Lúc phát hiện mình mang thai ngoài ý muốn, tôi còn đang do dự không biết có nên giữ lại đứa bé hay không.

Trước mắt bỗng xuất hiện mấy dòng bình luận bay lơ lửng:

【Con của nam chính chỉ có thể do nữ chính sinh ra, nữ phụ mau chạy đi, may ra còn sống được.】
【Cô chỉ là một pháo hôi bị cốt truyện vứt bỏ thôi, chạy mau lên!】

Nhưng mà tôi ấy à, nặng 100 cân thì hết 99 cân là… phản nghịch.

Không nói hai lời, tôi liền ném thẳng tờ kết quả khám thai lên bàn vị đại lão quyền lực nhất giới thượng lưu Bắc Kinh:

“Cưới tôi, hoặc là… con sẽ mang họ người khác.”

Hắn nheo mắt nhìn tôi, khoé môi cong cong đầy giễu cợt — rồi chọn phương án đầu tiên.

Sau đó, một người tự xưng là “nữ chính do ông trời định sẵn” tìm đến cửa, khóc lóc gọi hắn là chồng.

Những dòng bình luận từng im lặng bỗng lại sôi trào:

【Cuối cùng nữ chính cũng xuất hiện rồi, xem nữ phụ còn dám kiêu ngạo không.】
【Nữ phụ, cô chuẩn bị bị nam chính vứt bỏ đi là vừa!】

Thế nhưng người đàn ông đang dỗ con kia lại sa sầm mặt, rất thành thục lấy bàn giặt quần áo ra… quỳ xuống.

“Hu hu vợ ơi, anh không quen cô ta đâu, đừng đuổi anh đi mà.”

Bình luận: 【???】
【Não toàn tình yêu rồi, bó tay.】

1

Tin tốt là… tôi đã mang thai.
Tin xấu là… cha của đứa bé lại là chú út của vị hôn phu tôi.

Hai tháng trước.
Trong lễ đính hôn.

Phó Thượng Trạch – uống say, không rõ là cố ý hay vô tình –
đã khiến tôi mất hết mặt mũi trước bao nhiêu khách khứa.

“Người tôi yêu chỉ có Duyệt Duyệt.”
“Phương Thập Vận, dù cô có được thân xác tôi thì cũng không chiếm được trái tim tôi.”
“Chúng ta chỉ là một cuộc liên hôn thương mại, đừng mơ tưởng đến tình yêu của tôi.”

Tôi – Phương Thập Vận.
Nhan sắc có, vóc dáng có, gia thế có.
Người ta còn đặt cho tôi biệt danh “Đại đế Liễu Như Yên”.
Thù này… dĩ nhiên phải trả ngay tại chỗ.

Tôi vung tay tặng cho Phó Thượng Trạch hai cái bạt tai vang dội,
tiện miệng chẩn đoán cho anh ta một câu:

“Có bệnh.”

2

Dù sao thì… đây cũng là lễ đính hôn mà tôi mong chờ bấy lâu.
Mà lại bị làm loạn đến mức này, tâm trạng có chút u uất.

Thế là tôi tránh mặt mọi người,
một mình tìm đến quán bar, mượn rượu giải sầu.

Vài ly rượu vào bụng, đầu óc đã bắt đầu quay cuồng.
Loạng choạng bước đi, vô tình chân trái vấp chân phải.

Tưởng chừng sắp ngã sấp mặt rồi—
thì một bàn tay ấm áp, rắn chắc, liền đỡ lấy eo tôi,
nhân tiện kéo cả người tôi vào trong lòng hắn.

Tôi cười đầy tự tin — quả nhiên, sức quyến rũ của tôi là vô hạn.
Ngã một cú thôi mà cũng có người tranh nhau tới đỡ.

Khóe môi cong lên, lời thoại kinh điển bật ra theo phản xạ:

“Đàn ông à, anh đang chơi với lửa đấy?”

Vừa nói, tay tôi còn vẽ vài vòng trêu chọc lên ngực hắn qua lớp áo sơ mi mỏng nhẹ.

