Tôi ỷ vào mối quan hệ thanh mai trúc mã mà bắt nạt thiếu gia nhà họ Triệu suốt mười mấy năm.
Ai ngờ, ngày thứ hai sau khi anh ta ra nước ngoài, tôi bị phát hiện là giả thiên kim, bị đuổi khỏi nhà ngay trong đêm.
Sau này, trong bữa tiệc sinh nhật của thiên kim thật, Triệu Phó vừa du học về đã tỏ tình ngay trước mặt mọi người.
Cả đám đông xúc động đến phát khóc.
Giây tiếp theo—
“Ơ kìa, cô là ai? Tống Ngữ đâu rồi?!”
Cảm ơn lời mời, tôi đang bán xúc xích nướng ở chợ đêm đây.
1
Lúc Triệu Phó tìm thấy tôi, đúng ngay giờ cao điểm của chợ đêm.
Khu phố cổ đông đúc, người qua kẻ lại nhộn nhịp, mùi đồ ăn len lỏi trong không khí.
Anh ta mặc một bộ vest gile đặt may riêng, sống mũi cao đeo kính gọng mảnh.
Từ nhỏ đã là cậu ấm nhà giàu, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ sang trọng.
Đặt anh ta vào chợ đêm, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì cả.
“Tống Ngữ?”
Anh ta nhìn tôi, mắt đầy vẻ không tin nổi.
Tôi ngẩng đầu, liếc anh ta một cái, chẳng có gì bất ngờ.
“Ồ, về rồi à?”
Nói xong lại cúi đầu, tiếp tục lật xiên xúc xích nướng trên vỉ.
“Đang bận, không có thời gian ôn chuyện. Chờ chút nhé.”
Nghe vậy, anh ta vô thức nhíu mày, sau đó nâng giọng:
“Tống Ngữ!”
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu.
“Xúc xích ba đồng một xiên, năm đồng hai xiên. Anh lấy mấy xiên?”
Bên kia im lặng hai giây, rồi nghẹn ra một câu:
“… Hai xiên.”
“Ok.”
Hai phút sau, tôi và anh ta ngồi xổm sau quầy hàng, mỗi người cầm một xiên xúc xích.
Cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ, có lẽ chưa từng ăn mấy thứ rẻ tiền thế này.
Cắn một miếng, lập tức nhíu mày, nhưng khi bắt gặp ánh mắt tôi thì vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống.
Trông có vẻ tủi thân lắm.
Còn tôi thì ba miếng đã chén sạch một xiên, chuẩn bị quay lại làm việc tiếp—
“Tống Ngữ.”
Anh ta lại gọi tôi.
Tôi quay đầu nhìn.
“Gì nữa?”
Anh ta nhìn tôi đầy nghiêm túc.
“Tôi đến nhà tìm cô, nhưng cô không có ở đó.”
“À, chưa kịp nói anh, tôi rời khỏi nhà họ Tống rồi.”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi hỏi:
“Anh gặp Tống Nhiễm chưa?”
“Ừ.”
“Cô ấy đẹp không?”
Triệu Phó khẽ nhíu mày.
Được giáo dục đàng hoàng từ nhỏ, anh ta không tiện chê bai con gái, nên chỉ mím môi nói:
“Cũng được.”
Suy nghĩ một lát, lại bổ sung thêm một câu.
“Nhưng không đẹp bằng cô.”
Tôi gật đầu.
“Thế thì nhớ kỹ nhé, cô ấy mới là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Tống.”
“Là người vốn dĩ nên lớn lên cùng anh.”
“Những năm qua cô ấy đã chịu nhiều khổ cực, mãi mới có thể quay về nhà họ Tống. Anh phải đối xử tốt với cô ấy.”
Ít nhất cũng đừng vì tôi mà ghét cô ấy, như vậy sẽ không đi đến kết cục đó.
Nói xong, tôi xoay người định đi.
Không nhúc nhích được.
Tôi bất lực.
“Lại gì nữa đây, cậu ấm?”
“Em đã nói rồi, đợi anh về thì sẽ đồng ý làm bạn gái anh.”
Triệu Phó nắm chặt tay tôi, đôi mắt khẽ chớp, hốc mắt đỏ hoe, trông như một chú cún nhỏ bị ấm ức.
“Còn tính không?”
Tôi lúc này mới nhớ lại, năm đó anh không chịu ra nước ngoài, tôi vì dỗ dành mà đã hứa vài điều.
