Đến khi đứng trước mặt mọi người, bấy giờ họ mới nhận ra đằng sau tôi còn lẽo đẽo theo một cái đuôi nhỏ.
“Nghe em nói là ngủ lại nhà bạn sao?” Lê Yến bỗng mở miệng hỏi.
Ánh mắt anh lướt qua từng người bạn học, giọng điệu thờ ơ như thể không để tâm lắm.
“Là bạn nào vậy?”
Mọi người: “……”
Đám con trai vô thức lùi về sau nửa bước.
Bên cạnh tôi chỉ còn lại Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm: “?”
Cô nàng vội vàng thay tôi trả lời: “Là… ở nhà tớ!”
Lê Yến gật đầu, lạnh nhạt nói: “Vậy anh đưa hai đứa về.”
“Khuya thế này, hai cô gái đi một mình không an toàn.”
Không biết có phải ảo giác của tôi không.
Cảm giác trọng âm lời anh rơi nặng nhất ở hai chữ “cô gái”.
Nhà Ôn Nhiễm với nhà tôi nằm hẳn ở hai hướng đối lập của thành phố.
Nếu Lê Yến đưa bọn tôi về xong lại chạy về nhà anh, chắc phải ba, bốn giờ sáng mới về tới.
Tôi xua tay từ chối:
“Thôi, phiền anh quá, Ôn Nhiễm đã gọi xe rồi.”
Lê Yến không nói gì, chỉ cụp mắt nhìn tôi.
Không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Ôn Nhiễm nhìn tôi rồi lại nhìn Lê Yến.
Cuối cùng kéo kéo tay áo tôi, thì thầm:
“Thực ra gọi xe rồi, nhưng tài xế hủy chuyến rồi.”
“Giờ vẫn chưa ai nhận đơn…”
Tôi: “……”
Giọng cô ấy không to, nhưng tai Lê Yến rất thính.
Anh không nói hai lời, trực tiếp mở cửa xe.
Đưa ra mệnh lệnh cuối cùng cho hai đứa tôi:
“Lên xe.”
7.
Chiếc xe lao nhanh trên cầu vượt, khung cảnh ngoài cửa sổ lùi lại vùn vụt.
Đường phố lúc rạng sáng gần như chẳng còn bóng người.
Chỉ còn tiếng gió đêm gào thét bên ngoài cửa kính.
Tôi liếc nhìn sắc mặt Lê Yến qua gương chiếu hậu.
So với vẻ âm trầm vừa nãy,
bây giờ cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của người sống rồi.
Ôn Nhiễm cúi đầu nhắn tin cho tôi:
【Anh cậu có giận cậu không vậy? Không trách tôi đấy chứ? TT】
Ba mẹ tôi hay đi công tác, những lần họp phụ huynh hay các hoạt động của trường, đều do Lê Yến thay mặt.
Trong mắt bạn bè, anh ấy gần như được coi là bậc phụ huynh rồi.
Mà đối với phụ huynh, con người ta luôn có cảm giác e dè.
Tôi bóp nhẹ tay Ôn Nhiễm ra hiệu không sao cả.
Đúng lúc đó, Lê Yến mở miệng.
“Chơi gì mà muộn vậy?”
Ôn Nhiễm nhìn tôi, lại nhìn anh ấy.
Sợ Lê Yến nổi giận với tôi, cô ấy vội vàng lên tiếng:
“Không liên quan gì đến Tiểu Sản đâu, vốn dĩ bọn em định về sớm rồi.”
“Kết quả Giang Dịch uống say, cứ bám lì trong phòng kịch bản không chịu đi.”
Nghe vậy, Lê Yến khẽ cười:
“Giang Dịch à? Lớp trưởng lớp các em phải không?”
Anh cười lên trông không còn vẻ nghiêm khắc nữa,
thoáng nhìn như một người anh dịu dàng.
Nhưng tôi hiểu rất rõ tính cách anh ấy, nụ cười đó chỉ gạt được những ai không hiểu anh thôi.
Khiến đối phương thả lỏng cảnh giác.
Quả nhiên, Ôn Nhiễm mắc bẫy ngay.
Tôi còn chưa kịp nhắc nhở, cô ấy đã thật thà kể hết không giấu giếm.
“Đúng vậy, cậu ấy là bạn cùng bàn với Tiểu Sản.”
