EM LÀ TIÊU CHUẨN DUY NHẤT CỦA ANH

EM LÀ TIÊU CHUẨN DUY NHẤT CỦA ANH

Trong những ngày thầm yêu nam thần trường học Lục Chước, tôi đã ra sức giảm cân.
 Hôm đó trong tiết thể dục, tôi suýt nữa thì ngất vì đói.
 Lục Chước kiên quyết nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi ăn.
 Anh nhẫn nhịn cơn giận trong lòng:
 “Em có thể đừng nhịn ăn nữa được không?”
 “Về sau đứa nào dám lấy dáng người em ra làm trò cười, anh sẽ xử nó, được chứ?”

Nhưng hôm ấy, tôi đã tỏ tình với Lục Chước.
 Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười như không cười, hồi lâu mới hỏi:
 “Đồ mập, em không thấy mình đáng ghét à?”

Đăng nhập để theo dõi truyện này