Từ nhỏ, tôi và Triệu Phó là thanh mai trúc mã.
Tôi ỷ vào mối quan hệ này mà bắt nạt anh suốt mười mấy năm.
Thái tử nhà họ Triệu, người đứng trên đỉnh kim tự tháp giới hào môn, vậy mà lại ngoan ngoãn nghe theo tôi.
Khi đó, tôi đã coi anh là đồ sở hữu của riêng mình.
Nhưng ai mà ngờ được, chỉ sau hai năm, khoảng cách giữa tôi và anh đã khác xa như trời với đất.
Mà điều này, tôi cũng đã sớm đoán trước rồi.
“Không tính nữa.”
Tôi rút tay ra khỏi tay anh.
Nhìn vào đôi mắt anh, nơi dường như chỉ chực chờ rơi nước mắt, tôi cúi mắt xuống.
“Triệu Phó, bây giờ anh với em, không còn ngang hàng nữa rồi.”
Vậy nên, lần này, anh hãy sống thật tốt.
2
Kiếp trước, kết cục của tôi rất thảm.
Từ ngày Tống Nhiễm trở về nhà họ Tống, tôi như bị ám, ngày ngày tìm cách đối đầu với cô ấy.
Tôi ỷ vào mối quan hệ với Triệu Phó mà luôn tìm cách hãm hại cô.
Cuối cùng, bị tất cả mọi người quay lưng.
Người nhà họ Tống không chịu nổi nữa, hợp lực tống tôi vào trại tâm thần.
Còn Tống Nhiễm, từ một cô gái đơn thuần, bỗng chốc trở thành bảo bối của nhà họ Tống.
Sau đó, cô chủ động hủy hôn với Triệu Phó.
Chẳng bao lâu sau, cô lại quay đầu gả cho người chú thông minh tài giỏi của anh.
Kết quả, sinh ba đứa con, trở thành bảo bối trong lòng người thừa kế nhà họ Triệu.
Còn tôi và cô ấy, chẳng khác gì hai nhân vật đối lập trong tiểu thuyết ngôn tình.
Một người từ được nâng niu trở thành kẻ bị ghét bỏ.
Đọc full tại pa$e ” Nguyê.^t. hoa c’ac’.”
Tất cả như thể đều đi theo một kịch bản được viết sẵn.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Triệu Phó là luôn kiên định đứng về phía tôi.
Vì tôi, anh chống lại cuộc hôn nhân được sắp đặt.
Không ít lần công khai đối đầu với người lớn trong nhà.
Với vị hôn thê trên danh nghĩa – Tống Nhiễm, anh chưa từng có chút để tâm.
Kết quả, vị trí người thừa kế của anh bị tước mất.
Từ thái tử nhà họ Triệu, anh bị đẩy xuống thành kẻ vô dụng bị gia tộc vứt bỏ.
Đến khi tôi bị tống vào trại tâm thần, anh vì cứu tôi mà gặp tai nạn xe.
Anh vốn dĩ có thể có một cuộc đời hoàn hảo.
Vui vẻ, tự do, không lo không nghĩ.
Nếu không phải vì tôi…
Vậy nên, sau khi sống lại, tôi không ngần ngại mà thuyết phục anh đi du học.
Cũng không còn quỳ xuống cầu xin nhà họ Tống giữ tôi lại khi sự thật bị phanh phui.
Tôi nhận tiền, dứt khoát rời đi.
Lần này, tôi không muốn để anh nhìn thấy bất kỳ sự chật vật nào của tôi nữa.
Trong trí nhớ của anh, tôi thà rằng mãi mãi là Tống Ngữ năm ấy.
Kiêu ngạo, chói sáng.
Cô bé thanh mai cùng anh lớn lên năm nào.
3
Tôi thay xong đồng phục, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Công việc tối nay là phục vụ trong một hội quán cao cấp.
Trước đây, khi còn là đại tiểu thư nhà họ Tống, tôi cũng từng cùng đám bạn con nhà giàu đến đây vui chơi không ít lần.
Nhưng làm phục vụ ở đây, thì đây là lần đầu tiên.
Quản lý phân công tôi mang rượu đến phòng VIP.
Nhưng không ngờ, vừa mở cửa ra, tôi đã thấy Tống Nhiễm.
Vẫn như kiếp trước, cô ấy ngồi ở vị trí trung tâm.
