Nói đến đây, ông cụ Lục ngừng lại một chút, ánh mắt nghiêm nghị quét thẳng về phía bảy người chồng nuôi của Lục Tân Dao, rồi lạnh giọng tuyên bố:

“Ban đầu, tôi vốn định đợi Dao Dao và Bạch Dạ kết hôn xong mới công bố quyết định này.”
“Nhưng những gì các cậu làm hôm nay… thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
“Dao Dao nói đúng, nhà họ Lục không nuôi kẻ vô dụng, càng không nuôi loài sói ăn cháo đá bát!”
“Từ hôm nay trở đi, các cậu không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lục! Mau cút khỏi đây ngay!”

Lệnh đuổi người vừa ban ra, đám chồng nuôi liền hốt hoảng:

“Bố… ý bố là sao? Bố định đuổi chúng con đi sao?”
“Bố ơi, chẳng qua là chúng con bị Thịnh Tiếu Tiếu che mắt, chúng con không phải thứ vong ân bội nghĩa!”
“Bố ơi, giờ chúng con đã nhận ra sai lầm rồi, xin bố hãy cho chúng con thêm cơ hội, để được ở lại báo đáp bố!”

Đám người tha thiết cầu xin, nhưng ông cụ Lục vẫn không mảy may lay chuyển.

“Tôi không cần các cậu báo đáp. Từ ngày tôi nhận nuôi các cậu, tôi đã nói rất rõ: tôi không cần các cậu báo ân. Điều duy nhất tôi yêu cầu… chính là các cậu toàn tâm toàn ý yêu thương con gái tôi.”
“Tôi chỉ yêu cầu mỗi vậy thôi! Nhưng các cậu thì sao? Ngay cả điều duy nhất đó cũng không làm được.”
“Trước mặt thì ngoan ngoãn nghe lời con bé, sau lưng lại giễu cợt, khinh miệt nó… Đúng là lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, các cậu khiến tôi quá thất vọng!”

Những lời đó khiến đám chồng nuôi cúi gằm đầu trong xấu hổ.

“Bố nói đúng, chúng con không ra gì cả…” – Tấu Việt Phong đỏ hoe mắt.
Trong bảy người, cậu ta nóng tính nhất nhưng cũng thẳng thắn nhất. Lúc này đối mặt với trách mắng, cậu ta nhục nhã không chịu nổi, lập tức tự vả thật mạnh trước mặt mọi người!

“Bố mẹ ruột vứt bỏ con, là bố nhận nuôi con, cho con một mái nhà ấm áp.”
“Nhưng con lại chẳng làm tròn được yêu cầu duy nhất ấy… con thật sự không xứng ở lại nhà họ Lục!”

Nói rồi, Tấu Việt Phong lại tát thêm hai cái nữa, mặt sưng đỏ bừng.
Sau đó “phịch” một tiếng quỳ thẳng xuống đất, dập mạnh ba cái đầu trước ông cụ Lục.

“Ông cụ Lục, ân tình của người, con suốt đời không dám quên!”
“Nếu người không chê, con xin ở lại Lục thị làm trâu làm ngựa, dùng cả quãng đời còn lại báo đáp ơn dưỡng dục của người.”
“Nếu người không muốn nhìn thấy con nữa, vậy giờ con sẽ đi. Nhưng từ nay về sau, tất cả những công ty con mở ra, đều sẽ là công ty con thuộc Lục thị. Tất cả tiền con kiếm được, con cam kết hiến tặng vô điều kiện 50% cho Lục thị!”

Trước tấm chân tình ấy, ông cụ Lục chỉ thở dài nặng nề.

“Đi đi. Tôi không thể tha thứ cho ai đã từng làm tổn thương con gái tôi.”

Nói đến đây, Tấu Việt Phong biết mình… dù có níu kéo thế nào cũng không thể ở lại nữa.

Tấu Việt Phong lặng lẽ đứng dậy, sau đó xoay người, lại một lần nữa quỳ gối xuống trước mặt Lục Tân Dao.

“Dao Dao, kiếp này người tôi có lỗi nhất chính là em.” – Tấu Việt Phong mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Đáng lẽ ra tôi phải toàn tâm toàn ý yêu thương em, vậy mà lại để Thịnh Tiếu Tiếu mê hoặc, không những không chân thành với em, ngược lại còn khiến em tổn thương.”
“Dao Dao, tôi biết em sẽ chẳng dễ dàng tha thứ, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu… xin lỗi em.”

