Từ lúc sinh ra, nó đã rất cao quý, người bên cạnh luôn gọi nó là điện hạ, luôn nhắc rằng nó là kẻ cao sang thế nào.
Nhưng nó biết, nàng còn cao quý hơn nó, cũng là một điện hạ.
Trước mặt nàng, nó chẳng còn là điện hạ, chỉ là một thần tử.
Từ ngày nàng không luyện kiếm nữa, nàng cũng không lên núi ấy nữa.
Tiểu hồ ly biết nàng đã quay về cung trời Cửu Trùng Thiên.
Nhưng từ ngày đó, nó đã nảy sinh một nỗi thích thầm với nàng.
Về sau, tiểu hồ ly hóa thành thiếu niên, cái thích thầm ấy biến thành nỗi si mê sâu đậm.
Phụ thân định ba trăm tuổi sẽ lập nó làm trữ quân, nó bèn đánh cược với phụ thân.
Nếu năm trăm tuổi ta luyện thành Cửu Vĩ, phụ thân phải cho ta cưới đế cơ Cửu Trùng Thiên.
Phụ thân khi đó một ngàn tuổi mới luyện thành Cửu Vĩ, nghe vậy cũng giật mình.
Đến ba trăm tuổi, nó đã có tám đuôi.
Phụ thân im lặng hồi lâu, cầm bình rượu ngon cất kỹ lâu năm, lên Cửu Trùng Thiên tìm Thiên Đế.
Trở về — mang theo một tờ hôn thư.
Sau đó, nàng đến.
Giữa trận đại tuyết bay đầy trời, mái tóc đen như mực tung bay, thần thái kiêu ngạo, khí thế bức người.
Nó đứng giữa gió tuyết, lặng nghe nàng nói những lời ấy, tay nắm chặt trong tay áo, lòng đầy bất phục.
Nó không biết nàng thích kiểu nam tử thế nào, hay là mình không hợp nhãn nàng?
Nhưng người ta đều nói nó tuấn mỹ hơn phụ thân ngày trẻ từng được xưng là “tuyệt sắc bát hoang”.
Nhìn nàng đang chăm chú dán mắt nhìn mình, nó bỗng sinh lòng tự ti.
Nhưng nàng lại nói —
“Thiếu quân quả nhiên như lời đồn, đẹp đến thế này.”
Nàng nói vậy, đôi má bị tuyết lạnh làm đỏ ửng.
Nó sững sờ, nhìn nàng, lòng thầm thay đổi suy nghĩ.
Nó nghĩ — nàng sẽ thích nó.
Về sau, nó trả lại hôn thư.
Nó muốn nàng thật lòng yêu nó.
20
Sự xâm chiếm áp đảo, tràn ngập.
Trong hơi thở gấp gáp, đôi môi cắn mút quấn quýt, từng nụ hôn dây dưa khiến không khí như loãng đi.
Ta không thể giãy ra, đã sớm chìm đắm trong đó.
Tạ Quyết, Tạ Quy Trần…
Phu quân của ta.
Ngay từ lần đầu tiên gặp chàng nơi nhân gian, ta đã động lòng với chàng.
Những năm tháng bên nhau, lại càng sa vào sâu hơn.
Ta vốn là một kẻ tham sắc lại còn tự cho mình thanh cao.
Rõ ràng đã trao thật tâm, nhưng lại sợ đối phương có mưu đồ, tự khóa mình trong lầu son, không chịu thừa nhận.
Thật ra, tâm phòng của ta từ lâu đã bị phá vỡ.
Năm ấy, ta đứng trên cầu giữa màn mưa bụi mịn màng, nhìn đại quân nước Tề hùng dũng kéo về, lòng tràn ngập mông lung.
Ngẩng đầu, liền thấy một nam tử đẹp như tranh vẽ, ánh mắt như sóng nước nhìn ta, tràn đầy vui sướng.
Vừa gặp đã yêu.
