Tôi là tiểu thư con nhà giàu lưu lạc bên ngoài.
Khi cha mẹ ruột tìm được tôi, họ rơi nước mắt đầm đìa.
Nhưng quay đi một cái, họ lại để cô con gái giả mạo ở phòng công chúa, còn tôi thì ngủ trong phòng giúp việc.
Cha mẹ nuôi nói: “Bảo bối ngoan, không làm con gái thì có thể làm con dâu mà!”
Anh cả: “Em gái, thật ra anh…”
Anh hai: “Anh, lần này anh đừng giành với em!”
Tôi: ?
Thực ra cha mẹ ruột không biết, trước khi nhận người thân, tôi vốn đã là con gái nhà hào môn chính hiệu rồi.
-
Ở công viên giải trí.
Sau lần thứ 8 tôi ngồi tàu lượn siêu tốc xong, bỗng bị hai anh mặc đồ đen áp giải vào một căn phòng tối.
Trời ạ, ăn mặc kiểu này mà cũng bị bắt sao?
“Hài tử à, chúng ta nợ con quá nhiều…”
Nhìn hai người trung niên trước mặt nước mắt lưng tròng, tôi hoàn toàn ngơ ngác.
“Đây là báo cáo xét nghiệm ADN, con là con ruột của chúng ta.”
Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Chuyện ôm nhầm con lại có thể xảy ra với mình ư?
Nếu họ là cha mẹ ruột của tôi, vậy căn nhà tôi sống suốt 18 năm qua là thế nào đây…
Cố ép mình bình tĩnh lại, tôi soạn một tin nhắn từ biệt gửi cho cha mẹ nuôi:
“Xin cảm ơn hai người đã nuôi dưỡng con suốt 18 năm qua, cha mẹ ruột đã tìm được con rồi, sau này giang hồ hữu duyên tái ngộ (chắp tay chắp tay).”
Sau đó, tôi phất tay áo rời đi, ung dung theo cha mẹ ruột về nhà.
Từ nay, tôi sẽ trở lại làm thiên kim tiểu thư thực thụ, bước lên đỉnh cao nhân sinh!
-
“Chiêu Ninh, nhà mình không đủ phòng, chỉ có thể để con tạm ở đây.”
Bà Ngô mỉm cười hiền từ nhìn tôi.
Tôi liếc một vòng căn phòng giúp việc vừa ẩm thấp vừa ngột ngạt, bắt đầu thấy lạ.
Kịch bản thiên kim hào môn đâu? Đây rõ ràng là show “Thay đổi cuộc sống”!
“Sau này, con và Vi Vi đều là con gái của chúng ta, nhưng Vi Vi nhạy cảm, con hãy nhường nhịn một chút.”
Ông Lâm Minh Viễn cũng lập tức nói chen vào.
Mười mấy năm tình cảm, cuối cùng lại vì con gái giả mà làm khó con gái thật sao? Tình tiết này tôi vừa mới đọc hôm qua đây mà!
“Tất nhiên rồi, được về nhà là con vui rồi.”
Bữa tối.
Tôi mặc chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi bước vào phòng ăn.
Cả nhà đã ngồi ngay ngắn đầy đủ.
Lâm Minh Viễn, Ngô Uyển Chi, và một chàng trai trẻ chắc là em trai chưa từng gặp mặt của tôi — Lâm Tự Bạch.
Còn cô gái mặc bộ đồ Chanel kia, chắc chắn là Lâm Thiển Vi — cô con gái giả mạo đến giờ vẫn chưa biết thân phận thật.
Cả nhà đang vui vẻ đầm ấm, nhưng vừa thấy tôi thì không khí lập tức trầm xuống.
“Chị Chiêu Ninh…”
Lâm Thiển Vi bỗng đỏ hoe mắt.
“Chị ngồi chỗ em đi.”
Khoan đã, sao tôi lại thành chị rồi? Ai lớn ai nhỏ còn chưa chắc mà!
Cô ta làm bộ muốn đứng lên, cơ thể lảo đảo đúng lúc.
Ngay sau đó, Ngô Uyển Chi vội vàng đỡ lấy cô ta, giọng đau lòng run rẩy:
“Vi Vi! Hai ngày nay con ăn uống không được gì, hạ đường huyết chưa khỏi, còn gắng gượng làm gì?”
