EM KHÔNG CẦN AI KHÁC NGOÀI ANH

EM KHÔNG CẦN AI KHÁC NGOÀI ANH

Vào đúng ngày kết hôn với người anh nuôi, tôi lại quay về cái ngày từng thổ lộ với anh ấy.
 Trước mặt tôi, anh ấy lễ độ từ chối, giọng điệu thản nhiên:
 “Anh chỉ coi em là em gái.”
 Tôi khẽ mỉm cười: “Được thôi, người hối hận thì cả đời phải làm cún con đấy.”
 Anh ấy mặt không đổi sắc: “Anh chưa từng hối hận.”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy năm năm sau, anh quỳ xuống đất đau đớn khóc lóc cầu xin tôi quay lại,
 có lẽ tôi cũng tin thật rồi.

Anh cứ giả vờ tiếp đi.
 Ai mà giả được giỏi bằng anh chứ, ông tổ nhà diễn.

Đăng nhập để theo dõi truyện này