11
Một người đàn ông trẻ bước đến trước mặt tôi,
đưa tay:
“Chào cô Tằng, cô an toàn rồi!”
Người trước mặt trông rất quen mắt.
“Anh là…?”
“Tôi chính là người đã nhắn tin cho cô hồi nãy. À, tôi tên là Cố Thanh Trần.”
“Chẳng lẽ anh đúng là em trai của Cố Thanh Tiêu — Thái tử gia của giới Kinh thành?”
Anh ta cười nhẹ:
“Cô Tằng, chúng ta nên đi đón gia đình cô trước đã!”
Tôi lập tức đi theo Cố Thanh Trần ra ngoài.
Trên đường, tôi nôn nóng lo lắng cho bà ngoại và bạn bè.
Chỉ mong mau chóng được gặp lại họ.
“Cô Tằng, hôm đó trong livestream cô nói tình cảm giữa tôi và Giai Nhuệ không lâu dài, lúc đó tôi cứ nghĩ cô nói bừa. Nhưng mấy ngày nay điều tra về cô, tôi phát hiện những gì cô nói trước giờ đều chính xác.
“Tôi rất muốn biết — làm sao cô nhìn ra tình cảm giữa tôi và Giai Nhuệ chỉ còn được một tháng?
“Nói thật, từ khi tôi từ nước ngoài về, tôi luôn có cảm giác Giai Nhuệ đã không còn như trước.”
Ánh mắt nghi hoặc của Cố Thanh Trần không giống như giả vờ.
Tôi cũng tò mò:
“Vậy anh cảm thấy cô ấy thay đổi chỗ nào?”
“Trước đây tôi quen Giai Nhuệ từ sớm. Cô ấy từng là sinh viên giỏi do tập đoàn Cố thị tài trợ.
“Giai Nhuệ rất xuất sắc, rất đặc biệt. Chúng tôi tình cờ quen nhau, tôi đã sớm bị cô ấy hấp dẫn. Nhưng lúc đó cô ấy từ chối tôi.
“Để được gần cô ấy, tôi cũng cố gắng du học nước ngoài. Cô ấy hứa, đợi tôi về sẽ ở bên tôi.
“Lần này tôi về, cô ấy nhận lời yêu tôi. Tôi vui lắm. Nhưng không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
“Cô Tằng, chẳng lẽ là tôi đã thay lòng sao?”
12
Khi nhắc đến Mạnh Giai Nhuệ, trong mắt Cố Thanh Trần ánh lên tia sáng lấp lánh.
Nhưng đến câu nói cuối cùng, ánh mắt ấy lại ụ ám đi.
Tôi thầm thở dài: xem ra Cố Thanh Trần cũng là một người si tình.
“Có lẽ… bên trong còn ẩn tình gì khác.”
Cố Thanh Trần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tâm trạng có chút sa sút.
Tôi thầm thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao tôi chỉ là người vô tình bị cuốn vào cuộc tranh chấp tình cảm của bọn họ, đã phải trả giá không nhỏ rồi.
Bây giờ, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng gia đình và bạn bè của mình được an toàn.
Khi gặp lại bà ngoại, mũi tôi cay xè, lập tức lao tới ôm chặt lấy bà.
“Bà ơi, suýt chút nữa con nghĩ sẽ không được gặp bà nữa rồi…”
Bà ngoại vỗ lưng tôi, vậy mà lại không hề hoảng loạn như tôi tưởng.
Bà còn mỉm cười:
“Cái con bé này, lần sau nếu phối hợp với đoàn làm phim chơi trò đóng giả kiểu này, nhớ báo trước với bà một tiếng nhé? Làm bà chẳng kịp trang điểm gì cả!”
Tôi tròn mắt:
“Cái gì cơ ạ?”
Bạn thân của tôi — A Phong — khoác tay tôi, cười ranh mãnh:
“Chị đẹp bên cạnh tôi đã giải thích hết cho tôi rồi. Còn cho tôi và bà mỗi người một cái thẻ, trong đó có tận mười vạn đó! Lần sau mà có đoàn nào chịu chi thế này nữa, nhớ rủ tôi nhé!”
Tôi liếc sang Cố Thanh Trần bên cạnh đang mỉm cười — anh ta còn nháy mắt với tôi.