Lâm Tự Bạch sốt ruột nhảy dựng lên, rồi lườm tôi một cái rõ to:
“Chị à! Chị tốt bụng thế sẽ bị bắt nạt đó! Trong lòng em, chị là chị gái duy nhất của em!”
Lâm Minh Viễn thì nhìn cô ta đầy thương xót.
Lâm Thiển Vi cắn môi lắc đầu, mặt đầy áy náy:
“Là lỗi của em… cướp mất vị trí của chị…”
Nói đến nghẹn ngào không nói nổi nữa.
Thơm thật, mùi trà xanh lan tỏa khắp phòng.
Nước mắt biết thu phát đúng lúc.
Tiết tấu thoại nắm quá chuẩn.
Oscar còn thiếu cô ta một giải thành tựu trọn đời!
“Tôi ngồi đây cũng được.”
Tôi cố tình kéo ghế ra tạo ra tiếng chói tai.
Lâm Thiển Vi như bị dọa, nép hẳn vào lòng Ngô Uyển Chi.
Ngô Uyển Chi lập tức trừng mắt nhìn tôi đầy trách móc.
Không khí kỳ quặc này làm tôi ăn cơm tối mà tiêu hóa kém hẳn!
Nửa đêm, tôi lên lầu tìm sạc điện thoại, nghe thấy Ngô Uyển Chi đang oán trách đầy kích động:
“Đúng là con nhà quê bên ngoài nuôi, nhìn quê mùa hết sức, không ra dáng chút nào!”
Bà ấy hoàn toàn khác với dáng vẻ hiền từ ban ngày, mặt mày sắc bén cay nghiệt.
“Vậy tiệc sinh nhật nhà họ Tống tuần sau, để Chiêu Ninh đi hay để Vi Vi đi?”
Lâm Minh Viễn hạ giọng hỏi.
“Tất nhiên là để Vi Vi đi!”
Ngữ khí của Ngô Uyển Chi không chút do dự.
“Từ nhỏ Vi Vi đã theo tôi học lễ nghi, con bé kia chắc còn chẳng biết khiêu vũ waltz.”
Lâm Minh Viễn gật đầu đồng tình:
“Nếu Vi Vi có thể được hai thiếu gia nhà họ Tống để ý, nhà họ Lâm chúng ta…”
Trong bóng tối, tôi khẽ nhếch môi cười.
Trùng hợp thế chứ!
Hai “thiếu gia nhà họ Tống” trong lời họ, chính là hai anh trai từ nhỏ đã cưng chiều tôi.
Mà buổi tiệc sinh nhật đó, là cha mẹ nuôi tổ chức để chúc mừng sinh nhật 18 tuổi của tôi.
3.
Khi tôi mở điện thoại lần nữa — hơn 99+ cuộc gọi nhỡ, WeChat cũng nổ tung.
Đầu tiên phải kể đến là tin nhắn của “cha đại nhân” và “mẹ đại nhân”.
Cha đại nhân:
Ninh Ninh, con đi đâu rồi? Đừng dọa ba chứ…
Ninh Ninh, con không trả lời ba nữa, ba sẽ báo cảnh sát đấy.
Ba đã xem hết camera cả thành phố rồi, lần cuối cùng con biến mất ở công viên giải trí.
Mẹ con… khóc ngất rồi… Bảo bối ngoan, mau về nhà đi.
Mẹ đại nhân:
Bảo bối ngoan, dù con có phải con ruột của mẹ hay không, con vẫn là bảo bối mẹ nuôi từ nhỏ đến giờ (ôm ôm).
Mẹ nhớ con rồi, mau về nhà đi (khóc khóc).
Sổ hộ khẩu mẹ đã cất kỹ rồi, dù về mặt pháp luật hay tình cảm, con đều là con gái của chúng ta (hoa).
Nếu không làm con gái được, thì làm con dâu cũng được, chỉ cần mẹ ngày nào cũng được nhìn thấy con là đủ, hai thằng nhóc nhà này để con chọn!
Con không phải là… chê cả hai đứa đều không vừa ý chứ (tim vỡ tim vỡ).
(??? Bà Thẩm, trò đùa này hơi quá rồi đó.)
Nhị ca (Tống Nghiễm An):
Nghe nói em không phải là em gái ruột của bọn anh? (mặt chó mặt chó).
Ruột hay không không quan trọng, nhị ca có tiền (kiêu ngạo kiêu ngạo), nhận em làm nghĩa muội, bảo đảm em cả đời áo cơm không lo (móc ngoắc móc ngoắc).
