Ngày đầu tiên Lê Xuyên đến nhà tôi, tôi đã tát cậu ta một cái.
Lê Xuyên sững người.
Bố tôi cũng sững sờ.
Hệ thống lập tức phát ra âm thanh hài lòng:
【Chính là cái cảm giác ác độc đó, giữ vững phong độ nhé!】
Tôi đáp:
“Được, đảm bảo làm hài lòng yêu cầu bên A.”
Bố tôi trợn to mắt, lỗ mũi phồng lên, ngay giây tiếp theo dường như muốn gào lên:
“Con ——”
Tôi chặn họng ông bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai:
“Bố dám sau lưng mẹ ra ngoài có con riêng, còn dắt nó về nhà? Bố có lỗi với mẹ không hả?!”
Từng câu từng chữ đều đầy nước mắt căm phẫn.
Bố tôi nghẹn họng.
“Bố mày bị bệnh chắc?
Ai nói với con nó là con riêng của tao, nó là con trai ân nhân cứu mạng của bố đấy!”
Tôi giải thích:
“Ai bảo bố suốt ngày không thèm về nhà, sinh nhật con cũng chẳng nhớ, đùng cái mẹ lại nói sắp có em trai về ở cùng con.
Điều quan trọng nhất là —— lúc mẹ nói còn khóc nữa!
Ai biết được bố có phải định nhận con riêng về làm con nuôi hay không.”
Bố tôi cạn lời không biết bào chữa thế nào.
Đứng bên cạnh, Lê Xuyên lặng lẽ lấy từ trong cặp ra một cuốn album ảnh.
“Chú Lâm không phải ba ruột của em, cuốn album này có thể chứng minh.”
Bên trong toàn ảnh từ bé đến lớn của cậu ấy.
Có ảnh ba Lê bế cậu, ảnh cả nhà ba người, ảnh cậu bị bố mẹ chọc ghẹo hồi hai ba tuổi.
Mở dần về sau, trong ảnh chỉ còn bóng dáng mẹ cậu ấy.
Tấm cuối cùng dừng lại khi cậu khoảng bảy tám tuổi.
“Đứa nhỏ ngoan, việc này là hiểu lầm thôi, bác thay Khê Âm xin lỗi con.”
Không biết từ lúc nào mẹ tôi đã đứng đó, nhẹ nhàng đóng album lại, trả cho Lê Xuyên.
Tôi bất giác bất an.
Mẹ có thấy tôi ra tay đánh người không nhỉ?
Tôi cứng đờ người, chuẩn bị tinh thần nghe mắng.
Nhưng không ngờ mẹ chỉ khẽ xoa đầu tôi:
“Làm Khê Âm lo rồi. Lúc đó mẹ chỉ là nhớ đến anh chị của con chưa từng chào đời thôi.
Chúng ta là người một nhà, phải tin nhau, hiểu không?”
Giọng mẹ dịu dàng nhưng lại đâm thẳng vào lòng tôi như kim chích.
Năm đó nhà họ Lâm gặp biến cố, mẹ tôi mang bầu vẫn phải khắp nơi chạy vạy lo toan.
Cuối cùng thì qua được nạn, nhưng mẹ tôi cũng mất đi đứa con ấy, cơ thể tổn hại, nhiều năm sau mới sinh được tôi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi thật quá đáng, lại đi khơi đúng nỗi đau của mẹ.
Bố tôi tinh ý nhận ra sự thất thần của mẹ, vội vàng chen vào:
“Thôi nào, chuyện qua rồi, giờ nhà mình có thêm một thằng nhóc con nữa! Thế là con trai con gái đủ cả còn gì?
Nhưng em đừng chỉ lo quan tâm mấy đứa nhỏ đấy nhé, anh cũng biết ghen đấy.”
Nói xong liền định ôm mẹ tôi, bị mẹ vỗ tay gạt ra:
“Làm gì đấy, bọn trẻ còn ở đây.”
Bố tôi cười hề hề, quay sang dặn dò tôi:
“Đã là hiểu lầm thì con phải xin lỗi em trai, được tha thứ rồi mới được ăn cơm.”
Nói xong ông liền kéo mẹ tôi đi trước.
2
Lê Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt còn non nớt, thân hình lại gầy yếu lộ rõ vẻ thiếu dinh dưỡng.
Bị tôi nhìn từ trên xuống dưới, cậu ta bứt rứt đưa tay mân mê ngón tay không yên.
Tôi thẳng thừng từ chối xin lỗi:
“Đã làm em trai tôi, thì mọi chuyện đều phải nghe lời tôi. Nếu dám cãi lời tôi, còn dám méc người lớn, thì cút ra khỏi nhà họ Lâm. Nghe rõ chưa?”
