Hướng Dã tức đến bật cười:
“Không, em không phải em gái tôi, em là tổ tiên tôi!”
“Không phải… em thật sự là em gái anh mà…”
“Lại còn tỏ vẻ oan ức nữa à?!”
Giang Nại đứng chắn trước tôi:
“Anh làm cô ấy sợ rồi.”
“Tránh ra, chuyện nhà em, chưa đến lượt anh xen vào.”
“Nhưng bây giờ, tôi là bạn trai cô ấy.”
Hướng Dã cười lạnh:
“Cậu bị ngu à? Bạn trai gì chứ? Hay là cậu tự hỏi lại xem vì sao con bé phải mang một thằng anh giả đến gặp cậu? Nó đang chơi cậu đó!”
Giang Nại quay người lại, nhìn tôi, giọng trầm khàn, không có chất vấn, chỉ có đắng chát:
“Thật sự… là em đang đùa giỡn anh sao?”
Tôi lắc đầu:
“Không phải…”
“Thế chẳng lẽ là đang đùa giỡn tôi?”
Anh tôi lại bùng nổ.
“Không phải vậy…”
“Vậy rốt cuộc là em muốn làm gì?”
Xem ra hôm nay nếu không nói rõ ràng, chuyện này sẽ không thể kết thúc được.
Tôi rưng rưng nước mắt:
“Anh à… tại vì anh với Giang Nại suốt ngày đối đầu, nên em mới nghĩ… muốn giúp anh trả thù anh ta…”
Tôi lén liếc nhìn Giang Nại, ánh mắt anh chợt lóe lên nét tự giễu:
“Quả nhiên là đùa giỡn tôi.”
“Biết ngay mà! Con bé này chắc chắn không thật lòng thích cậu đâu!”
Hướng Dã nắm tay tôi kéo đi:
“Về nhà! Để xem tôi dạy dỗ em thế nào!”
Tôi khẽ né tránh.
“Anh… em nghĩ là… em chơi quá đà rồi. Em không cẩn thận… thật sự thích Giang Nại mất rồi.”
Tôi cúi đầu, vành mắt đỏ hoe.
“Lỗi đều là do em. Em đã lừa các anh. Nếu các anh muốn tuyệt giao thì tuyệt giao, muốn chia tay thì chia tay… Dù sao cũng là em đáng đời. Hoặc là hai người cứ đánh nhau trước đi, xong rồi quay sang đánh em…”
“Em… em không còn mặt mũi nào gặp lại hai người nữa đâu. Mấy ngày tới em sẽ không về nhà. Các anh cứ bình tĩnh lại đi… em về nhà bạn thân ở, đừng tìm em. Cho em chút thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện…”
Nói xong, vai tôi khẽ run lên, quay lưng rời đi để lại một bóng lưng đầy tủi thân.
Vừa ra khỏi quán cà phê, tôi như bay đi vẫy một chiếc taxi.
Không chạy ngay thì đợi đến khi bọn họ tỉnh ra, là không kịp đâu!
Tất nhiên là tôi không về nhà bạn thân thật.
15
Tôi với bạn thân tìm đại một chỗ ăn uống cho đỡ lo.
“Nếu hai người đó đến tìm cậu ở nhà tớ, tớ sẽ nói là cậu đang dằn vặt, tội lỗi, đang khóc sướt mướt vì việc mình gây ra, bảo họ đừng làm phiền.”
Bạn thân bĩu môi:
“Giang Nại thì chưa rõ, nhưng còn anh cậu… cậu chắc ổng không nhìn thấu cậu à?”
“Cậu nói đúng,” tôi gật đầu, “vậy nên cậu càng phải ra sức cản ổng lại!”
Bạn thân: “…”
“À đúng rồi, hình như tối nay có một dạ tiệc thương mại trong giới, anh cậu và Giang Nại đều được mời đó.”
Tôi và bạn thân nhìn nhau.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Tối nay tớ quay về căn hộ nhỏ của tớ là xong.”
Buổi tối, bạn thân gửi cho tôi một tấm ảnh.
Tại dạ tiệc, Hướng Dã và Giang Nại đứng đối diện nhau, ánh mắt lạnh lẽo.
Cả hai đều rất đẹp trai — chỉ tiếc là… quá sát khí.
Tôi tắt điện thoại, yên tâm ôm gối đi ngủ.
Nửa đêm, Giang Nại – tên chó này – lẻn vào nhà tôi.