“Bình thường tan học tối bọn em đều về cùng nhau.”
Lê Yến cười cười, như tán đồng mà buông một câu bâng quơ:
“Bảo sao có khi em về muộn.”
Xe dừng trước khu nhà Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm xuống xe trước, tôi vừa mở cửa xe ra liền bị Lê Yến giữ lấy cổ tay.
Tôi ngạc nhiên ngoái lại nhìn.
“Hôm nay em đang giận anh sao?”
Giọng Lê Yến rất khẽ, rất nhẹ.
Tôi rút tay khỏi tay anh, cười nói:
“Đâu có.”
Lê Yến lại hỏi:
“Thế sao ngồi xe lại chẳng nói câu nào?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Lê Yến lúc sáng lúc tối, khó mà nhìn rõ.
“Chỉ cảm thấy anh đúng là thần thông quảng đại.”
Tôi cảm thán:
“Vậy mà cũng tìm được em dưới khách sạn.”
Lê Yến mím môi, giọng khàn khàn.
“Chỉ là nhận được tin nhắn khách sạn gửi tới thôi, lần trước nhà mình đi chơi em từng lấy số anh để đăng ký.”
Tôi nghiêng đầu:
“Vậy anh nhìn thấy tin nhắn, lại không nhìn thấy tin nhắn WeChat em gửi sao?”
Lê Yến không đáp.
Hồi lâu sau, anh mới bình thản nói:
“Anh chỉ lo cho em. Em còn nhỏ, giữa con trai con gái——”
“Đừng lo, anh à.”
Tôi cười khẽ, thản nhiên cắt ngang lời anh:
“Sớm muộn gì em cũng sẽ yêu đương thôi.”
Sắc mặt Lê Yến cứng đờ.
Đôi môi anh chốc lát trở nên khô khốc trắng bệch.
Tôi khẽ nghiêng người lại gần, dùng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, nhẹ nhàng nói:
“Chính anh nói đấy thôi, anh là anh trai mà.”
Từng chữ từng câu, tôi cúi mắt nói thật chậm.
Khẽ cong khóe môi, sợ anh không hiểu rõ.
“Anh trai… thì không thể trở thành bạn trai được.”
8.
Từ nhỏ, tôi đã biết mình có đặc quyền ở chỗ Lê Yến.
Đồ ăn vặt ba mẹ mua cho hai đứa, Lê Yến nhất định sẽ nhường tôi chọn trước, phần còn lại anh mới lấy.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi kén ăn, dù bị ba mẹ mắng, nhưng Lê Yến luôn cười, gắp phần tôi không ăn bỏ vào bát mình.
Thậm chí lúc tan học muộn đi ngang qua trường tôi, anh cũng tiện tay xách giúp tôi cặp sách, còn mua cho tôi một ly trà sữa.
Tiền tiêu vặt ba mẹ cho, tôi chẳng bao giờ lo sợ dùng hết.
Vì dùng hết phần của mình rồi, phần của Lê Yến vẫn luôn coi như ghi tên tôi.
Tình thương của ba mẹ dành cho tôi là thứ tình cảm tự nhiên, vô điều kiện vì máu mủ.
Vậy còn sự nuông chiều và cưng chiều của Lê Yến đối với tôi, rốt cuộc được coi là gì đây?
Rõ ràng chúng tôi chẳng có quan hệ máu mủ.
Thậm chí hộ khẩu cũng không chung một quyển.
Khi bắt đầu mơ hồ nhận biết về tình cảm nam nữ, tôi đã từng tự hỏi câu này.
Hôm đó, đúng dịp mùa hè oi bức, mưa to như trút.
Lê Yến tới cổng trường đón tôi về.
Anh vừa đậu đại học, để gần nhà hơn nên chọn trường trong thành phố.
Lê Yến mặc chiếc áo sơ mi cộc tay tôi từng chọn giúp anh khi đi mua sắm.
Đứng giữa đám người, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.
Chiếc ô rộng dang ra trên đầu chúng tôi, như một mái vòm khổng lồ che kín cả bầu trời.
Mưa to tầm tã.
Lê Yến đeo chiếc cặp của tôi trên vai, nghiêng ô về phía tôi.