Không biết có phải bị tôi khiêu khích hay không,
cả người hắn bỗng khựng lại, giọng nói trầm khàn:

“Phương Thập Vận, nhìn kỹ xem tôi là ai.”

Giọng nói quen thuộc khiến tôi ngẩng đầu lên — ngay lập tức chạm phải ánh mắt u tối lạnh lẽo ấy.

“Hử, thú vị đấy, muốn bắt rồi buông à?”
“Nhưng làm sao anh biết tôi không thích trò chơi đó? Tôi đi đây.”

Ngoài mặt tôi trông điềm tĩnh bao nhiêu, trong lòng đã cuống cuồng bấy nhiêu.

Chết tiệt!

Làm sao lại đụng phải chú út của Phó Thượng Trạch — Phó Dực Thâm!

Tôi mới chỉ gặp anh ta ba lần,
nhưng về sự tích của anh ta thì tôi nghe không ít.

Ví dụ như—
bao nhiêu tập đoàn họ Vương vì một câu nói của anh ta mà phá sản khi trời vừa trở lạnh.
Hoặc là những người phụ nữ mơ leo lên giường anh ta,
không một ai còn dám lộ mặt ở Bắc Kinh, thảm hơn cả đám họ Vương.

Tất cả… đều là vì Bạch nguyệt quang của anh ta.
Ai cũng biết Phó Dực Thâm có một người con gái anh ta yêu mà không thể có được.
Nhưng chẳng ai biết cô ta là ai.

Bực thật đấy.
Ai cũng có bạch nguyệt quang, tại sao tôi thì không?

Cơn giận dâng lên, rượu ngấm, đầu óc mơ hồ.
Tôi vốn đã đứng vững, lại lần nữa ngã vào lòng anh ta.

“Chú ơi~ cháu lớn của chú phụ em rồi, chú là chú của anh ta… chẳng lẽ không nên thể hiện chút gì đó sao?”

Phó Dực Thâm nheo mắt, khóe môi nhếch lên đầy hứng thú:

“Muốn tôi thể hiện thế nào?”

Tôi kiễng chân, ghé sát môi hắn.

“Đừng nói nữa… hôn em đi.”

“Em biết mình đang làm gì không?”

“Biết chứ. Muốn ngủ với anh.”

“Đừng hối hận.”

Hắn như một con thú hoang vừa được thả xích, hôn tới mạnh mẽ mà bá đạo.
Không theo một quy tắc nào.

Tôi nhanh chóng không chống đỡ nổi, mềm nhũn trong vòng tay hắn.

“Lên giường đi.”

“Được, cho em toại nguyện.”

Hắn bế tôi đến phòng khách sạn — một đêm hoan ái cuồng nhiệt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Dực Thâm đã không còn bên cạnh.

Chuyện vui chơi giữa người lớn vốn là anh tình tôi nguyện.
Tôi cũng không định bắt anh ta phải chịu trách nhiệm.

Tưởng rằng thế là xong.

Nào ngờ một tuần trước bắt đầu thấy khó chịu buồn nôn,
kéo dài tới hôm nay mới chịu đi khám.

Bác sĩ nói:
Tôi đã mang thai.

3

Rõ ràng tôi nhớ rất rõ đêm đó đã dùng đến hai hộp bao cao su tuyệt hậu,
vậy mà vẫn dính bầu được là sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Người có “bạch nguyệt quang” thì đáng lẽ nên giống như Phó Thượng Trạch chứ —
vì người mình yêu mà giữ thân như ngọc.

Phó Dực Thâm sao lại ai đến cũng không từ?

Không nghĩ ra, thôi đổi câu hỏi khác.

Đứa con ngoài ý muốn này… nên giữ hay bỏ?

Ngay lúc tôi còn đang lưỡng lự, trước mắt bỗng hiện ra vài dòng chữ trôi lơ lửng:

【Tác giả thật ghê tởm, để nữ phụ pháo hôi ngủ với nam chính chỉ để sau này nam chính tự ti trước mặt nữ chính.】

【Nữ phụ à, nếu cô chịu rời khỏi tuyến chính, có khi còn giữ được mạng.】

Tôi tưởng mình hoa mắt, vội vàng chớp chớp mắt.
Vừa mở ra, mấy dòng chữ đó… vẫn đang bay.

