng, họ sẽ không gây khó dễ đâu.”

Ngay sau đó, một cảnh sát ra hiệu dừng xe.

“Cho tôi xem bằng lái, đăng ký xe và chứng minh thư.”

【Xong đời rồi, chỉ cần hắn kéo dây nổ là cả khu này bay màu.】
【Rõ ràng chỉ cần chết một người thôi, tất cả tại bác tài ngốc này, tự nhiên vòng vèo gì chứ.】
【Tôi không chịu nổi nữa, sao bác tài vẫn chưa chết vậy trời.】
【Muốn cô ta chết sớm để còn xem đoạn phá án nữa chứ!】

Một mạng người so với cả đám người.

Đây là bài toán kinh điển của “vấn đề xe điện” (trolley problem).

Nhưng mạng của tôi… chẳng lẽ không phải là mạng sống sao?

6.

Chốt kiểm tra này không có nhiều cảnh sát.

Hai cảnh sát đang kiểm tra một chiếc xe khác.

Trên chiếc xe đó là một gia đình bốn người, hai đứa trẻ ở hàng ghế sau đã ngủ say.

Đứng trước xe tôi là một cảnh sát cao to.

Anh ấy gõ cửa kính xe, yêu cầu tôi đưa ra các giấy tờ liên quan.

Khi tôi lấy giấy tờ, tôi lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Phát hiện hắn ta vẫn khá bình tĩnh, đang cúi đầu chơi điện thoại.

Tôi cũng cố gắng giữ bình tĩnh.

Một tay tôi lén đặt lên tay nắm cửa xe, sẵn sàng mở cửa bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi cũng rất lo lắng.

Nếu chẳng may chọc giận hắn, hắn kích nổ bom, thì gia đình bốn người trên xe phía trước và mấy cảnh sát ở đây có bao nhiêu phần trăm cơ hội sống sót?

Không khí trong xe căng như dây đàn.

Nhưng đúng lúc này, người đàn ông ngồi ghế phụ lại chủ động mở miệng hỏi cảnh sát:

“Anh ơi, xảy ra chuyện gì vậy? Sao giữa đêm khuya mà kiểm tra gắt thế?”

Tôi suýt nữa thì sợ đến xỉu tại chỗ.

Hắn… sao dám hỏi thẳng như vậy chứ?

Cảnh sát vừa ghi lại thông tin chứng minh thư của tôi, cũng không ngẩng đầu lên: “Không có gì đâu, về sớm đi, mấy ngày tới hạn chế ra ngoài.”

“Chúng tôi biết rồi mà, anh cảnh sát, không phải vừa xảy ra vụ giết người à?”
Hắn chỉ vào radio: “Cả thành phố vừa mới thông báo đấy.”

Rồi hắn lại làm ra vẻ hóng hớt:
“Đáng sợ thật, ai nghe cũng hoang mang, anh nói cho chúng tôi nghe một chút đi, bắt được hung thủ chưa?”