12
Tiêu đề in đậm đỏ choé to đùng:
Vạch trần thân thế nam thần trường A – Lê Xuyên! Cuộc đời làm con riêng phấn đấu bò lên từ vũng bùn!
Trong bài đăng lôi ra ảnh mẹ ruột Lê Xuyên và gia đình mới của bà ta, còn có cả ảnh cậu ta chụp cùng mẹ. Đính kèm thêm biểu đồ so sánh điểm thi hai lần của cậu ta.
Nội dung đại khái nói Lê Xuyên nhờ mẹ làm tiểu tam gả cho đại gia mới có tiền vào được trường A, vì điểm kém trong bài kiểm tra đầu vào nên mẹ cậu ta vì sĩ diện đã sắp xếp cho gian lận.
Nhờ thế mới dựng được hình tượng học bá, từ đó lừa gạt được sự ngưỡng mộ của Kiều Nguyệt Tâm và tôi cùng đám thiếu niên ngây thơ khác.
Phải nói, trí tưởng tượng phong phú thật đấy.
Dù lời lẽ đầy lỗ hổng, bình luận phía dưới vẫn có khối người tin.
“Ối dào~ Thì ra là con riêng tiểu tam à.”
“Tôi bảo rồi mà, sao có thể đột nhiên tiến bộ thần tốc thế được, hoá ra là gian lận!”
“Đồ gian lận cút khỏi trường A đi!”
“Phẩm chất như thế mà cũng gọi là nam thần trường á?”
“Lo bán thân kiếm cơm đi thì lấy đâu thời gian học hành.”
“Người ta xác định rõ mục tiêu làm rể hờ rồi còn gì.”
“Đúng là xã hội ngày càng xuống cấp~”
Tôi vừa lướt vừa lắc đầu.
Hệ thống: 【Cô không có vẻ gì là tức giận nhỉ?】
Tôi: “Không sao, nữ chính chính nghĩa sẽ ra tay.”
Tới lúc đó tin đồn tự sụp thôi, tôi mà ra tay trước lại thành cướp spotlight.
Tôi lướt tiếp qua hàng loạt bình luận, bất ngờ chú ý một tin nhắn ——
“Lê Xuyên đánh nhau trong ký túc xá nam rồi! Xem ngay bài livestream trang chủ!”
Đánh nhau? Sao tôi không hay biết gì?
Xem thời gian, chuyện này vừa mới xảy ra.
13
Trong bài livestream có đăng tấm ảnh lén chụp Lê Xuyên đang đánh người.
Cậu ta mắt đỏ bừng, mím môi thật chặt, bị người khác kéo lại mà vẫn cố vùng vẫy, nắm đấm giơ lên định đánh thằng con trai đối diện.
Thằng kia thì khóe miệng rách toác, cũng bị kéo lại, nhưng mặt lại đầy đắc ý, mồm há ra, nhìn là biết đang khiêu khích, châm chọc.
【Lê Xuyên, mày đi cửa sau gian lận, giả vờ thanh cao để câu đại gia, mẹ mày làm tiểu tam. Mày chính là cặn bã của cái trường này.】
Bên dưới còn có người bình luận phụ họa, bảo rằng Lê Xuyên vì bị vạch trần sự thật nên mới thẹn quá hóa giận.
Sự thật cái rắm nhà mày ấy!
Chờ tám trăm năm nữa mày mới hóa đá nổi ấy!
Tôi nhịn không được đáp lại bình luận:
“Nói vậy chứ mày bị người ta chửi mẹ cũng vui lắm hả?”
Lê Xuyên từ trước đến giờ vẫn luôn canh cánh chuyện bị mẹ bỏ rơi.
Bố cậu ta mất rồi, cậu ta bị cậu ruột đẩy cho mẹ tái giá với một lão nhà giàu.
Để tránh điều tiếng, mẹ Lê Xuyên hoàn toàn không quan tâm cậu ta, ngoài tiền chu cấp, còn lại coi như chưa từng sinh ra đứa con này.
Với cậu ta thì cũng chẳng khác gì bố mẹ đều đã chết.
Đêm đã khuya, tôi chỉ còn cách liên lạc quản gia, nhờ ông ấy tới trường xử lý vụ này.
Tôi bực bội trong lòng: “Trong truyện vốn dĩ chẳng hề có tình tiết đánh nhau tối nay cơ mà.”
Hệ thống: 【Phát hiện logic cốt truyện đã thay đổi, đây là hiệu ứng dây chuyền.】
Tôi: “Xem ra người tung tin đồn còn có kẻ khác đứng sau nhỉ?”
Hệ thống im lặng.