Chỉ cần ngẩng đầu, tôi có thể nhìn thấy vai áo bên kia của anh đã ướt đẫm vì mưa.
Trong đầu tôi lại vang lên lời đùa giỡn của lũ bạn sau giờ tan học:
“Anh tao hôm nay dắt bạn gái mới về đấy, chị dâu còn mua quà cho tao nữa.”
“Không hiểu sao anh tao lại có số hưởng như thế nhỉ.”
Nghe xong, trong lòng tôi bỗng thấy hơi khó chịu.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi, một ngày nào đó trong tương lai, Lê Yến sẽ dắt về một chị gái xa lạ.
Có thể họ sẽ nắm tay nhau, mười ngón đan chặt.
Những cưng chiều anh dành cho tôi rồi cũng sẽ không giữ lại nữa, mà dồn hết lên người chị ấy.
Tôi lại len lén ngẩng đầu nhìn Lê Yến.
Nhận ra ánh mắt tôi, anh cúi xuống liếc tôi một cái: “Nhìn gì đấy?”
Tôi mấp máy môi, nhẹ giọng thốt ra mấy từ.
Tiếng mưa xối xả đã che lấp hết lời tôi nói.
Lê Yến không nghe rõ, khẽ cúi người nghiêng tai lại gần:
“Em nói gì?”
Anh ghé sát, yết hầu lên xuống gần ngay trước mắt.
Khoảnh khắc ấy,
tôi nghe rõ cả tiếng tim mình đập thình thịch.
“Anh à,” tôi khẽ hỏi: “Anh… sẽ bỏ rơi em sao?”
Lê Yến hơi khựng lại.
Tôi vội cúi đầu, giấu đi ánh mắt hoảng loạn của mình.
Đỉnh đầu bị anh nhẹ nhàng xoa một cái.
Lòng bàn tay Lê Yến đặt lên đầu tôi, khẽ xoa xoa.
“Đương nhiên là không rồi.”
Anh nói: “Suy nghĩ vớ vẩn gì đấy?”
Những lời Lê Yến hứa với tôi, trước nay chưa từng để tôi thất vọng.
Nhưng lần này, anh đã lừa tôi rồi.
Sau khi tôi lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm,
đáp lại tôi không chỉ là sự từ chối lạnh lùng của anh.
Kể từ ngày hôm đó, mọi thứ đã thay đổi.
Lê Yến bắt đầu cố ý tránh mặt tôi, hết lần này tới lần khác lạnh lùng đẩy tôi ra xa.
Về nhà mãi chẳng thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Ánh mắt có vô tình chạm nhau, anh cũng chỉ thản nhiên rời đi.
Người anh từng mang trong mắt đầy yêu thương, nay lại trở thành hai kẻ xa lạ nhất.
Sự chênh lệch ấy, tôi chẳng thể nào chịu nổi.
Ve sầu dưới đất âm thầm chịu đựng mười bảy năm chỉ để cất tiếng yêu mãnh liệt giữa mùa hạ rực cháy.
Nhưng tôi lại chẳng nhận được hồi âm của mùa hạ ấy.
Giấc mộng dịu dàng tôi từng mơ hóa thành những mảnh vỡ sắc nhọn.
Mà tấm gương chất đầy hình bóng tôi trong đó, chính tay tôi là người đập nát.
Năm năm sau, tôi phát hiện trong thư phòng của Lê Yến có vô số lá thư viết kín tên tôi.
Tình cảm ấy, mãnh liệt như cơn mưa lớn giữa mùa hạ.
Chỉ là… anh cất nó thật sâu trong lớp đất rối rắm chằng chịt.
Nhưng con ve ấy, đã chết từ mùa hạ năm năm trước rồi.
Tôi mở điện thoại, thấy ba mẹ gửi lì xì trong nhóm gia đình.
【Tiểu Sản, chúc con sinh nhật vui vẻ nhé!】
Lúc này tôi mới sực nhớ hôm nay là sinh nhật mình.
Lê Yến nãy giờ không nói lời nào, cũng gửi một bao lì xì.
Avatar vẫn là cái tôi từng chọn giúp anh.
Tôi gửi một icon thỏ con cười vui.
【Cảm ơn ba mẹ và anh ~】
【Tối nay con mời bạn tới nhà chơi nhé!】
【Đừng làm phiền bọn con nha ~】