Hôm đó là lễ Thất Tịch. Đồng nghiệp làm ca đêm vì muốn đi chơi lễ với bạn trai nên đã dùng một bữa lẩu để đổi ca với tôi. Ăn tối xong vẫn còn thời gian nghỉ ngơi, tôi cầm một lon cà phê định lên sân thượng ký túc xá hóng gió một chút.
Không ngờ lại gặp một cô gái trông như đang chuẩn bị nhảy lầu.
Cô ấy ăn mặc thời thượng, tinh tế, đứng bên lan can sân thượng, lớp trang điểm lem nhem vì khóc, miệng gào thét điên cuồng vào điện thoại, rồi tùy tiện ném nó ra ngoài – đúng lúc rơi ngay trước chân tôi.
Tôi cúi xuống nhặt lên, là dòng máy mới nhất, cũng khá đắt, tôi đã ngắm nghía lâu rồi mà vẫn chưa dám mua. Thế mà cô nàng này lại đập vỡ màn hình một cách dứt khoát.
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi: Chị làm gì đấy?”
Tôi vô tội đáp: “Tôi ra đây hít thở gió đêm mà cô vừa hít thở xong.”
Cô ấy trợn mắt: “Chị không thấy tôi đang định nhảy lầu à?”
Tôi nói: “Thấy cũng đại khái rồi. Nhưng cô vẫn đứng trong lan can, chứng tỏ vẫn còn đường lui.”
Cô có vẻ ngạc nhiên: “Chị không định khuyên tôi sao?”
Tôi thuận theo ý cô: “Trong bệnh viện có bao nhiêu tòa nhà cao mười mấy tầng, cô lại chọn cái ký túc xá nhỏ chỉ cao bốn tầng này, nhảy xuống mà què thì có đáng không?”
Cô chỉ vào tòa nhà cao nhất gần đó: “Ý chị là tôi nên qua kia?”
Tôi nói: “Ý tôi là – vì một thằng đàn ông khốn nạn, không đáng.”
Cô thở dài: “Chị nói đúng. Tôi cũng chỉ cố tình dọa hắn thôi. Ai bảo hắn cặn bã, cả ngày lén lút ve vãn mấy cô y tá trong khoa, tưởng tôi mù chắc!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tim cũng bớt đập loạn: “Cô định đứng đây chờ hắn đến à?”
Cô gật đầu, rồi chỉ vào lon cà phê trong tay tôi hỏi: “Đó là bia à?”
Tôi bước lại gần, đứng cạnh cô: “Là cà phê. Hôm nay tôi trực ca đêm, không được uống rượu.”
Cô muốn ngồi xuống, nhưng phát hiện sàn xi măng phủ đầy bụi, nhìn váy ngắn sáng màu trên người, cuối cùng đành tìm một tư thế thoải mái rồi ngồi xổm xuống, nói với tôi: “Tôi khát rồi, tôi cũng muốn uống.”
Tôi cố thuyết phục cô: “Hay là ta đổi chỗ khác đi, tôi mời cô uống trà sữa.”
Cô lắc đầu: “Tôi muốn để hắn thấy tôi đứng ở đây.”
Bất đắc dĩ, tôi đành đưa lon cà phê cho cô, rồi tiếp tục tán gẫu: “Hắn làm ở khoa nào? Tên gì? Biết đâu tôi quen.”
“Ngoại khoa tổng hợp, tên là Chu Hằng.”
“À, không quen. Nhưng tôi từng nghe đến, phải cái người trông đẹp trai không?”
Cô ấy tức tối nói: “Đẹp mã rỗng ruột!” Rồi lại quay sang hỏi tôi: “Hôm nay là Thất Tịch đấy, không có bạn trai đi chơi à?”
Tôi đáp: “Chính vì không có nên mới trực đêm hôm nay. Giờ nghĩ lại, chỉ một bữa lẩu là không đủ, tôi nên bắt đồng nghiệp mời thêm một bữa nướng nữa.”
“Không có người yêu cũng tốt, khỏi phải đau đầu vì mấy thằng đàn ông cặn bã.”
Tôi đồng tình: “Cô nói chí phải.”
Ai ngờ cô ấy đột nhiên đổi chủ đề: “Hay là em giới thiệu cho chị một người, em biết một người đàn ông điều kiện rất ổn.”
