Tôi đổi chủ đề:
“Vậy kiểm tra điểm của cậu đi.”

Câu này trúng ý cô ta.

Giang Nguyệt không thèm diễn nữa, hớn hở bước tới máy tính:
“Em đâu có ôn nhiều, chắc thi cũng bình thường thôi, tra thử cho biết ha…”

Nói là thế, nhưng nụ cười đắc ý trên mặt chưa từng dứt.

Hơn nữa số báo danh đã gõ sẵn trong máy.
Chỉ chờ nhấn “tra cứu”.

Trang web chuyển tiếp.
Điểm số hiện rõ mồn một trước mắt mọi người, kể cả camera livestream.

“Phụt——”

15

Ngay khi điểm 211 hiện ra, cả lớp im phăng phắc.

Chỉ có tôi, chẳng buồn che giấu, bật cười mỉa mai, âm thanh vang vọng rõ mồn một vào tai từng người.

Thấy chưa đủ, tôi còn buông thêm một câu:
“Tôi cứ tưởng cậu khiêm tốn lắm cơ, hóa ra thật sự không học gì. Nhưng thôi, dù sao cũng là 211, biết đủ đi.”

Giọng tôi kéo Giang Nguyệt về lại thực tại.

Mặt cô ta cực kỳ khó coi, cứng ngắc mở miệng:
“Không thể nào, chắc chắn hệ thống có vấn đề, đây tuyệt đối không phải điểm của tôi!”

Nhưng dù cô ta đăng nhập lại bao nhiêu lần, vẫn là con số ấy.

Nhìn bộ dạng chật vật của cô ta, tôi cuối cùng ôm bụng cười nghiêng ngả.

“Cười cái gì?”
Giọng Trần Yến lạnh lùng vang lên:
“Cho dù Giang Nguyệt chỉ được 211, cũng còn hơn mày cái loại không dám đi thi. Hơn nữa tao thi được 688 điểm, đỗ Thanh Hoa chắc không thành vấn đề. Dù sao cũng đủ sức đè bẹp loại phế vật như mày!”

“Điểm của tôi chắc chắn có nhầm lẫn, đợi rà soát lại sẽ về đúng thôi. Còn mày, đồ não tàn vì đàn ông mà không dám đi thi, mày có tư cách gì cười tao?”

“Tôi đúng là không dự thi.”
Tôi cười, gật đầu thừa nhận.

Nhưng mí mắt Trần Yến và Giang Nguyệt lại giật mạnh.

“Tắt camera ngay!”
Trần Yến bỗng hét lên, quát Giang Nguyệt.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Giữa ánh nhìn của bao người, tôi vẫn cười tươi như hoa:
“Bởi vì tôi đã sớm được tuyển thẳng vào Bắc Đại, tất nhiên không cần thi nữa. Nếu không tin, lên trang chủ mà tra.”

Sắc mặt hai người lập tức tái nhợt.

Giang Nguyệt như chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt lập tức trở nên hung ác:

“Hứa Diễu! Mày dám giỡn mặt tụi tao?!”

16

Chúng tôi lại một lần nữa đứng đối diện nhau trên sân thượng.

Nhưng lần này, tôi đã đứng ở phía thắng cuộc.

Cửa sân thượng vừa đóng lại, Giang Nguyệt đã không nhịn nổi mà chất vấn tôi ngay:
“Có phải từ lâu mày đã biết kế hoạch của bọn tao? Nên mày mới cố tình chuyển trường? Cố ý chơi lại bọn tao?!”

“Gì mà tôi cố tình chơi lại hai người? Rõ ràng là hai người bắt tay nhau muốn hại tôi trước.”

Dù trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng khi nghe tôi thản nhiên nói ra, Trần Yến vẫn thấy không thể tin nổi:
“Sao mày có thể biết? Đạn mạc kỳ diệu như vậy! Mày không có lý do gì nghi ngờ được! Hơn nữa mày lại còn biết cách phá vỡ nó?!”