14
Hôm sau quay lại lớp, rất nhiều người nhìn Lê Xuyên.
Cậu ta lặng im ngồi đọc sách ở chỗ ngồi.
Chỗ của Kiều Nguyệt Tâm thì trống không.
Tôi gọi Lê Xuyên qua ngồi cạnh mình.
“Đồ hạ tiện như nó mà mày còn để ngồi gần, không thấy dơ bẩn hả?” Triệu Bảo Lượng gào lên.
Nghe vậy, Lê Xuyên định nổi giận, tôi ngăn cậu ta lại, dúi quyển vở vào tay cậu.
Triệu Bảo Lượng vẫn lải nhải không dứt.
“Ồn ào chết đi được! Nó có ăn gạo nhà mày à? Mẹ nó dụ dỗ bố mày hả? Tao trả vở thôi mà mày kích động thế làm gì?
Hay là bố mày vô dụng quá, bị tiểu tam dụ cho bỏ rơi cả con trai?”
Bị đâm trúng chỗ đau, Triệu Bảo Lượng gào lên:
“Mày nói bậy bạ gì đấy, tao đây là vì tốt cho mày thôi!”
Tôi hết chịu nổi trợn trắng mắt:
“Thế còn mày nói cái gì lảm nhảm đấy? Tao thế nào thì liên quan gì tới mày?”
Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, khóe môi Lê Xuyên hình như hơi nhếch lên một cái.
?
Hệ thống liều mạng nhắc nhở: 【Cô làm gì mà bênh nó giữa lớp thế hả, vai ác độc của cô đâu rồi!?】
Tôi: 【……】
Nữ chính Kiều Nguyệt Tâm vẫn chưa quay lại lớp.
Tôi bất ngờ cầm hộp bút ném thẳng vào Lê Xuyên:
“Còn cậu nữa, nửa đêm nửa hôm đi đánh nhau cái gì hả?
Bình thường giảng bài nghe rõ mồm một, tới lúc quan trọng lại ngu người ra? Hay cậu cố ý?”
Lê Xuyên nhặt hộp bút lên đặt ngay ngắn lại, mặt đầy ấm ức:
“Hắn chửi mẹ tôi… còn chửi cả chị nữa.”
“Mẹ ruột mày còn chẳng thèm đến thăm, mẹ gì mà mẹ?”
Lê Xuyên mím môi im lặng.
Tôi lạnh nhạt liếc một vòng xung quanh:
“Lê Xuyên là đứa trẻ được nhà tôi nhận nuôi, ba mẹ cậu ấy chính là ba mẹ tôi. Tôi sai bảo em trai mình là lẽ đương nhiên, đừng có lôi mấy cái quan hệ yêu đương vào đây.
Còn nữa, cậu ấy là con liệt sĩ! Từ nay về sau mấy người cẩn thận mồm miệng cho tôi!”
Cả lớp xôn xao, thậm chí mấy đứa hóng chuyện đứng ngoài cửa sổ cũng sững người.
Một lúc lâu sau, Triệu Bảo Lượng không cam tâm lên tiếng:
“Thế thằng này gian lận thi thì tính sao?”
“Dựa vào đâu mà nói tôi gian lận?” Lê Xuyên ngẩng đầu lên.
“Tôi tận mắt thấy có người cầm phao thi tố cáo mày trong văn phòng đấy.”
“Kết quả điều tra còn chưa có, cậu đang…”
“Em ấy không hề gian lận!” Lê Xuyên còn chưa kịp nói hết câu, đã bị một giọng nói ngoài cửa cắt ngang.
15
Diệp Châu Minh lôi theo một cậu nhóc lùn tịt bước vào.
Hắn chỉ vào thằng nhóc:
“Chính thằng quậy phá này giở trò.”
Cậu nhóc giải thích:
“Anh cả, em làm vậy là để giúp anh dạy dỗ nó mà.”
“Xài danh nghĩa của tao đi gây chuyện rồi đổ lên đầu tao, mày cũng giỏi đấy nhỉ!
Khiến Tâm Tâm hiểu lầm tao.”
Tôi liếc sang chỗ ngồi của Kiều Nguyệt Tâm, cô ta đã quay lại từ lúc nào.
Vừa rồi cô ấy đi tìm Diệp Châu Minh sao?
Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm tới, vỗ bay từng cái đầu đang chen chúc chắn lối, hỏi lớp trưởng tình hình.
Lớp trưởng:
“Cả lớp tập trung lại vì có thắc mắc về thân thế và thành tích thi cử của bạn Lê Xuyên ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm lạnh nhạt lên tiếng:
“Theo tôi được biết, người giám hộ hiện tại của em ấy chính là bố mẹ của Lâm Khê Âm.”