Tôi lập tức hiểu đây là sắp xếp của anh ta.
Tôi mỉm cười với anh, trong lòng cảm kích vô cùng.
Nếu không có anh giúp đỡ, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào.
Tôi nhờ bạn thân đưa bà ngoại về nhà tôi ở tạm một thời gian.
A Phong vui vẻ đồng ý.
“Hay để tôi cho trợ lý đưa họ về nhé?”
Cố Thanh Trần đề nghị, tôi cũng không phản đối.
“Cảm ơn anh, Cố tiên sinh.”
Tôi dặn bà:
“Bà ơi, con còn chút việc phải xử lý, bà và A Phong cứ về chung cư mới thuê của con trước nhé.”
Bà gật đầu:
“Làm xong thì về sớm nhé! Bà về chuẩn bị món ngon cho hai đứa đây!”
Nói rồi bà cùng A Phong rời đi.
13
“Cố tiên sinh, cảm ơn anh!”
“Cô Tằng, tôi xin lỗi! Tôi thật không ngờ Giai Nhuệ lại làm ra chuyện như hôm nay. Tôi thay cô ấy xin lỗi cô!”
Tôi lạnh nhạt nói:
“Không phải lỗi của anh.”
Cố Thanh Trần áy náy:
“Cô yên tâm, thời gian tới tôi sẽ cho người bảo vệ bà và bạn cô. Tuyệt đối không để chuyện hôm nay lặp lại.”
Tôi vừa định đáp, một trợ lý ghé tai Cố Thanh Trần thì thầm vài câu.
Sắc mặt Cố Thanh Trần lập tức nghiêm trọng.
Tôi không nhịn được hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Cố Thanh Trần nhíu mày:
“Trợ lý tôi vừa tra được — hai năm gần đây Giai Nhuệ thường xuyên chuyển tiền cho một tài khoản ở vùng núi hẻo lánh. Người rút tiền là hai vợ chồng già — chính là cha mẹ của Giai Nhuệ.
“Nhưng cô ấy lại nói với tôi là cha mẹ đang du lịch nước ngoài hai năm nay.
“Rốt cuộc tại sao cô ấy lại lừa tôi? Tôi vốn biết cô ấy sinh ra ở vùng núi — cô ấy đâu cần phải giấu chuyện này!”
Tôi khẽ cười:
“Nếu tò mò thì cứ tự mình đi xem thử đi!”
Ánh mắt Cố Thanh Trần sáng lên:
“Cô Tằng nói đúng.”
Anh lại hỏi tiếp:
“Cô Tằng có thể… đi cùng tôi một chuyến không?”
Đương nhiên tôi không muốn tiếp tục dính líu vào chuyện của họ, đang định từ chối.
Nhưng Cố Thanh Trần nói tiếp:
“Cô Tằng, khoan từ chối vội. Chuyện hôm nay vừa xảy ra, tạm thời cô ở lại đây cũng không an toàn.
“Gia đình và bạn bè cô tôi đã cho người bảo vệ.
“Cô đi cùng tôi chuyến này, không thiệt đâu. Tôi sẽ trả thù lao — chắc chắn làm cô hài lòng.”
Tôi biết rõ — anh ta muốn tôi đi cùng chắc chắn còn có mục đích khác.
Nhưng nếu tôi muốn giải quyết triệt để, để sau này không còn bị Mạnh Giai Nhuệ uy hiếp nữa, thì đi cùng anh ta điều tra là lựa chọn tốt nhất.
“Cố tiên sinh, tôi đồng ý đi cùng anh. Khi nào xuất phát?”
“Đi ngay bây giờ.”
14
Cố Thanh Trần dẫn theo hai trợ lý cùng tôi — bốn người bay tới thành phố gần nhất với địa điểm mục tiêu.
Trong suốt hành trình, Mạnh Giai Nhuệ có gọi điện tới, thăm dò xem Cố Thanh Trần có gặp được “vị khách quan trọng” của cô ta không.
Cố Thanh Trần giả vờ không biết gì, còn nói mình đang đi công tác gấp, phải vài ngày nữa mới về bên cô ta được.
Khi tới thị trấn nhỏ — nơi có tài khoản nhận tiền của Mạnh Giai Nhuệ.