Nói rồi, Tấu Việt Phong cúi người, dập đầu thật mạnh trước mặt Lục Tân Dao.

“Dao Dao, quãng đời sau này vẫn còn rất dài, tôi sẽ dùng cả đời để chuộc tội.”
“Nếu sau này, em bằng lòng tha thứ, chỉ cần em gọi cho tôi một cuộc điện thoại, số tôi vĩnh viễn không đổi, tôi sẽ dùng cả đời mình chờ đợi một cú điện thoại ấy từ em.”
“Dù sau này em gặp phải chuyện gì, chỉ cần em tìm đến tôi, tôi nguyện vì em vào núi đao biển lửa, tuyệt đối không thoái thác.”

Nói xong, Tấu Việt Phong lại dập đầu ba cái thật mạnh trước mặt cô, sau đó đứng dậy, cô độc rời đi.

Nhìn bóng lưng Tấu Việt Phong đi khuất, mọi người xung quanh đều không khỏi thở dài cảm thán.

“Thật ra Tấu Việt Phong cũng không phải kẻ xấu, chỉ là bị Thịnh Tiếu Tiếu làm mờ mắt thôi.”
“Biết sai chịu sửa, chẳng phải đáng quý lắm sao, ông cụ Lục cũng đâu cần tuyệt tình đến vậy.”
“Nhưng biết sao được, ai bảo ông cụ Lục là ‘bố ruột con gái’ cơ chứ? Sai lầm khác thì còn tha thứ, chứ tổn thương con gái ông ấy thì tuyệt đối không dung.”

Trong những lời xì xào ấy, mấy người chồng nuôi còn lại liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng noi theo Tấu Việt Phong, từng người từng người quỳ xuống trước mặt ông cụ Lục.

“Ông cụ Lục, con biết bây giờ con không còn tư cách gọi người là ‘bố’ nữa. Nhưng trong lòng con, người mãi mãi là cha của con!”
“Con hiểu, người sẽ không tha thứ cho con, nhưng ân dưỡng dục của người, con tuyệt đối không thể vong ân bội nghĩa!”
“Con cũng giống Tấu Việt Phong, từ hôm nay trở đi, mỗi công ty con thành lập, đều sẽ là công ty con trực thuộc Lục thị. Tất cả số tiền con kiếm được, con xin cống hiến… không phải 50%, mà là 60% cho Lục thị!”

Sau khi dập đầu ba cái trước ông cụ Lục, đám chồng nuôi lần lượt đứng dậy, rồi đồng loạt quỳ trước mặt Lục Tân Dao, trịnh trọng lên tiếng.

“Dao Dao, thật ra bọn anh chưa từng ghét em. Em rất tốt, thậm chí là người tốt nhất bọn anh từng gặp.”
“Bọn anh cười nhạo em sau lưng, không phải vì ghét em, mà vì Thịnh Tiếu Tiếu luôn âm thầm lấy em ra so sánh. So sánh xong lại trở nên lo lắng tự ti, bất an. Bọn anh chỉ muốn dỗ dành cô ta, mới giả vờ tỏ ra chán ghét em.”
“Xin lỗi em, Dao Dao, bọn anh chỉ mải thỏa mãn hư vinh của Thịnh Tiếu Tiếu, mà quên mất cảm xúc của em.”
“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, tổn thương đã gây ra, bọn anh đã không còn tư cách mong em thứ tha.”

“Nhưng nếu sau này, em gặp phải chuyện gì khó khăn, vẫn như lời Tấu Việt Phong đã nói — chỉ cần một cuộc điện thoại, anh nguyện vì em vào núi đao biển lửa, không từ bất cứ điều gì.”
“Số điện thoại của anh mãi mãi không đổi. Anh chỉ mong trước khi chết, có thể nhận được thêm một cuộc gọi từ em, nghe em gọi một tiếng ‘anh’. Như vậy… coi như anh lại có một mái nhà để về.”

Đám chồng nuôi từng người từng người lần lượt chào tạm biệt Lục Tân Dao, sau đó xoay người, lặng lẽ cô độc rời đi.

