8
Tiết thể dục chiều thứ sáu, cô chủ nhiệm hiếm hoi cho cả lớp tự do hoạt động để thư giãn.
Nhưng giữa chừng trời đổ mưa lớn.
Mưa vừa to vừa gấp.
Mọi người vội vàng chạy về phía hành lang trước cửa tòa nhà để trú mưa.
Còn tôi còn chưa kịp chạy khỏi sân thì đầu gối đột ngột bị trật khớp, ngã nhào xuống đất.
Lúc xương trượt trở lại vị trí, cơn đau lên đến cực điểm.
Tôi nằm nghiêng trên đường chạy cao su, đau đến mức không thể ngồi dậy nổi.
Cho đến khi có hai đôi chân dừng lại bên cạnh tôi.
Tôi vô thức nắm lấy một ống quần.
Mở miệng nói chuyện, nhưng nước mưa không tránh khỏi tràn vào miệng.
“Tôi không đứng dậy được… có thể đỡ tôi một chút không…”
Người chủ của ống quần dừng lại.
Vài giây sau, anh ta khẽ động chân, rút ống quần ra khỏi tay tôi.
“Không thể.”
Là giọng của Lục Chước.
Bên cạnh anh, Đinh Viên khúc khích cười:
“Cho chừa cậu không giảm cân, giờ chạy không nổi, té rồi chứ gì.”
Lục Chước che ô, ôm Đinh Viên trong lòng.
Hai người chỉ có phần mũi giày dính chút nước,
làm cho dáng vẻ tôi ướt như chuột lột càng thêm thảm hại.
Gương mặt Lục Chước nhàn nhạt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Anh bước ngang qua tôi, mắt không liếc nhìn.
Giọng nói lạnh lùng tan vào trong cơn mưa:
“Tôi không giúp được cô.”
Mặc dù nước mưa trong miệng đã đủ để uống, nhưng cổ họng tôi vẫn khô khốc đến mức không thốt ra được lời cầu cứu nào nữa.
Chỉ có thể cố gắng chống tay lên mặt đất để thử ngồi dậy.
Lờ mờ nghe được tiếng bàn tán từ nhóm người ở cửa tòa nhà không xa:
“Cô ấy nhìn không giống giả vờ đâu, hình như thật sự không đứng dậy nổi, có nên qua giúp không?”
“Thích chiến binh hình vuông thì cậu cứ qua đi.”
“Mẹ nó, ai nói tôi thích con mập chứ?!”
Chắc phải mất bảy tám phút sau tôi mới gắng sức ngồi dậy được.
Nhưng vẫn chưa thể đứng lên ngay.
Đành lặng lẽ ngồi trong mưa.
Trong đầu chỉ cố nghĩ đến tối nay bà nội sẽ nấu món gì ngon, để phân tán sự chú ý.
Nếu không, cơn đau ở đầu gối và những ánh mắt nhục nhã sau lưng sẽ khiến tôi sụp đổ mất.
9
Hôm đó, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể tự mình chống tay từng chút một bò dậy.
Ở cửa tòa nhà, tiếng bàn tán về tôi vẫn chưa dứt.
Tôi không có dũng khí quay đầu nhìn.
Chỉ cố chấp lê bước về phía phòng bảo vệ ở xa hơn, mượn điện thoại cố định để xin nghỉ học đi bệnh viện.
Hết chuyện tồi tệ này đến chuyện tồi tệ khác.
Khi bà nội biết tôi bị trật xương bánh chè, liền cho rằng là do người quá béo, đầu gối không chống đỡ nổi mới bị trật.
Bắt đầu nghiêm khắc kiểm soát chế độ ăn uống của tôi, nhấn mạnh nhất định phải giúp tôi giảm cân thành công.
…
10
Tôi nghỉ hai ngày mới quay lại trường.
Buổi sáng chỉ ăn một cái sandwich trứng ốp la nguyên cám do bà nội làm, tâm trạng có chút u uất.
Nhưng chẳng bao lâu sau, sự xuất hiện của cô chủ nhiệm đã thu hút sự chú ý của tôi.
Sau lưng cô là một học sinh chuyển trường trông rất kỳ lạ.
Đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai.
Cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối.
Ánh mắt cô chủ nhiệm đảo một vòng quanh lớp, cuối cùng dừng lại trên người tôi.
“Tống Thời Việt, em ngồi cạnh Đào Lệ đi.”
Dặn dò xong, cô lại vội vàng quay về văn phòng.
Cậu con trai tên Tống Thời Việt ngồi xuống cạnh tôi, cả hai chúng tôi đều không có ý định mở lời với nhau.
Ngược lại là lớp phó thể dục, cái miệng lúc nào cũng không kiềm được.
Cậu ta quay đầu về phía Lục Chước, nhướng cằm:
“Anh Chước nhìn kìa, cậu này nhìn cứ như ma ấy, mặt che kín hết, không chừng bị hủy dung rồi cũng nên.”
Đinh Viên ngồi cạnh Lục Chước lập tức tiếp lời:
“Chắc chắn rồi, đẹp trai thì tội gì không lộ mặt?”