Tôi cạn lời: “Thôi để giải quyết xong chuyện của cô đã rồi tính.”
Chúng tôi ngồi bên lan can nói chuyện, hóng gió khoảng nửa tiếng mà vẫn chưa thấy Chu Hằng đâu, chỉ thấy phía dưới bắt đầu ồn ào.
Chu Hằng báo cảnh sát. Dưới lầu lính cứu hỏa đang lắp đệm khí cứu hộ. Cửa sân thượng bị đẩy ra, mấy anh lính cứu hỏa mặc đồng phục bước vào, thấy hai người đang tán gẫu thì không khỏi ngạc nhiên.
Tôi không ngờ cô gái kia lại kích động đến thế – không thấy bóng Chu Hằng đâu, cô ấy liền bất ngờ bật dậy. Tôi lập tức cảnh giác, thấy cô loạng choạng do ngồi xổm quá lâu, không nghĩ ngợi liền đưa tay kéo lấy cổ tay cô – ai ngờ cô lại đập cả người về phía tôi.
Trước mắt tôi tối sầm lại.
2.
Nồi lẩu của tôi coi như bay mất, còn đồng nghiệp hẹn hò – Hạ Khả – bị gọi quay lại tiếp tục trực ca đêm. Cô ấy nhìn bộ dạng đần thộn của tôi, thở dài một hơi rồi báo cáo lại tình hình với trưởng khoa. Trưởng khoa rộng lượng cho tôi nghỉ ba ngày, bảo tôi cứ nghỉ ngơi thoải mái.
Tôi đang ở ký túc xá bệnh viện, dạo này vừa thanh toán xong tiền đặt cọc căn hộ riêng, đang trong giai đoạn chuyển giao. Không có việc gì làm, tôi liền đến thăm cô gái nhỏ đang nằm viện ở khoa chấn thương chỉnh hình.
Cô ấy ngã xuống làm trật mắt cá, dẫn đến nứt xương gián tiếp, giờ đang bó bột nằm một chỗ trên giường bệnh. Vừa đến nơi, tôi thấy cô đang nằm trong phòng bệnh cá nhân khá sang trọng.
Thấy tôi đến, cô gái ấy vui vẻ hẳn lên: “Chị đến rồi à!”
Theo lời cô ấy nói, tuy mới quen không lâu nhưng đã coi như tình nghĩa vào sinh ra tử. Hơn nữa cô ấy rất thích tính cách của tôi, nên muốn cùng tôi kết nghĩa chị em.
Tôi đặt giỏ hoa quả lên bàn bên cạnh, rồi đến ngồi xuống bên giường:
“Chỉ có em một mình à? Người nhà đâu, không có ai chăm sao?”
Cô gái tên là Cố Phán Phán, đưa cho tôi một quả quýt từ tủ đầu giường:
“Anh em sắp đến rồi đó.”
Tôi do dự một chút, rồi vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Chuyện em và Chu Hằng… sao rồi?”
Cố Phán Phán bực bội nói:
“Chia tay rồi! Chưa từng thấy ai đàn ông mà vô trách nhiệm đến thế, lúc đó lại co đầu rút cổ như rùa, thứ gì đâu không biết! Trên đời đàn ông thiếu gì, một tên không được thì em đổi tên khác!”
Tôi cười:
“Tiểu đồng chí giác ngộ cũng cao ghê.”
Cố Phán Phán hỏi lại tôi:
“Chị à, em thấy chị điều kiện không tệ mà sao không kiếm người yêu đi?”
Đấy, con bé mới hơn hai mươi mà cái đầu toàn chuyện yêu đương.
Tôi bật cười:
“Người yêu đâu có ăn được, sao nhất định phải tìm? Chị thấy sống một mình cũng tự do thoải mái, yêu đương chỉ thêm phiền, nên lười tìm.”
Cô ấy ậm ừ vài tiếng.
Tôi nhớ lại câu cô từng nói hôm trước, nên hỏi lại:
“Nghe giọng điệu em như là định giới thiệu ai cho chị?”
Cố Phán Phán gật đầu lia lịa.
Tôi còn đang định nói gì đó thì cửa phòng mở ra, một người đàn ông dáng cao thon đang gọi điện thoại bước vào. Nhìn thấy tôi ngồi bên giường, anh ta hơi khựng lại một chút rồi gật đầu chào, sau đó lui sang gian ngoài.