Trợ lý của Cố Thanh Trần sau khi dò hỏi đã biết được nhà bố mẹ Mạnh Giai Nhuệ.
Chúng tôi xuống xe, trước mặt là một con đường đất nhỏ.
Cố Thanh Trần không chút do dự bước thẳng vào con đường quê.
Tôi thầm cảm thán — đúng là Thái tử gia giới Kinh thành, không phải loại công tử ăn chơi.
Chúng tôi đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, phía trước mới thấy khói bếp lượn lờ.
Trước mắt là một ngôi làng cũ kỹ, thậm chí có phần tàn tạ.
Hoàn toàn trái ngược với thế giới thành thị mà chúng tôi sống.
“Hóa ra lúc nhỏ Giai Nhuệ từng sống ở nơi như thế này!”
Cố Thanh Trần cảm khái:
“Đi thôi! Tôi rất muốn tận mắt xem nơi Giai Nhuệ từng sống.”
Tôi cau mày — rõ ràng Cố Thanh Trần rất yêu Mạnh Giai Nhuệ, dù cô ta có làm sai, e là anh ta cũng sẽ tìm cách che chở cho cô ta.
Đến lúc đó tôi làm sao mới có thể nắm được lỗi sai của Mạnh Giai Nhuệ đây?
Tôi tụt lại phía sau ba người, trong lòng thậm chí có chút hối hận vì đã theo tới đây.
Trong làng đa phần là người già và trẻ nhỏ.
Chúng tôi hỏi thăm một chút đã biết nhà bố mẹ Mạnh Giai Nhuệ ở đâu.
15
Đi thêm chừng mười phút nữa thì đến.
Một sân nhà nông thôn rộng lớn, bên trong có một ngôi nhà hai tầng mới xây rất khang trang.
Nhưng nổi bật là bên cạnh ngôi nhà mới còn có một căn nhà đất cũ kỹ xiêu vẹo.
Chúng tôi bước vào sân, thấy một bà cụ đang quét sân.
Trợ lý nữ tiến lên hỏi:
“Chào bác, đây là nhà của chị Mạnh Giai Nhuệ phải không ạ? Bác là mẹ của chị ấy đúng không?”
Bà cụ thấy chúng tôi thì hơi bất ngờ, nhưng cảnh giác rất cao:
“Các cô các chú là ai? Tìm ai?”
Trợ lý nữ mỉm cười, đưa danh thiếp và một túi đầy rượu ngon, thuốc xịn.
“Bác đừng lo. Chúng cháu là người bên công ty của chị Giai Nhuệ. Vị đây là Tổng giám đốc Trần của công ty.
“Chị Giai Nhuệ là công thần của công ty bọn cháu. Tổng giám đốc Trần tiện đường ghé qua, muốn thăm bác và bác trai.”
Nghe vậy, bà cụ lập tức nở nụ cười tự hào:
“Hóa ra các cô các chú là người quen của con gái tôi!”
Lúc này, một ông cụ từ trong nhà đi ra, thấy túi quà thì mắt sáng lên:
“Ôi chao, khách sá gì thế, các cô các chú tới là mừng rồi, còn mang nhiều quà thế này!”
Trợ lý nữ cười, vội nhét túi quà vào tay ông cụ:
“Bác trai phải không ạ? Tổng giám đốc Trần nhà cháu tiện đường ghé thăm bác và bác gái thôi ạ!”
Hai cụ nhận quà, thái độ lập tức nhiệt tình hơn nhiều.
Mời chúng tôi ngồi uống trà ngoài sân.
Cố Thanh Trần đảo mắt nhìn quanh, hỏi:
“Nhà mới xây đẹp thế này, sao bên cạnh vẫn còn để cái nhà đất cũ vậy? Không ai ở đó à?”
“Ôi dào, ở quê mà chú, nhà đất cũ để nuôi lợn nuôi gà thôi, chứ ai ở đó nữa!”
“Đúng đúng, vợ chồng tôi chỉ có mỗi con gái Giai Nhuệ, nó không ở nhà, giờ chỉ còn hai vợ chồng già thôi.”
Cố Thanh Trần gật đầu, tiếp tục uống trà.
Nhưng tôi thì phát hiện có điều bất thường…