Sau khi vô tình uống nhầm thuốc thu nhỏ, tất cả mọi người đều tưởng tôi đã chết.
Tôi lén quay về dự lễ tang của chính mình.
Không ngờ lại bắt gặp người chồng kết hôn vì lợi ích – vốn xưa nay chẳng hòa hợp với tôi – đang say xỉn, ôm di ảnh của tôi vừa khóc vừa nôn.
Tôi sợ anh ta làm bẩn tấm ảnh của mình, liền lớn tiếng ngăn lại.
Không ngờ chồng tôi ngẩng đầu nhìn tôi, bỗng ngừng khóc:
“Cái mô hình nhỏ này sao lại giống y chang vợ quá cố của mình thế?”
“Thôi kệ, cứ cầm về đã.”
Tôi – người bị anh ta lén nhét vào túi áo: Hả?
1
Vừa mở mắt ra, cảm giác choáng váng dữ dội vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Tôi nằm bẹp trên mặt đất, đầu óc mơ màng.
“Gâu uuuu—”
Một cái đầu chó trắng to khủng khiếp bất ngờ thò vào tầm mắt.
Nó nghiêng đầu, tò mò quan sát tôi.
“Lai Tài?”
Tôi nhanh chóng phát hiện điều gì đó bất thường.
Dù Lai Tài đúng là chú chó Samoyed nhà tôi, nhưng lần này… mặt nó bị phóng đại đến mức không tưởng.
Cả người nó to gấp mấy lần bình thường, bốn cái chân như cột trụ, cao vượt tôi cả khúc, trông cứ như chó biến dị.
Lúc này đây, Lai Tài đang cúi đầu nhìn tôi, đuôi vẫy đến mức sắp thành cánh quạt trực thăng.
Khoan đã!
Có gì đó sai sai!
Tôi đứng bật dậy, đưa hai tay ra trước mặt.
Rồi tuyệt vọng nhận ra – tôi đã bị thu nhỏ!
2
Mấy hôm trước, tôi vô tình uống nhầm loại thuốc mới trong phòng thí nghiệm.
Tưởng là thuốc giảm cân.
Ai ngờ đâu… lại là thuốc thu nhỏ cơ thể!
Giờ tôi chỉ cao tới… cái chân chó của Lai Tài.
Từng đợt chấn động truyền lên từ mặt đất.
Tôi hoảng sợ bám lấy Lai Tài để đứng vững, phát hiện thì ra là… điện thoại tôi đang đổ chuông.
Chiếc điện thoại khổng lồ nằm cách đó cả chục mét.
Chắc là người nhà đang tìm tôi!
Tôi bỗng có tia hy vọng.
Nhưng với cái vóc dáng tí hon hiện giờ, chắc phải cuốc bộ cả nửa ngày trời mới tới được chỗ đó.
Nhìn Lai Tài đang há miệng cười ngốc nghếch, tôi bỗng lóe lên một ý tưởng.
Chỉ tay về phía điện thoại:
“Cún ngoan, đi lấy cái kia về!”
Lai Tài thông minh quả nhiên hiểu ý, lập tức lao vèo tới, ngoạm điện thoại quay về.
Tôi vừa cố né cái lưỡi ướt nhẹp của con chó khổng lồ, vừa chật vật mở khóa màn hình.
Quả không sai.
WeChat của tôi nổ tung.
Một nửa là tin nhắn từ đối tác và nhân viên.
Nửa còn lại – với thông báo 99+ tin nhắn – toàn bộ đến từ… Ôn Tự Bạch, người chồng kết hôn vì lợi ích mà ghét tôi ra mặt.
3
【…Trần Lê Chiêu, mấy hôm nay em biến đi đâu rồi?】
【Người nhà em tìm sắp phát điên rồi đấy.】
【Làm ơn thu lại cái kiểu tiểu thư đỏng đảnh của em đi, đừng gây phiền phức cho cuộc sống người khác nữa.】
【Đừng tiêu hao sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi.】
【Người phụ nữ rơi xuống biển trên bản tin hôm qua… là em sao?】
…
Dù cách một cái màn hình, tôi cũng có thể tưởng tượng ra cái mặt lạnh như băng và bộ dạng khó chịu của Ôn Tự Bạch.
Tôi và anh ta là hôn nhân thương mại, gặp nhau ngày thứ hai đã đi đăng ký kết hôn.
Sau khi cưới, vẫn chẳng quen biết gì mấy.