Cậu ấy bất giác nghiêng tai lại gần, chiếc máy trợ thính trên tai lộ rõ mồn một.
Đợi nghe rõ rồi mới gật đầu xác nhận.
Tôi hài lòng, lúc này mới ung dung đi về phía phòng ăn, bảo cậu ta đi theo sau.
Như thể cái bạt tai ban nãy chưa từng xảy ra.
Trên bàn cơm, Lê Xuyên chỉ ăn cơm trắng, bên cạnh là vài món đơn giản như thịt kho môn và cải chua xào dấm, im thin thít không dám nói nhiều.
Tôi nhướng mày, gắp thức ăn cho cậu ta.
“Em trai gầy quá, ăn nhiều vào mà bồi bổ.”
Mỗi đũa đều là mỡ heo, gừng, hành hoa, ớt xanh, hành tây, cần tây…
Đúng lúc đó, một đôi đũa chặn tay tôi lại.
Mẹ tôi bảo:
“Lo ăn phần của con đi, đừng tưởng mẹ không nhìn ra con đang gắp hết thứ mình ghét sang cho em.”
Lê Xuyên rất biết điều, tranh thủ lên tiếng trước tôi:
“Không sao đâu ạ, bình thường con cũng ăn mấy thứ này rồi.”
Dứt lời, cậu ta liền xúc một đũa hành hoa trong bát nhét vào miệng, ăn rất ngon lành.
Mẹ tôi nhìn mà thương xót:
“Đứa nhỏ tội nghiệp, chắc trước nay cũng chẳng được ăn gì ngon lành.”
Bố Lê Xuyên mất sớm, mẹ tái giá, từ nhỏ bị gửi hết nhà này đến nhà khác, buộc phải sống ngoan ngoãn biết điều.
Nhà họ Lâm là nơi có điều kiện tốt nhất trong những nhà từng nhận nuôi cậu ta.
Vì vậy, bất kể nguyên chủ trong truyện có ngược đãi cậu ta thế nào, cậu ta cũng đều nhẫn nhịn.
Nhưng cậu ta là kiểu người bề ngoài ngoan ngoãn, bên trong đen tối.
Cái chết của nguyên chủ cũng có liên quan không nhỏ đến Lê Xuyên.
Theo tôi biết, trước tôi, đã không ít “người xuyên sách” bị Lê Xuyên âm thầm đẩy lên đoạn đầu đài dư luận.
Tôi không nỡ mất tiền, không nỡ mất mạng, càng không nỡ phụ lòng cha mẹ yêu thương tôi kiếp này.
Lê Xuyên chính là một mối họa.
3
Lê Xuyên trở thành bạn cùng lớp cấp ba với tôi.
Gương mặt tuấn tú cùng thành tích xuất sắc của cậu ta vừa bước vào lớp đã khiến không ít người bàn tán.
“Cậu ta nhà ai vậy? Chưa từng nghe ở Q thị có lão tổng nào họ Lê cả.”
Người lên tiếng là Vương Khâm – con trai hội trưởng thương hội Q thị, tìm hiểu quan hệ các gia tộc vốn là thói quen của cậu ta.
“Chẳng lẽ là suất học bổng dành cho học sinh nghèo à?”
Trường A là trường quý tộc quốc tế, mỗi năm chỉ miễn phí cho chưa tới mười học sinh nghèo.
“Cậu mù à, nhìn giày cậu ta đi, hàng hiệu xịn đó.” Một cô bạn gái nhắc nhở.
Quần áo cũ của Lê Xuyên không mang theo, giờ cậu ta mặc toàn đồ hàng hiệu do quản gia chuẩn bị.
“Đẹp trai, có tiền, IQ cao, đúng chuẩn nam chính trong tiểu thuyết!” Có người không nhịn được ánh mắt lấp lánh si mê.
Vương Khâm mắt sáng rỡ, lại gần hỏi:
“Anh bạn, tuần sau Q Thành có tiệc từ thiện, nhà cậu có tham dự không? Tôi đưa cậu thiệp mời nhé?”
Lê Xuyên khéo léo từ chối.
Vương Khâm không cam lòng, nhất quyết muốn biết thân thế cậu ta.
Tôi đứng bên lặng lẽ nhìn “em trai” đang bị vây quanh kia.
Oai thật đấy.
Đám bạn học vẫn không ngừng xì xào.
Một chiếc cốc nước bị tôi đập mạnh xuống bàn, va chạm chói tai khiến thiếu niên giật mình run lên.
“Ồn ào chết đi được! Thằng mới, đi lấy nước cho tôi!”
Trong mắt học sinh trường A, tôi nổi tiếng là tiểu thư nhà giàu ngông cuồng, ỷ thế nhà họ Lâm làm mưa làm gió.