Một chiếc váy trắng thanh thuần, được tất cả mọi người vây quanh, nâng niu.
Theo thời gian, chắc hẳn cô ấy đã dần thích nghi với cuộc sống hào môn.
Dựa vào vẻ ngoài đơn thuần thiện lương, cô đã giành được sự công nhận từ nhà họ Tống.
Trở thành công chúa nhỏ danh chính ngôn thuận của gia tộc.
Ngồi bên cạnh cô ấy, đều là những gương mặt quen thuộc.
Những người từng là bạn chơi của tôi ngày trước.
Tôi khẽ nhíu mày, cúi đầu, bước vào trong.
Tôi vốn chỉ định lặng lẽ đặt rượu xuống rồi rời đi.
Bởi vì tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nhưng không ngờ, vừa xoay người lại, đã bị nhận ra.
“Tống Ngữ?”
Người lên tiếng đúng lúc đang cầm micro.
Vừa dứt lời, cả phòng VIP lập tức im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
“Đúng là cậu thật à!”
Người đó như thấy được chuyện hay ho, cười khẽ một tiếng.
“Đại tiểu thư nhà ta, từ khi nào lại thành ra thảm hại thế này?”
Lời vừa thốt ra, cả căn phòng vang lên tiếng cười giễu cợt.
“Quả nhiên, đồ giả mãi mãi cũng chỉ là đồ giả.”
“Cười chết mất, cô ta cũng có ngày hôm nay à?”
Trương Trì – tên công tử bột vừa lên tiếng, cười nhếch mép rồi ghé sát vào Tống Nhiễm, giọng đầy nịnh hót.
“Nhìn đi, Tiểu Nhiễm, tôi đã nói rồi, Tống Ngữ chẳng có cửa nào so với cậu.”
“Triệu Phó chẳng qua chỉ nể mặt thanh mai trúc mã nên mới giả vờ đối xử tốt với cô ta thôi.”
“Cậu yên tâm, thời gian dài rồi, tự nhiên anh ấy sẽ thích cậu.”
Tống Nhiễm nhìn về phía tôi, giọng có chút dè dặt.
“Nhưng… tớ cảm thấy Triệu Phó vẫn thích cô ấy hơn.”
Nghe vậy, tôi lập tức hiểu ra.
Cô ta cố ý.
Bởi vì trong bữa tiệc sinh nhật hôm trước, Triệu Phó tỏ tình trước đám đông rồi mới nhận ra nhận nhầm người.
Khiến Tống Nhiễm trở thành trò cười trong giới thượng lưu.
Vậy nên hôm nay, đám người này cố ý giẫm lên tôi để lấy lòng cô ta.
Thật là ấu trĩ.
Tôi cười lạnh trong lòng, ánh mắt vô thức dừng lại trên một bóng dáng quen thuộc giữa đám đông.
Bạn thân nhất của tôi – Lâm Hiểu.
Kiếp trước, trước khi tôi bị lật tẩy thân phận giả thiên kim, nhà cô ấy đã phá sản.
Bán hết tài sản mới miễn cưỡng trả được nợ, cả gia đình phải chuyển đến thành phố khác sinh sống.
Sau này, dù tôi có thể ở lại nhà họ Tống, nhưng tiền tiêu vặt bị cắt giảm một nửa.
Dù vậy, tôi vẫn dùng một nửa số tiền còn lại để giúp đỡ cô ấy.
Chỉ vì tôi coi cô ấy là người bạn thân duy nhất của mình.
Nhưng kiếp này, công ty nhà Lâm Hiểu bất ngờ nhận được một khoản đầu tư lớn.
Không những không phá sản, mà còn phát triển mạnh mẽ, hai năm qua tài sản đã gần ngang ngửa nhà họ Tống.
Vậy mà lúc này, đối diện với ánh mắt tôi, cô ấy lại chột dạ né tránh.
Nhưng cuối cùng, vẫn không lên tiếng nói giúp tôi lấy một câu.
Hy vọng dần dần hóa thành thất vọng.
Tôi mở miệng, muốn hỏi cô ấy, tại sao?
Nhưng cuối cùng lại không thể nói thành lời.
“Tống Ngữ, cậu không sao chứ?”
Thấy vậy, Tống Nhiễm chủ động bước đến, giọng nói dịu dàng.
“Xin lỗi nhé, mọi người không cố ý chế giễu cậu đâu.”