Tôi nhếch môi cười như không cười:
“Cái này thì phải hỏi hai người rồi nhỉ?”
“Chuyện này ngoài hai người ra, làm gì có ai biết? Tôi làm sao biết được nhỉ… Rốt cuộc là mắt xích nào xảy ra vấn đề rồi?”

Lúc này Giang Nguyệt đã bị cú sốc điểm số làm cho mất hết lý trí.
Nghe tôi nói vậy, cô ta gần như lập tức quay mũi giáo về phía Trần Yến:
“Có phải mày nói cho cô ta biết không? Nếu không thì sao cô ta lại biết?”

“Tao điên chắc mà nói cho cô ta biết, chẳng phải hai đứa mình cùng nghĩ ra kế hoạch à? Nói ra thì có lợi gì cho tao?”

“Thật sao? Mày chắc chắn chưa từng vì tiền mà dao động à? Hứa Diễu nhiều tiền như vậy, là người thì ai chả chọn nó? Mày nhận tiền của nó, cùng nó trở mặt hại tao chẳng phải dễ kiếm lời hơn ở bên tao sao?”

Sắc mặt Trần Yến lập tức thay đổi:
“Tao ghét nhất cái loại cậy tiền ức hiếp người khác, chẳng lẽ mày không biết? Tao thèm tiền của nó chắc?”

“Nhưng mày thích tiền mà, cần gì quan tâm là tiền của ai. Chỉ cần có tiền, mày phản bội tao cũng chẳng có gì lạ.”
“Kế hoạch đạn mạc là tao nghĩ ra đầu tiên, tao phản bội thì khác gì hại chính tao? Còn mày thì sao? Từ đầu đến cuối ở bên tao cũng chỉ vì tiền. Sau khi Hứa Diễu không cho tao tiền nữa, mày lập tức thay đổi thái độ lạnh nhạt với tao. Có khi nào chính mày vì tiền mà bán đứng tao, giờ còn muốn lật lọng đổ lên đầu tao?”

“Tao mới thi có 211 điểm, tao mới là người bị hại đây, mày lấy cớ gì vu oan cho tao?”

“211 điểm không phải thực lực thật của mày à? Người ta khen mày có thiên phú, dựa hơi Hứa Diễu thi được sáu trăm mấy điểm, mày lại tưởng mình ghê gớm lắm. Bây giờ điểm này mới đúng là thực lực thật sự của mày!”

“Trần Yến, ông nội mày chứ! Mày dám chửi tao? Tao đập chết mày giờ!”

17

Giang Nguyệt vung tay tát mạnh vào mặt Trần Yến!

Hắn ngơ ngác trong chốc lát, đột nhiên nổi điên, cũng tát trả cô ta một cái!

Cả hai người mắt đỏ ngầu vì cơn giận, chẳng thèm giữ hình tượng nữa, lao vào đánh nhau loạn xạ trên sân thượng.

Mắt thấy bọn họ càng đánh càng hăng, trong lúc giằng co lại càng áp sát về phía lan can sát mép sân thượng.

Ánh mắt tôi lạnh nhạt dừng lại nơi đó.

Kiếp trước, chính tại chỗ đó, tôi bị đẩy xuống.

Lan can sân thượng vốn đã cũ kỹ hư hỏng từ lâu.
Tôi ngã xuống rồi, Giang Nguyệt nói với cảnh sát và truyền thông rằng do lan can lỏng lẻo, tôi không bám chắc nên tự ngã.

Cảnh sát kiểm tra hiện trường xong cũng kết luận như vậy.

Còn hiện tại, tôi không có ý định nhắc nhở gì cả.
Thậm chí còn lấy điện thoại ra, bình thản quay lại cảnh tượng này.

“Mày cút đi! Con đĩ thối tha! Ông đây tốt với mày thế, đến tiền cũng chẳng cần! Mày lại dám đánh ông?!”

“Chẳng phải mày cũng là loại ham tiền vô liêm sỉ sao? Không giữ được Hứa Diễu thì thôi, đừng đổ lỗi lên đầu tao! Người đáng chết nhất là mày đấy!”

‘Rầm——’

Một tiếng rơi mạnh vang lên như nổ tung bên tai tôi.