Để không lệch nhân vật, những gì tôi làm đều là cướp kẻ giàu giúp kẻ yếu, bắt nạt kẻ xấu bảo vệ người lương thiện, chỉ tiếc chẳng ai nhìn ra.
Haiz…
Thời buổi này, làm người tốt cũng khó thật.
4
Giờ thể dục, tôi cố ý chọn sân bóng chuyền ngay cạnh sân bóng rổ mà Lê Xuyên đang chơi.
Chưa được bao lâu đã nghe thấy giọng Triệu Bảo Lượng quát lớn:
“Mày mù à? Đã bảo đừng đứng dưới rổ bọn tao rồi cơ mà.”
Hắn là lưu manh có tiếng ở trường A, nhìn không vừa mắt việc Lê Xuyên được chú ý.
Trên sân toàn đàn em của hắn, miệng nói anh em, tay lại liên tục giở trò, hết lần này tới lần khác “vô tình” ném bóng trúng người Lê Xuyên.
Hễ Lê Xuyên né bóng, bọn họ liền giả vờ va vào cậu.
Người Lê Xuyên bây giờ đã thâm tím không ít chỗ.
Tôi bám vào lưới sân nhìn một lúc, định lên tiếng.
Hệ thống hét lên: 【Đừng quên nhân vật của cô đấy!】
Tôi: “Không thể đạp người lúc ngã à?”
Hệ thống: 【Cái đó… thì cũng được.】
Tôi đập quả bóng chuyền rơi ngay dưới chân Lê Xuyên:
“Chậc, không biết chơi thì đi tìm thầy mà học, đừng đứng đây vướng chân người khác.”
Cô bạn đang đối đầu với tôi khó chịu, bèn gọi thầy giáo tới.
Thầy giáo chỉ trách mắng đôi câu, rồi bảo Lê Xuyên lên phòng y tế.
Nhìn Lê Xuyên cứ loanh quanh mấy lượt mà vẫn chưa tìm ra đường đi, tôi chịu không nổi bèn bước tới.
“Không phải giỏi đóng vai ngoan ngoãn trước mặt người lớn lắm sao? Sao ngày đầu đã gây chuyện với bạn học rồi.”
Nghe thấy giọng tôi, Lê Xuyên vội quay đầu lại.
“Hay là…”
Tôi bước từng bước lại gần.
“Em cố ý muốn lấy cái thân đầy thương tích này về méc với ba mẹ rằng chị không chăm sóc tốt cho em hả?”
5
Trường A bắt buộc học sinh cấp ba ở ký túc xá, Lê Xuyên lại vừa đúng nhập học vào thứ Sáu.
Cậu ta cúi đầu:
“Chị yên tâm, là em bất cẩn ngã thôi, em sẽ tự xử lý ổn thỏa.”
“Cởi áo ra.”
Lê Xuyên sững người.
Áo khoác của cậu ta dính đầy bụi đất do bóng ném trúng, ai nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra.
Tôi cởi áo khoác mình vứt cho cậu, nhưng tay không chuẩn, áo rơi lẻ loi xuống đất.
Tôi xoay cổ tay:
“Tay chị trật rồi, tiện thể lấy cho chị chai rượu thuốc về nhé.”
“Vâng.” Lê Xuyên ôm lấy áo, muốn nói gì đó.
Nhưng thấy tôi dửng dưng, cuối cùng lại đi sai hướng.
Tôi bực mình kéo cậu ta quay lại.
“Đồ ngốc, đến đường còn không biết hỏi. Bên phải đi thẳng, rẽ trái, qua cái chòi là tới.”
Tôi mất kiên nhẫn bỏ đi.
Hệ thống gào lên: 【Cô vừa cướp mất cảnh nữ chính chỉ đường rồi đấy biết không!】
Tôi cãi thầm trong lòng: “Nó mà còn đi lòng vòng nữa thì nữ chính cũng đi mất tiêu rồi, cái này gọi là tranh thủ thời gian, gọi là trợ công!”
Hệ thống còn đang lấn cấn.
Tôi: “Nói thật đi, trọng điểm phân cảnh này không phải là lần đầu nam nữ chính gặp nhau trong phòng y tế à?”
Phải nói, làm dân văn phòng lâu năm, hệ thống KFC cũng phải phục tôi sát đất.
Hệ thống cứng họng, đành nhắc nhở: 【Nhưng sau giờ tan học, cảnh nữ chính tiễn Lê Xuyên về nhà cô không được cướp đấy nhé.】
Tôi: “Yên tâm đi.”
Nhưng cuối cùng chính Lê Xuyên lại tự quay về, còn mang cho tôi một món quà to tướng.