Cuối cùng, trong bảy người chỉ còn lại Thẩm Tiếu Bạch và Thịnh Chước Niên chưa rời khỏi.

Đôi mắt Thẩm Tiếu Bạch đỏ hoe từ lúc nào chẳng rõ.
Anh ta không cúi đầu nhận lỗi trước ông cụ Lục, mà chỉ đau thương nhìn về phía Lục Tân Dao.

“Dao Dao, trong những video đó… không hề có tôi.” – Thẩm Tiếu Bạch nghẹn ngào nói.
“Tôi luôn thích em, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.”

Nghe vậy, Lục Tân Dao sững người một thoáng.
Cô nhớ lại kỹ hơn — những đoạn video cùng Thịnh Tiếu Tiếu, đúng là không hề có Thẩm Tiếu Bạch.
Anh ta là người duy nhất… chưa từng bị Thịnh Tiếu Tiếu dụ dỗ.

Im lặng chốc lát, Lục Tân Dao nhíu mày hỏi:

“Nếu anh thật lòng thích tôi, vậy tại sao anh cũng hùa theo người khác cười nhạo tôi?”

Trong lòng Thẩm Tiếu Bạch dấy lên nỗi cay đắng.
Anh ta cười khổ, rồi đáp:

“Ban đầu tôi nghĩ… giả vờ tỏ ra chán ghét em, rồi xúi giục mấy người còn lại tránh xa em. Như vậy em sẽ chỉ còn lại tôi, là của tôi một mình.”
“Nhưng không ngờ, khôn quá hóa dại, những lời đó lại bị em nghe được…”

Thẩm Tiếu Bạch có biệt danh là “hổ mặt cười”.
Lúc nào anh ta cũng nở nụ cười dịu dàng, nhưng ngoài mặt Phật tâm quỷ, có thể cười nói giết người, cũng có thể mỉm cười đẩy người ta xuống địa ngục.

Lời anh ta nói, nửa thật nửa giả, ngay cả Thịnh Chước Niên cũng chẳng đoán nổi lúc nào anh ta nói thật, lúc nào nói dối.

Có lẽ bởi vì… quá giỏi nói dối.
Nên khi Thịnh Tiếu Tiếu nắm lấy tay Thẩm Tiếu Bạch, ngây thơ nói:

“Dù bị vứt bỏ cũng không sao, em sẽ mãi yêu anh, chỉ cần ở bên nhau, chúng ta có thể chống lại cả thế giới.”
Thẩm Tiếu Bạch vừa nhìn đã biết… cô ta đang nói dối.

Cô ta không yêu anh ta.
Cô ta chỉ muốn lợi dụng anh ta.

Anh ta chưa từng, và sẽ không bao giờ, là người duy nhất của cô ta.

Những lời nói dối của Thịnh Tiếu Tiếu, với Thẩm Tiếu Bạch mà nói, đều quá mức nực cười, chỉ cần liếc mắt cũng nhìn thấu.

Cho nên, từ tận đáy lòng, anh ta cực kỳ chán ghét Thịnh Tiếu Tiếu.

Nhưng người ta gọi “hổ mặt cười” là có lý do.
Cho dù trong lòng khinh bỉ thế nào, ngoài mặt anh ta vẫn luôn mỉm cười.

Anh ta chưa từng vạch trần sự ghê tởm ấy, ngược lại còn lợi dụng Thịnh Tiếu Tiếu, trói chặt Thịnh Chước Niên trong tay.

“Tình cảm anh em ư, Tiếu Tiếu, đừng ngây thơ nữa. Em và Thịnh Chước Niên vốn dĩ không có quan hệ máu mủ. Tình cảm anh em không ràng buộc bởi huyết thống vốn rất mong manh, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bỏ rơi em thôi.”
“Lục Tân Dao vừa xinh đẹp vừa xuất sắc, sớm muộn gì cũng chinh phục được Thịnh Chước Niên. Đến lúc đó, người cô đơn chỉ còn lại em.”
“Nếu là tôi, tôi nhất định phải ra tay trước. Thịnh Chước Niên là người cổ hủ, một khi đã xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng…”
“À, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, Tiếu Tiếu đừng để bụng, chiêu này không hay đâu, đừng học hư.”