“Còn chuyện gian lận, qua kiểm tra camera giám sát, trong suốt giờ thi Lê Xuyên không hề nói chuyện hay trao đổi gì, phao thi trên bàn là sau khi thi xong mới bị người khác nhét vào.”
Ánh mắt sắc bén của thầy quét qua một vòng, nghiêm giọng:
“Hiểu rõ rồi thì mau về chỗ học đi! Nhiệm vụ của các em là học hành, không phải buôn chuyện!”
Mọi người lập tức tản ra như ong vỡ tổ.
Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi và Lê Xuyên lên văn phòng.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thì đang cãi nhau chí chóe với hệ thống.
Hệ thống: 【Cô làm vậy tôi phải phạt cô đấy.】
Tôi cãi cố: 【Tôi đâu biết nữ chính đi tìm cứu viện rồi, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.】
Hệ thống im bặt.
Tôi bèn giở giọng đáng thương: 【Một đứa nhỏ đáng thương thế này, cậu nhẫn tâm sao?】
Tôi lập tức bị điện giật ngã lăn ra đất.
16
Trong văn phòng, đôi bên đánh nhau và cả phụ huynh đều đã có mặt.
Quản gia khẽ gật đầu ra hiệu với tôi: Mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa.
Tôi lên tiếng:
“Xin lỗi đi.”
Lê Xuyên nhìn tôi chăm chú.
Tôi không hề có chút phản ứng, cậu ta đành phải nghe lời.
Giọng nói bình thản, không hề lộ ra chút áy náy:
“Xin lỗi.”
“Thái độ thế này mà gọi là xin lỗi hả?”
Bạn cùng phòng của Lê Xuyên không biết chuyện trong lớp, chẳng hiểu vì sao tôi lại có mặt ở đây, nhưng nhìn thái độ tôi, cứ tưởng Lê Xuyên dễ bắt nạt.
“Dù tôi không khuyến khích lấy bạo lực trị bạo lực, nhưng cái mồm cậu cũng đáng bị ăn đòn.”
“Tới lượt cậu xin lỗi rồi đấy.” Tôi nhắc nhở.
Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, không thể tin nổi.
“Không muốn à? Thế đừng trách nhà họ Lâm ỷ thế hiếp người đấy nhé.”
Tôi lười nhác liếc sang ba mẹ cậu ta.
Công ty nhà đó quy mô bình thường, nếu bị nhà họ Lâm chèn ép thì cũng chẳng dễ sống.
“Do con tôi không biết điều, miệng lưỡi bậy bạ, tôi sẽ bảo nó xin lỗi ngay.” Bố cậu ta vừa nghe nhắc đến nhà họ Lâm liền lập tức hiểu ý.
Cậu ta lầm bầm xin lỗi, không tình nguyện chút nào.
Tôi đáp lại nguyên văn:
“Thái độ thế này mà gọi là xin lỗi hả?”
Mẹ cậu ta vội vàng thúc giục cậu ta xin lỗi lại đàng hoàng, còn đề nghị khỏi cần bồi thường.
Tôi hừ lạnh một tiếng:
“Nói rồi thì đừng có lật lọng, nhà họ Lâm chúng tôi vẫn nói đạo lý, không bao giờ chủ động ỷ thế hiếp người.”
Đám họ câm như hến.
Rời khỏi văn phòng, Lê Xuyên bất ngờ nói:
“Cảm ơn chị.”
Tôi hơi không tự nhiên:
“Hừ, nếu không vì thể diện nhà họ Lâm, tôi chẳng buồn để ý tới cậu.”
“Không chỉ hôm nay, còn cả máy trợ thính, mấy lần dạy thêm, mấy lần nhờ vả vặt vãnh…”
Tôi: “Cậu không thấy tôi đang bắt nạt cậu à?”
Lê Xuyên cúi đầu khẽ cười:
“Máy trợ thính hỏng từ lâu rồi, chị giúp tôi đổi cái mới, còn giúp tôi hóa giải hiểu lầm với Diệp Châu Minh.
Chị sai tôi chạy vặt, nhưng nhiều đồ đều để lại cho tôi dùng.
Còn mấy yêu cầu bài tập kia…
Chị là muốn tôi quen dần với nhịp độ học tập.”
Tôi giơ tay cắt lời:
“Toàn là cậu tự tưởng tượng ra thôi.”
“Thế sao chị còn làm bài tập luyện thêm riêng?” Lê Xuyên phản bác.
“Cậu định nói tôi lén nỗ lực vẫn thua kém cậu, chỉ có cậu thông minh thôi chứ gì?” Tôi giả vờ giận dỗi.
“Em không có ý đó.”