Ta đã yêu chàng ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Ta thích ánh mắt chàng nhìn ta đầy yêu thương như thế, cũng như ta nhìn chàng mà vui mừng không kìm nén nổi.
Ta cúi đầu hôn lên chàng, đôi môi mỏng mềm mại.
Trong những động tác vừa nhẹ vừa chậm, cơ thể được nhấc bổng lên, ta thở dốc bám vào cánh tay chàng, nhìn xuống người ấy.
“Ta là điện hạ của chàng sao?”
Tạ Quy Trần đáp lại nồng nhiệt, đôi mắt như bốc lửa.
“Điện hạ là.”
“Trong bốn bể, thiên hạ sinh linh đều là thần dân của điện hạ… Thần cũng vậy.”
Vậy nên, chàng nguyện ý quy phục, cởi bỏ vẻ ngoài lạnh nhạt, để ta thấy bộ dạng này của chàng.
Ta là điện hạ của chàng.
Ta yêu chàng, cam tâm tình nguyện.
Tình yêu… không biết khởi nguồn từ khi nào.
21
Sáng sớm, hoa nở chim ca.
A… tai cáo, mềm thật đấy.
Wow, đuôi cáo sờ thích thật!
Ta nằm trên giường, tay mân mê người bên cạnh, nhớ lại chuyện tối qua, lòng có chút phấn khích.
Tặc, cái này gọi là gì nhỉ, vợ chồng già gặp lại như tân hôn mới ấy mà!
Dù theo chuẩn của tiên giới thì cũng chẳng tính là vợ chồng già gì đâu.
Ta cũng đã chấp nhận rồi, mình là một kẻ u mê sắc đẹp.
Tạ Quy Trần sao lại yêu ta đến thế? Mặc kệ! Có một mỹ nhân như thế, trong lòng trong mắt đều là mình, chẳng phải rất tuyệt sao?!
Dựa vào trải nghiệm tối qua mà nói —
Tuyệt lắm ấy chứ!
Đầu óc kém thì đừng nghĩ nhiều.
“Phu quân, tỉnh rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa, chàng ôm ta thế này… thật ra cũng hơi nóng đó.”
“… Bạc tình.”
Tạ Quy Trần mở mắt, vẻ mặt u oán buông lời nhận xét, rồi xoay người tìm y phục.
“Ê, khỏi tìm, ở dưới đất ấy, rách nát hết rồi, để ta bảo cung nhân mang bộ mới cho chàng.”
Ta trở mình, chống đầu nhìn mái tóc đen dài xõa xuống của chàng, trên tấm lưng trắng ngà mấy vết cào đỏ loang lổ, trông thật quyến rũ.
Ta trêu chàng:
“Hài lòng với sắp xếp của ta không?”
“Tối qua chàng theo ta rời yến tiệc, theo ta vào tẩm điện, đến sáng nay lại thay y phục mới mà ra ngoài… ừm, ta thấy mình sắp xếp rất tốt.”
Không phải muốn để chúng tiên đều biết sao?
Cửu Trùng Thiên này chưa bao giờ thiếu chuyện để buôn, yến hội quần tiên lại có vô số tai mắt nhìn chằm chằm, làm sao chối được?
Sau hôm nay, trên Cửu Trùng Thiên, không ai là không biết nữa rồi.
22
Cửu Trùng Thiên chấn động!
Sáng nay, đế cơ băng giá như thép… lòng đã tan thành từng mảnh.
Cây sắt nở hoa rồi!
Ta và Tạ Quy Trần còn chưa rời khỏi cung, thì thánh chỉ ban hôn từ phụ quân đã kịp thời đưa đến.
Ta kéo Tạ Quy Trần cùng vào gặp phụ quân và ca ca, tiếp chỉ tạ ân.
Thái tử Giang Lan là người biết cuối cùng.
“…”
Thái tử điện hạ chấn động!
Thái tử điện hạ không hiểu chuyện gì đã xảy ra!
Tại yến tiệc quần tiên, nhìn thấy muội mình cứ thế kéo người ta đi, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng!