Chỉ trong chớp mắt, thế giới bỗng chốc im lặng.

Ba giây sau, từ dưới lầu vọng lên tiếng thét chói tai, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng hô hoán ầm ĩ.

“Mẹ kiếp! Có người nhảy lầu rồi!”
“Mau báo cảnh sát! Gọi xe cấp cứu đi!”
“Đm, vỡ cả đầu rồi! Thế này thì hết cứu nổi!”
“Rơi từ sân thượng xuống đấy! Trên đó còn ai không?!”
“Có một cô gái!”

Vô số âm thanh càng lúc càng xa.

Tôi không gắng gượng nổi nữa, thở hắt ra một hơi dài, ngồi phịch xuống đất.

Tôi cũng chẳng nhớ mình đã ngồi trên sân thượng bao lâu.

Đến khi bị cảnh sát đưa về đồn, đầu óc tôi vẫn như mơ hồ.

“Lúc đó, họ gọi tôi lên sân thượng nói chuyện…”

“Nói gì?”

“Họ không tin tôi được tuyển thẳng. Nhưng sau khi tôi chuyển trường, tôi thực sự chăm chỉ học hành, Giang Nguyệt nổi điên vì chuyện đó…”

“Rồi sao nữa?”

“Tôi sợ họ làm gì bất lợi với mình, nên đã dùng điện thoại quay lại video, đề phòng sau này bị lật lọng vu oan. Chuyện kiểu đó, trước tôi cũng từng gặp rồi.”

“Video đâu?”

“Ở đây.”

Điện thoại bị niêm phong.

Dù là từ video hay từ dấu vết hiện trường, đều chứng minh tôi hoàn toàn không liên quan.

Vì thế, tôi được tuyên bố vô tội thả ra.

18

Ra khỏi đồn cảnh sát, đã có một đám phóng viên đang chờ tôi.

【Nếu không phải nhờ Hứa Diễu ngày đêm chăm chỉ học hành, thì Giang Nguyệt sao có thể lọt vào top 10.】

“Cô Hứa, xin hỏi rốt cuộc hôm đó ở hiện trường đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái chết của hai người họ có liên quan gì đến cô không?”
“Nghe nói cô từng có mối quan hệ không tốt với họ, từng yêu đơn phương nam sinh quá cố, lại còn ghen ghét nữ sinh quá cố, điều đó có thật không?”

Tôi mặt tái nhợt, giọng run rẩy trả lời:
“Đúng, tôi từng thích Trần Yến, nhưng đó là chuyện cũ rồi. Từ khi tôi chuyển trường, tôi chỉ tập trung học hành, vì tôi là học sinh, thi đại học mới là mục tiêu chính.”
“Giang Nguyệt trong thời điểm mấu chốt của năm lớp 12 lại yêu đương, kết quả thi cử thất bại, tình cảm cũng đổ vỡ, đổ hết lỗi lên đầu Trần Yến cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”
“Tôi thì làm được gì chứ? Tôi đỗ Bắc Đại, tương lai sáng lạn, tôi có lý do gì để hại họ?”

Phải nói, mấy lời theo kịch bản chính quy quả nhiên rất hiệu quả.

Chẳng bao lâu, cư dân mạng bắt đầu dậy sóng với đủ loại tin tức về Trần Yến và Giang Nguyệt.

Thậm chí còn có nhiều người tự xưng là bạn học đứng ra phanh phui những trò lố lăng của bọn họ ở trường, càng khẳng định lời tôi nói là sự thật.

Tôi thì vô tình trở thành hình mẫu đối lập tiêu biểu.

“Thấy chưa, chăm chỉ học hành đi, đàn ông không đáng tin, chỉ có thành tích mới không phụ lòng mình.”
“Yêu đương lúc nào cũng được, nhưng thi đại học là chuyện lớn đời người. Đây chính là kết cục của kẻ chỉ biết yêu mù quáng.”

Tôi ngồi trong xe, lấy tay che mắt lại.

Đến khi xe rời khỏi đồn cảnh sát, tôi cuối cùng cũng khẽ nở nụ cười.

Toàn văn hoàn.