Lịch sinh hoạt khác nhau, gần như không chạm mặt, ngủ riêng, tình cảm cũng chẳng có.
Vài lần tiếp xúc thì y như châm dầu vào lửa, suýt nữa cãi nhau to, ai nấy đều khó chịu.
Từ đó trở đi, tôi và Ôn Tự Bạch sống như hai người xa lạ cùng thuê một căn nhà.
Nếu biết tôi bây giờ bé xíu như con kiến thế này, chắc anh ta sẽ cười đến trẹo quai hàm, rồi thức trắng đêm soạn đơn ly hôn.
Tôi khẽ bĩu môi, tỏ ý khinh thường.
Kéo khung chat xuống dưới cùng, mặt tôi đột ngột biến sắc:
【Ngày mai là lễ tang của em.】
【Trần Lê Chiêu, em vẫn không định về nhà sao?】
4
Tôi cưỡi Lai Tài phi thẳng tới nơi, lúc ấy trời đã về khuya.
Vừa nhảy xuống khỏi lưng chó, tôi nhăn nhó xoa cái mông bị dằn xóc đến đau điếng.
Bên trong linh đường đã chẳng còn một ai.
Ba mẹ và em trai không rõ đi đâu mất.
Chỉ còn bức ảnh đen trắng khổng lồ đặt chính giữa căn phòng.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, khiến cả khung cảnh thêm phần rờn rợn.
Trong ảnh là tôi, vẫn mặc chiếc áo blouse trắng chưa kịp thay, đứng ở cửa phòng thí nghiệm, cười ngốc nghếch hết sức.
Tôi nhớ rất rõ, đó là hôm sản phẩm tự nghiên cứu đầu tiên của phòng thí nghiệm ra mắt thị trường.
Tôi làm việc bảy ngày bảy đêm không ngủ, mặt mộc, da dầu bóng lưỡng, tóc còn chưa gội.
Tên mù nào chọn cái ảnh này chứ hả?
Cho là tôi chết thật đi, nhưng cũng không đến mức phải chọn tấm hình xấu đau đớn như vậy để tiễn biệt tôi chứ!
Tôi tức đến bật cười.
Vừa định bước tới, chợt nghe thấy có tiếng khóc lặng lẽ.
Ai vậy?
Tôi cảnh giác dừng bước.
5
Một người đàn ông mặc vest đen đang khom lưng, cài trước ngực một bông hoa trắng sắp héo rũ.
Anh ta quỳ sụp trên mặt đất, tay áo và ống quần dính đầy bùn đất nhưng hoàn toàn chẳng để tâm.
Bàn tay anh run run nâng lên, nhẹ nhàng vuốt lên di ảnh trước mặt.
Đôi vai khẽ run, không giấu nổi đang khóc.
Tôi ra hiệu cho Lai Tài ở yên một chỗ, còn mình thì rón rén tiến lại gần.
Khi vòng ra phía trước nhìn rõ mặt người kia, tôi sững sờ.
Sao lại là Ôn Tự Bạch?
6
Những giọt nước mắt to như hạt mưa thi nhau rơi từ trên cao xuống.
Tôi vội vàng giơ tay che đầu, trong lòng không khỏi thầm lẩm bẩm.
Chúng tôi chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, chẳng có tình cảm gì cả.
Cho dù tôi có chết thật, Ôn Tự Bạch cũng đâu cần khóc thảm thiết thế này?
Quầng mắt anh thâm đen, sắc mặt mỏi mệt tiều tụy, hốc mắt đỏ hoe đáng sợ.
Anh nhìn chằm chằm vào bức di ảnh, dùng đầu ngón tay lần lượt vẽ lại chân mày, sống mũi, khóe môi tôi như đang cố ghi nhớ diện mạo cuối cùng của tôi.
Dưới chân di ảnh là cả một “núi” đồ ăn vặt.
Có khoai tây chiên, dứa thơm vừa gọt, đào giòn, bánh trứng muối… đủ loại, đầy ắp.
Toàn bộ đều là món tôi thích.
Tôi trợn mắt ngơ ngác.
Không phải… mấy thứ này do Ôn Tự Bạch chuẩn bị đấy chứ?
Sao anh ta biết tôi thích ăn gì?
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chẳng thấy rõ mặt anh, chỉ thấy cằm lởm chởm râu của Ôn Tự Bạch.
Anh vẫn đắm chìm trong cảm xúc bi thương, hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của tôi.