Thái tử nghĩ ngợi một hồi, gỡ rối mọi chuyện, nhưng vẫn không thể tự mình chấp nhận nổi.
Hắn ngượng ngùng đánh giá từ trên xuống dưới:
“Hắn chính là… cái kẻ cho muội ăn rau dại đó à?”
Không được! Hắn không đồng ý! Chính là cái tên để muội mình phải ăn rau dại suốt mười lăm năm nơi phàm gian!
Cho dù vị con rể tương lai này nhìn thế nào cũng là rồng trong loài người, nhưng không được! Tuyệt đối không được!
Ta day trán, huyệt thái dương giật thình thịch, bất lực giải thích:
“Đã nói rồi mà, cái rau dại đó không phải cho ta ăn…”
Là cho heo nhà dì Lý bên cạnh ăn! Là heo!
Thái tử còn muốn cãi:
“Hắn còn để muội ở cái nơi quỷ quái chim không thèm ỉa ấy!”
“… …”
Suối chảy cầu cong, ruộng vườn núi non hữu tình, ca hiểu cái gì chứ!
Nếu ta muốn ở cung điện vàng son, chẳng phải đã diệt luôn công chúa nước Trần mà làm hoàng hậu rồi à!
Tạ Quy Trần đứng hơi cách xa, đôi tai cáo từ sáng sớm chưa kịp thu lại khẽ rung nhẹ, khẽ xếp quạt lại, nghiêng mắt, lễ độ nói:
“Thế thúc, xem ra Thái tử có vẻ có chút hiểu lầm với ta.”
Thái tử: “…”
Thiên Đế thì không để tâm, cười tủm tỉm, xua tay hiền hòa:
“Thế thúc gì chứ, trẫm cũng lâu rồi chưa hàn huyên với phụ thân ngươi, kêu lão hồ ly ấy ra đây, cùng trẫm uống rượu đánh cờ, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”
Tạ Quy Trần nhẹ cười, đáp lời:
“Vâng, thưa nhạc phụ ”
Thiên Đế nghe vậy vui như mở cờ trong bụng, vẫy tay gọi hắn lên gần, hiền điệt lập tức biến thành hiền tế.
… Quả thật lợi hại.
23
Hôn kỳ của ta và Tạ Quy Trần rất nhanh được định xuống, nhưng vẫn cần chút thời gian chuẩn bị.
Nghe nói bên Thanh Khâu chuẩn bị sính lễ vô cùng hậu hĩnh, kiểm kê xong cũng chẳng biết đến khi nào.
Bên Cửu Trùng Thiên, phụ quân và ca ca cũng đang bận rộn thêm đồ cưới.
Nói chung, mọi người bận rộn không ngừng, chỉ có ta là nhàn hạ nhất.
Tạ Quy Trần về Thanh Khâu xử lý ít việc, rồi lại nhanh chóng trở về Cửu Trùng Thiên ở bên ta.
Đêm khuya, ta nằm trên giường, chợt nghe bên ngoài có tiếng móng vuốt cào cào cửa sổ.
Ta dậy mở cửa sổ, thấy có một con cáo trắng như trăng, nhẹ nhàng nhảy vào qua cửa.
Hắn vào phòng, hóa thành hình người, vẻ mặt ấm ức buồn bã:
“Không thể để ta chừa một cánh cửa sổ sao?”
… Không thể đi cửa chính được à, Thiếu quân điện hạ tại sao cứ thích đi đường vòng thế chứ?
“… Tiện.”
Được rồi, chàng đẹp, chàng nói gì cũng có lý.
Trăng sao thưa thớt, ta và hắn nằm cùng giường, an tĩnh bên nhau.
Ta không nhịn được lại hỏi vấn đề ấy.
“Tạ Quy Trần, vì sao chàng lại thích ta đến vậy?”
Hắn chống cằm, đôi mắt cụp xuống nhìn ta, nghĩ một lúc, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Điện hạ đoán thử xem?”
Lại biết trêu chọc ta.
Ta xoay người, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt, không để ý tới chàng nữa.