Cố Phán Phán bất chợt kích động, khoác lấy tay tôi:
“Đó là anh trai em, tên là Cố Dương.”
Tôi đại khái cũng hiểu cô bé định làm gì rồi.
Thấy tôi không có phản ứng gì, cô tiếp tục lải nhải không ngừng:
“Anh em đẹp trai nhỉ? Đẹp trai hơn Chu Hằng nhiều! Em nói chị nghe, anh em dáng cũng đẹp, tám múi không thiếu múi nào! Anh em còn sự nghiệp ổn định, tuổi hơi lớn một chút nhưng không sao, mới tổ chức sinh nhật 30 thôi, đúng chuẩn trẻ trung tài giỏi… Chị thấy sao?”
Con nhóc này cứ như đang bán anh trai mình vậy đó.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Chị thấy răng anh em đẹp lắm.”
Cố Phán Phán: “???”
Tôi nói tiếp:
“À quên không nói, chị làm ở khoa răng hàm mặt – chuyên khoa ngoại, nghề nghiệp ăn vào máu rồi, ha ha.”
Cố Phán Phán nhìn tôi đầy oán trách.
Tôi lập tức im miệng.
Cô ấy dựa vào vai tôi nũng nịu:
“Thử một chút đi mà~ Dù gì hai người cũng độc thân, em thật lòng muốn chị làm chị dâu em đó.”
Tôi bất đắc dĩ:
“Chị với anh em còn chưa quen biết, sao có chuyện thế được.”
Lúc này Cố Dương bước vào. Dù Cố Phán Phán một chân bị bó bột, tay cô thì hoạt động không ngừng, hăng hái vẫy tay gọi anh, vừa giới thiệu tôi:
“Anh, đây là chị Lê Nhạc mà em kể anh nghe đấy, là người đã giúp em, chị ấy cũng là bác sĩ trong bệnh viện mình.”
Không sai, anh trai cô ấy đúng là đẹp trai thật. Ngũ quan rõ nét, khí chất trầm ổn, dáng người cao ráo, kiểu người đứng giữa đám đông cũng dễ dàng nhận ra.
Anh ấy lịch sự chìa tay về phía tôi, giọng nói trầm thấp dễ nghe:
“Chào cô, tôi là Cố Dương, anh trai của Phán Phán.”
Tôi đứng dậy bắt tay lại:
“Chào anh.”
Anh ấy nói tiếp:
“Cha mẹ chúng tôi sống ở nước ngoài quanh năm, Phán Phán bị tôi nuông chiều nên mới hay làm mấy chuyện bốc đồng. Lần này làm phiền cô giúp đỡ, nếu sau này có chuyện gì cần nhờ, cứ nói với tôi.”
Tôi vội xua tay:
“Không dám không dám, chuyện nhỏ thôi mà.”
Tôi dần hiểu ra vì sao Phán Phán sốt ruột muốn tìm vợ cho anh mình. Chắc là bị anh quản chặt quá nên muốn có chị dâu để chia lửa.
Xin lỗi Phán Phán, chị cũng hơi sợ anh em. Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng khí thế quá áp lực, không phải kiểu chị chống đỡ nổi đâu, hu hu hu…
Tôi lén làm mặt khóc với cô ấy.
Phán Phán kéo tôi ngồi lại, quay sang trách móc anh trai:
“Anh làm gì mà mặt nghiêm như vậy, dọa chị Nhạc rồi kìa.”
Cố Dương ngừng lại một chút, mặt lạnh quát cô:
“Em còn biết nói à? Vì một thằng đàn ông mà dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, còn liên lụy người khác. May mà người ta không sao, nếu không thì em tính sao đây?”
Phán Phán ngẩng cao mặt, khoanh tay khiêu khích:
“Tính sao? Thì tất nhiên là mang anh đi bồi thường cho người ta rồi!”
Cô ấy quay sang tôi, nháy mắt tinh quái:
“Đúng không, chị dâu?”
Trời ơi, con bé này đúng là không biết ngại là gì. Tôi liếc mắt nhìn anh trai nó, rồi lập tức tìm cớ chạy trốn luôn cho nhanh.