【Đừng mơ lấy con để trèo cao, con của nam chính chỉ có thể do nữ chính sinh ra.】
【Tặng cô hai chữ: Chạy đi!】

Lấy con đổi quý?
Đúng là chuyện nực cười nhất tôi từng nghe.

Tôi vốn đã “quý” sẵn rồi, cần gì “lấy” để mà đổi?

Muốn tôi né khỏi cốt truyện chính?
Tôi đây cố tình lao vào làm loạn cốt truyện chính.

Không sai, tôi chính là loại người thích phản nghịch.
Người ta càng không cho làm, tôi lại càng muốn làm.

Giống như lúc trước tôi nhất quyết chọn gả cho Phó Thượng Trạch,
chỉ vì người nhà không cho tôi lấy người Phó gia.

Nhưng Phó gia có phải chỉ có một mình Phó Thượng Trạch đâu.
Tôi đổi sang cưới một người khác trong Phó gia, thì vẫn là… vào được Phó gia.

Tóm lại:

Đứa trẻ này, tôi sẽ giữ.
Phó Dực Thâm, tôi cũng muốn.

4

Tôi lái xe đến công ty của Phó Dực Thâm.
Rõ ràng đây là lần đầu tôi đến nơi này,
vậy mà nhân viên lễ tân lại nhận ra tôi ngay,
thái độ còn vô cùng cung kính:

“Cô Phương, Phó tổng đang chuẩn bị cho một cuộc họp rất quan trọng, có thể phải đợi một lát.”

Nhưng tôi còn chưa kịp đợi xong một “lát”,
đã có một người tự xưng là trợ lý của Phó Dực Thâm chạy tới:

“Cô Phương, mời cô theo tôi lên lầu.”

Từng hành động của họ… đều nói rõ ràng một điều:
Phó Dực Thâm đã biết trước tôi sẽ đến.

Khi tôi bước vào văn phòng,
hắn đang cúi đầu xem hợp đồng,
tôi đứng trước mặt rồi mà hắn vẫn không buồn ngẩng lên một cái.

Quá xem thường người ta rồi đấy!

Tôi tức tối đặt tờ kết quả khám thai lên bàn hắn:

“Cưới tôi — hoặc để con mang họ người khác.”

Dòng bình luận lơ lửng trước mắt lại bắt đầu sôi động:

【Con nhỏ ngốc này đang làm cái gì thế?】
【Không sợ chết à? Đúng là tự tìm đường chết mà.】

Tay Phó Dực Thâm đang ký tên khựng lại,
ánh mắt chậm rãi ngẩng lên, ánh nhìn ấy mang theo vài phần lạnh lẽo và nguy hiểm, khiến người ta rợn cả sống lưng.

“Ai dám nhận nuôi con tôi?”

Khí thế của tôi lập tức yếu đi vài phần:

“Vậy… ý anh là sẽ cưới tôi?”

“Không cưới cô, chẳng lẽ để con tôi mang họ người khác?
Hay là… giờ tôi khiến cả cô và đứa bé biến mất không một dấu vết?”

???

Cơn bốc đồng vừa qua đi, lý trí lập tức quay lại.

Tôi gần như quên mất cái danh tàn nhẫn, lạnh lùng, không dính dáng tình cảm của Phó Dực Thâm.
Một đứa trẻ đối với hắn… chính là điểm yếu.
Mà với loại người như hắn —
sao có thể chấp nhận tồn tại một điểm yếu?

Trong lòng tôi bắt đầu có chút chùn bước.
Có vẻ… cuộc hôn nhân này…
cũng không nhất thiết phải cưới bằng được.

5

Tôi đang cố vận hết công suất não để nghĩ ra lý do thoát thân cho êm đẹp.
Thì một giọng nói lạnh nhạt chợt cắt ngang:

“Đi ngay bây giờ.”

Trời ơi các bác ơi, ai hiểu cho tôi không.
 Cảm xúc tôi giờ cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, trồi lên hụp xuống.
Thật sự không đoán nổi hắn đang muốn làm gì nữa.