Tôi mặc đồ ngủ, vừa ngáp vừa đi từ nhà vệ sinh ra, vô tình đối mặt với anh ta ngay tại phòng khách.
Cơn buồn ngủ bay biến sạch.
“Sao anh biết em ở đây?!”
“Em làm anh tìm khổ muốn chết.”
Giang Nại tiến lại từng bước, giống như dã thú rình mồi, tiến gần con mồi từng chút một.
Tôi cười gượng:
“C-c-có gì từ từ nói, đừng xúc động mà~”
Tôi bị anh dồn đến phòng ngủ, anh “rầm” một tiếng đóng cửa lại, tôi “oa” một tiếng khóc òa.
“Hức, đừng dọa em mà…”
Nhưng Giang Nại lại ôm chầm lấy tôi.
Giọng anh lẫn buồn bã và khổ sở:
“Em có yêu anh không?”
Tôi không ngờ anh đột nhiên lại… xúc động như vậy.
Cũng đúng thôi, lần đầu tiên yêu, lại phát hiện người mình yêu là một kẻ nói dối từ đầu đến chân.
Ai mà không tức cho được?
Nhưng mà tôi cũng đã… rơi vào lưới tình mất rồi.
Tôi siết chặt giọng nói:
“Em yêu anh.”
“Không lừa anh chứ?”
“Không.”
Giang Nại buông tôi ra.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên khóe mắt anh — đỏ hoe.
“Vậy tại sao em lại bỏ chạy?”
“Anh giận đến thế, em nghĩ… chắc anh sẽ chia tay em.”
“Thế giờ em muốn chia không?”
Giang Nại hỏi.
“Em được chọn à?”
“Ừ. Quyết định là ở em.”
Giang Nại nhìn ra ngoài cửa sổ, cố làm ra vẻ bình thản.
“Không muốn chia,” tôi lặp lại lần nữa, “Không chia có được không?”
Giang Nại cúi mắt, rồi lại ngẩng lên.
Giọng anh khàn khàn, mang theo nghẹn ngào.
“Được.”
Tôi kiễng chân, hôn lên môi anh.
Ngay bên cạnh là giường.
Quá mức thích hợp cho… một cú “cướp cò”.
Ngay lúc cuộc chiến sắp “bùng nổ”, tiếng mở khóa cửa vang lên.
Là anh tôi.
“Hướng Sơ! Anh biết em có ở đây! Nghe nói cái thằng Giang Nại cũng mò tới rồi! Em tốt nhất mở cửa cho anh NGAY!”
Tôi sợ đến mức run cầm cập.
“Anh ơi… em… em đuổi anh ta đi rồi…”
Giang Nại không vui, “hừ” khẽ một tiếng.
Anh ôm siết lấy tôi, hôn khẽ vào vành tai tôi.
“Lừa anh ta làm gì? Chẳng lẽ anh trai em không biết, anh đã sớm ‘ra vào’ chỗ em như chốn không người rồi sao?”
Tôi suýt khóc.
“Bây giờ còn đùa giỡn được nữa hả!”
Tôi tát vào người Giang Nại một cái.
“Xuống tay thật luôn à?”
Tôi run rẩy chỉnh lại quần áo, xách gậy lao ra ngoài định dàn cảnh đánh nhau.
Và thế là khi anh tôi bước vào, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng…
Tôi đang vung gậy đập Giang Nại.
“Hai đứa bây làm gì đó?!!”
“Anh Giang Nại định chia tay em! Em tức quá, nên muốn đánh anh ấy!”
“Cái gì?! Thằng đó mà đòi chia tay em à?! Nó xứng chắc?!”
Giang Nại lập tức giật lại cây gậy từ tay tôi, xoay người nhìn Hướng Dã:
“Vậy thì không chia nữa. Hướng tổng, anh thấy thế nào?”
16
Ba người ngồi im lặng cùng nhau, đã là nửa đêm về sáng.
“Anh à, em không muốn chia tay. Không phải vì muốn trả thù hay gì khác, mà là vì em thật sự thích anh ấy.”
Anh tôi không nói lời nào.
Giang Nại lên tiếng:
“Hướng tổng, nói thật thì, ngay từ khi quen Hướng Sơ, tôi đã biết cô ấy là em gái anh.”
“Cái gì?!”
Tôi sốc toàn tập.