Ta không đoán đâu, Tạ Quy Trần.
Đối với ta, điều đó đã không còn quan trọng.
Có lẽ đó là một đoạn ký ức nào đó của quá khứ đã phủ bụi, ta đã chẳng còn nhớ nổi.
Có lẽ khi chàng yêu ta, ta chưa từng yêu chàng, chưa từng nhớ tới chàng.
Nhưng khi ta thật lòng yêu chàng, trong mắt chàng đã ngập tràn tình ý sâu đậm.
Chúng ta đều yêu thương lẫn nhau, thế là đủ rồi.
Hà tất phải vội biết rõ lúc này?
Chúng ta có tới hai kiếp trọn đời — một ở nhân gian, một ở thiên giới.
Ngày tháng trên trời dài đằng đẵng, hàng vạn năm ánh sao, đủ cho ta từ từ tìm hiểu.
Ta rúc vào lòng chàng, hương hoa quế nhè nhẹ vương quanh, ta hít sâu, vô cùng lưu luyến.
Tuổi đời của chúng ta quá dài.
Dài đến mức giữa chốn hồng trần mênh mông, biển hóa nương dâu, có lẽ cuối cùng chỉ còn lại trời đất, nhật nguyệt, và ta cùng chàng.
“Không ngủ được à?” — giọng chàng vẫn như xưa, dễ nghe vô cùng.
Chàng ôm lấy eo ta, lại như thường ngày bắt đầu dụ dỗ:
“Không ngủ được thì đừng ngủ nữa, làm chút chuyện thú vị đi?”
Aizz, hồ ly câu người.
Ta vòng tay qua cổ chàng, hôn lên.
Chỉ mong giữa cõi hồng trần mờ mịt này, chỉ còn:
Trời đất, nhật nguyệt.
Ta và chàng.
【Phiên ngoại】
Ở Thanh Khâu, ta gặp một nữ tử dung mạo khuynh thành.
Đó là một mỹ nhân diễm lệ như hoa mẫu đơn, vui vẻ hoạt bát, ríu rít trước mặt Tạ Quy Trần.
Thấy ta bước vào, nàng quay người lại, thướt tha bước đến.
“Biểu tẩu tẩu, biểu ca đang tìm tẩu đó!”
Nàng ngọt ngào gọi ta, so với dáng vẻ khi ta gặp nàng ở nhân gian, quả thật khác xa một trời một vực.
Ta nhận ra nàng.
Ngày đại quân nước Tề khải hoàn, ta đã từng thấy nàng trên lưng ngựa của Tề Nhiên.
Nữ tử ấy từng mất nước, từng hận kẻ thù suốt đời.
Nữ tử ấy cuối cùng đã tự tay giết kẻ thù, nắm giữ triều chính.
Công chúa nước Trần, hoàng hậu nước Tề, thái hậu.
Đó là nàng ở nhân gian.
Tư Tinh từng nói, công chúa nước Trần lẽ ra đã chết trong loạn thế, người làm hoàng hậu sau này, không biết là ai chiếm lấy thân xác ấy.
Nếu năm đó Tề Nhiên không gặp nàng, không yêu nàng, không đưa nàng về nước, không từ hôn ta, thì ta có lẽ… đã trở thành hoàng hậu?
Không.
Thiếu quân Thanh Khâu.
Ta không yêu Tề Nhiên, công chúa nước Trần cả đời cũng chưa từng yêu hắn.
Ta đã gặp người ấy giữa cầu hành lang mưa xuân lất phất, từ khoảnh khắc ấy, kết cục đã được định sẵn.
Trong chuyện này, liệu có phải có bút tích của chàng không?
Ta không biết, cũng không còn quan trọng.
Tạ Quy Trần đang chờ ta, lòng ta đã chẳng còn chỗ cho những suy nghĩ khác.
Ta là điện hạ của chàng.
Là thê tử của chàng.
Là người chàng yêu thương cả đời này.
Và ta cũng vậy.
[Hoàn]