Còn đại ca Tống Nghiễm Tu, thì không có lấy một tin nhắn.
Nhưng cũng dễ hiểu thôi, anh ấy vẫn đang ở nước ngoài.
Tôi soạn một tin nhắn trả lời chung:
“Mọi thứ vẫn ổn, đừng lo lắng.”
Nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu tôi vẫn đang tua lại tất cả những thông tin trong ngày.
Nếu tôi và Lâm Thiển Vi thật sự vì bị ôm nhầm mà đổi chỗ cho nhau.
Vậy tôi mới là con ruột của nhà họ Lâm.
Còn cô ta… lẽ nào là con gái của nhà họ Tống?
Cha mẹ, anh trai mà tôi từng yêu thương nhất, thực ra là người thân của cô ta?
Nhưng nếu bọn họ đã biết Lâm Thiển Vi không phải con ruột, sao không đi tìm cha mẹ ruột của cô ta?
Ngược lại còn muốn để cô ta bám lấy nhà họ Tống.
Nhà họ Lâm có vẻ không biết thân phận trước đây của tôi, vậy sao lại tìm ra tôi?
Càng nghĩ càng loạn.
Trong cơn hỗn độn, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Ba giờ sáng.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi.
“Alo?”
Tôi buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
“Em đang ở đâu?”
Tôi giật nảy mình, lập tức tỉnh táo.
“Đạ… đại ca…”
Từ nhỏ đến giờ, tôi không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ đại ca thôi.
“Em đang ở đâu?”
Giọng Tống Nghiễm Tu dường như dịu hơn một chút.
“Em… em đang ở chỗ cha mẹ ruột…”
Sau đó, tôi học theo kiểu của trà xanh Vi, giả vờ nức nở:
“Đại ca, thì ra… thì ra em không phải em gái ruột của các anh…”
“Anh biết.”
Giọng anh ấy bình tĩnh lạ thường.
“Vậy… anh đã biết từ trước rồi?”
“Ừ.”
“Tại sao…”
Bên kia điện thoại ngừng vài giây.
“Ngoan, nói cho anh biết em đang ở đâu, anh tới đón em.”
4.
Lúc tôi ngồi lên xe của Tống Nghiễm Tu, đầu óc vẫn còn ngơ ngác.
Rồi sau đó mới giật mình:
“Anh… sao anh về nước rồi?”
Anh ấy nhướng mày nhìn tôi:
“Không còn cách nào khác, con cáo nhỏ nhà mình giận dỗi bỏ nhà đi, anh phải về bắt về chứ.”
Nhìn quầng thâm dưới mắt anh, tôi ngượng ngùng cúi đầu.
Đúng là lúc nghe tin đó, tôi giận dỗi là chính.
Vì sao những thứ từng nghĩ là của mình… lại chẳng thuộc về mình.
“Ngược lại là em, sao lại… ăn mặc thế này?”
Anh ấy nhìn tôi từ đầu đến chân, nhíu mày, rõ ràng có chút bực bội:
“Hừ, nhà họ Lâm đối xử với con gái ruột kiểu đó à?”
“Không… không phải đâu, là do em tiện, mặc thế cho dễ thôi…”
Trong lòng tôi bắt đầu lo lắng.
Tôi là tiểu công chúa được cưng chiều nhất nhà họ Tống.
Nhưng trong nhà hào môn, luôn có những ân oán phức tạp.
Năm tôi 5 tuổi, từng bị bắt cóc một lần.
Cha mẹ sợ hãi, không cho tôi đến chỗ đông người, cũng không cho làm việc nguy hiểm.
Vệ sĩ gần như lúc nào cũng theo sát tôi.
Cha mẹ nuôi thì càng lo sợ tôi gặp chuyện nữa.
Việc đi lại và hình ảnh của tôi gần như bị giấu kín với thế giới bên ngoài.
Nhưng trong xương cốt tôi có chút nổi loạn.
Từ năm 12 tuổi, tôi đã mê các môn thể thao mạo hiểm.
Trượt tuyết trên núi cao, nhảy bungee, nhảy dù, bay lượn… cứ càng mạo hiểm càng thích.
Tất nhiên là giấu cả nhà mà chơi.
Vì vậy, tôi có một bộ đồ cải trang riêng.
Áo sơ mi trắng 39.9 tệ freeship, giày vải hiệu Warrior, quần bò.
Buộc tóc đuôi ngựa, đeo túi vải tặng kèm siêu thị.