Mùi rượu nồng nặc phả đầy xung quanh.
Tôi chợt nhận ra—có vẻ anh ta say rồi.
Nhưng… là anh ta khóc vì tôi sao?
“Trần Lê Chiêu, tôi ghét em.”
Anh đột ngột bật ra câu này bằng giọng khàn đặc.
Tôi khựng lại, móc tai, khẽ “xì” một tiếng đầy mỉa mai.
Xém nữa thì tưởng thật.
Hóa ra anh ta không phải vì tôi mà khóc.
Có khi chỉ đang dựng vở kịch nào đó.
Ngày mai đợi phóng viên chụp được cảnh này, vừa tăng giá cổ phiếu, lại còn được tiếng “chồng yêu thương”, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Tch, đúng là loại đàn ông thủ đoạn.
Ôn Tự Bạch tựa trán lên di ảnh lạnh ngắt của tôi, mắt càng đỏ hơn.
Các đốt ngón tay anh siết chặt khung hình, đến trắng bệch cả ra, lẩm bẩm:
“Bức ảnh này là chính tay tôi chọn.”
“Em còn nhớ không? Bức ảnh này là tôi…”
Cái gì cơ?!
Thì ra là anh ta chọn cái ảnh xấu kinh khủng kia?!
Tôi giận sôi máu.
Nhưng còn chưa kịp phát tác, Ôn Tự Bạch đột ngột nhăn mặt, nghiêng đầu nôn khan một tiếng.
Sắc mặt tôi lập tức biến đổi, không kịp nghĩ nhiều, phóng thẳng lên tay anh, quát lớn:
“Ôn Tự Bạch! Anh mà dám nôn lên ảnh bà đây thì đừng trách!”
7
Nghe thấy giọng tôi, Ôn Tự Bạch toàn thân chấn động, đứng sững tại chỗ.
Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đen trắng, tưởng rằng mình đang nghe nhầm.
Rồi ngẩng đầu, nhìn vào khoảng không trước mặt:
“Trần Lê Chiêu… là em quay về sao?”
Tôi: …
Tôi nhấc chân định thừa lúc anh ta chưa tỉnh táo mà chuồn xuống.
Nhưng ngay lúc đó, Ôn Tự Bạch bất ngờ cúi đầu.
Tôi tránh không kịp, tầm mắt chạm nhau trực diện.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, lấn át cả tiếng gió rít bên tai.
Xong đời rồi.
Anh ta phát hiện ra tôi rồi.
8
Tôi chớp chớp mắt, toàn thân cứng đờ đứng yên bất động, không dám nhúc nhích, sợ lộ sơ hở.
Ôn Tự Bạch đưa tay nhấc bổng tôi lên, dụi dụi mắt, lẩm bẩm:
“Chắc chắn là tôi uống nhiều quá rồi…”
“Ở đâu ra cái mô hình nhỏ này, sao lại giống Trần Lê Chiêu đến thế…”
“Thôi kệ, cứ cầm đi cái đã.”
Anh ta liếc nhìn xung quanh, thấy không ai để ý liền lén lút nhét tôi vào túi áo.
Chớp mắt, trước mặt tôi tối sầm.
Tôi lần mò xung quanh, tay chạm phải chất vải quen thuộc của bộ vest – tôi bị nhét vào túi quần của anh ta rồi!
Lai Tài đang canh ngoài cửa thấy tôi biến mất, lập tức đứng bật dậy cảnh giác.
Chính vì động tác này, Ôn Tự Bạch chú ý đến nó.
Anh bế bổng Lai Tài lên, thì thầm:
“Nhóc con, mấy ngày nay mày trốn đi đâu thế hả?”
“Mày cũng đang đi tìm mẹ, đúng không?”
Trộm tôi còn chưa đủ, giờ lại ôm luôn cả chó tôi?!
Tên đàn ông vô liêm sỉ!
Đợi tôi trở lại hình dạng ban đầu, ly hôn là cái chắc!
Tôi trong túi quần lầm bầm chửi rủa.
Lai Tài “gâu” một tiếng, ánh mắt liếc về túi quần, như đang nhắc: “Mẹ tao ở đây nè!”
Nhưng tiếc là Ôn Tự Bạch không hiểu được “mật mã chó”.
Anh ta chỉ cụp mắt xuống, khẽ cười khổ:
“Yên tâm đi, ba sẽ chăm sóc con thật tốt.”