“Tôi không biết vì sao cô ấy lại chủ động tiếp cận tôi, nhưng tôi có thể chắc chắn, chúng tôi ở bên nhau không phải vì lý do nào khác ngoài chính bản thân cô ấy.
“Nói thật, tôi từng gặp Hướng Sơ từ rất lâu rồi, và khi đó… tôi đã thầm thích cô ấy.”
Càng nói, sắc mặt Hướng Dã càng khó coi.
“Tôi biết có thể anh không tin, nhưng nếu hợp tác giữa chúng ta, tôi sẵn sàng nhường ba điểm phần trăm, cổ phần bên Giang thị, tôi cũng nguyện…”
“Dừng! Dừng lại! Cậu đang định mua người trước mặt tôi à?”
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn chứng minh thành ý của mình.”
Cuối cùng, Hướng Dã cũng mở miệng.
“Những thứ khác không cần. Họ Hướng chúng tôi cũng không thiếu tiền. Tôi chỉ mong cậu đừng phụ lòng con bé, dù là…”
Tôi rất hiếm khi thấy anh tôi lộ ra cảm xúc yếu mềm, vậy mà lúc này mắt anh đỏ hoe.
“Dù một ngày nào đó, cậu không còn yêu nó nữa… cũng phải trả lại nó cho tôi, nguyên vẹn như ban đầu.”
Tim tôi như có gì đó mềm nhũn.
Trên thế gian này, anh tôi là người thân thiết nhất của tôi.
Mẹ tôi mất vì sinh khó khi sinh ra tôi.
Lúc đó, anh tôi mới ba tuổi đã ôm lấy đứa em gái còn đỏ hỏn trong tay.
Lớn lên, tôi luôn cảm thấy áy náy.
Anh tôi từng nắm tay tôi nói:
“Không ai trách Tiểu Trư đâu. Anh không trách, ba cũng không. Mẹ từng nói… em chính là món quà mẹ để lại cho tụi mình.”
Và rồi…
Món quà ấy, được Hướng Dã nuôi nấng, cuối cùng đã trưởng thành xinh đẹp như bây giờ.
17
Tôi vẫn luôn tò mò — vì sao Giang Nại lại thích tôi?
“Ngày đó trời u ám, trên bàn toàn là đề kiểm tra chất cao như núi. Anh gục đầu xuống bàn, ngẩng đầu lên qua cửa sổ, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của em. Cảm giác như bầu trời cũng sáng bừng. Anh đã nghĩ trong lòng: ‘Lại là cô em nhà họ Hướng.’”
Thật ra… tôi cũng không nói cho anh biết, lúc đầu tôi cũng từng có ấn tượng tốt với anh.
Là hôm đó, anh tôi và anh ấy tham gia một cuộc thi chế tạo robot.
Giải nhất là một chú robot siêu ngầu mà tôi rất rất muốn có.
Nhưng anh tôi thua Giang Nại hai điểm.
Sau khi rời khỏi phòng thi, tôi đứng đó, mắt dán vào “bông hoa” ấy bị người khác hái mất.
Cậu thiếu niên lúc nào cũng đội mũ lưỡi trai, ánh mắt lạnh tanh, giọng nói cũng lạnh nhạt ấy, lại bỗng đi về phía tôi.
Rồi nhét con robot ấy vào tay tôi.
“Ở nhà anh hết chỗ rồi, cho em đấy.”
Thấy tôi im lặng không nói gì, cậu ta có chút lúng túng, còn giật luôn cây kẹo mút tôi chưa bóc ra trong tay.
“Không cần cảm ơn, kẹo này cho anh là được.”
Lúc đó trong lòng tôi vừa vui, vừa bĩu môi coi thường.
Ngoài miệng thì tỏ vẻ không thèm, nhưng về đến nhà thì lại cẩn thận đặt chú robot vào tủ kính trưng bày.
Tôi khều khều Giang Nại:
“Anh còn nhớ không? Hồi đó anh từng tặng một bé gái một con robot.”
Giang Nại ghé sát tai tôi, thần bí nói nhỏ:
“Tất nhiên là nhớ. Là cố ý đó.”
Tôi lại bị cái kiểu “mặt lạnh tâm hường phấn” của anh làm cho choáng váng.
Đúng lúc ấy, anh tôi đột ngột xuất hiện như một cú úp rổ:
“Ra là cậu đã nhắm trúng em gái tôi từ lâu rồi hả? Bảo sao cái hôm đó thi mà hăng thế không biết!”
[Hoàn]