Lớp phó lắc đầu, tặc lưỡi:
“Anh ma và bé mập.”
“Thành couple mới rồi còn gì.”
Từ đầu đến cuối, Lục Chước chẳng có phản ứng gì, chỉ lơ đãng xoay bút, không nói một lời.
11
Tôi và Tống Thời Việt giữ trạng thái không nói chuyện suốt gần một tháng.
Tôi cũng không muốn bắt chuyện, chỉ sợ lại gặp phải tình huống như với lớp phó lần trước.
Nhưng hôm đó, lúc tan học buổi trưa, tôi để ý thấy cậu ấy một mình nằm gục xuống bàn.
Tay ôm chặt bụng, vai khẽ run lên.
Do dự một lúc, tôi vẫn bước lại gần, dè dặt hỏi:
“Cậu… cậu bị đau dạ dày à?”
Hồi lâu sau, cậu ấy mới khẽ “ừ” một tiếng.
Sau gáy lộ ra trong không khí đã đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên là đau dữ dội.
“Vậy để tôi đỡ cậu lên phòng y tế.”
May là cậu ấy không từ chối khi tôi chạm vào người.
Cậu con trai cao gần 1m9 đè nặng lên người tôi.
May mà tôi là cô bé mũm mĩm khỏe mạnh,
chứ không chắc chắn chẳng đỡ nổi cậu ấy.
Bác sĩ trường kê thuốc cho cậu ấy, còn dặn tôi mua thêm một bát mì nước trong.
Tôi vội vàng đồng ý.
Chạy vội ra căn-tin mua mì, rồi lại chạy về ngay.
Lúc quay lại phòng y tế thì chỉ còn một mình Tống Thời Việt.
Cậu ấy tựa vào ghế, đôi mắt duy nhất lộ ra, đang nheo nheo nhìn tôi như cười như không.
“Thế mà ghét tôi còn chịu cứu tôi à?”
“Nhân hậu thật đấy, bạn cùng bàn.”
Tôi mờ mịt “Ơ?” một tiếng.
“Tôi đâu có ghét cậu mà.”
“Tôi tưởng cậu ghét tôi nên tôi mới không dám nói chuyện thôi.”
Cậu ấy nhướng mày:
“Tại sao?”
Tôi mím môi, giờ cũng đã chai lì, thản nhiên đáp:
“Vì tôi béo.”
Tống Thời Việt bật cười khẽ, giọng trong trẻo dễ nghe.
Đôi mắt lộ ra kia cũng rất đẹp, trong veo như mặt hồ khẽ gợn sóng.
Tôi cứ có cảm giác, cậu ấy chắc không hề bị hủy dung như lời người ta nói.
12
Từ hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Tống Thời Việt dần trở nên hòa thuận hơn.
Nhưng cậu ấy rất khác người.
Chưa từng tháo khẩu trang hay mũ, cũng không nói chuyện với ai ngoài tôi.
Thay đổi nữa là cân nặng của tôi.
Không biết từ khi nào, tôi đã giảm còn 128 cân (~64kg).
Bà nội rất hài lòng, nói giảm xuống còn 115 cân (~57.5kg) là vừa đẹp.
Không ngờ ở trường, người đầu tiên nhận ra tôi gầy đi lại chính là Lục Chước.
Hôm đó buổi trưa, tôi ngồi trong chòi nhỏ của trường ăn cơm bò ít béo do bà nội làm.
Ăn xong, tôi uể oải xách hộp quay về lớp.
Bất ngờ bị Lục Chước chặn lại, nắm lấy cổ tay tôi.
Anh nhíu mày, giọng trầm xuống:
“Em lại đang nhịn ăn à?”
Tôi giật tay ra, đáp uể oải:
“Không liên quan đến anh.”
“Lục Chước, buông tôi ra.”
Ngược lại, Lục Chước càng nắm chặt, kéo tôi về phía căn-tin:
“Em nhịn ăn dễ bị hạ đường huyết, em quên rồi à?”
“Tính ngất ngoài đường luôn sao?”
Thật phiền.
Đã thiếu tinh bột, giờ còn bị làm phiền nữa.
Tôi cảnh cáo lần cuối:
“Nếu anh không thả tôi ra, tôi cắn anh bây giờ.”
Dù sao cũng lâu rồi chưa được ăn thịt heo.
Lục Chước bị tôi chọc cười, hất tay tôi ra, cong môi nói:
“Em đúng là không biết tốt xấu.”
Tôi lùi một bước, bình tĩnh nhìn anh.
Từ tốn buông ra bốn chữ:
“Giả tạo.”
Nói xong, dứt khoát xoay người bước về phía tòa nhà lớp học.
13
Trong lớp chỉ còn lác đác vài người.
Tống Thời Việt cũng đang ở đó.
Tôi thấy cậu ấy lại nằm gục trên bàn, liền lo lắng hỏi:
“Cậu lại đau dạ dày à?”
Cậu ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ “ừ” một tiếng.
Ánh mắt nhìn tôi khẽ cụp xuống, lông mi run run.
“Tôi muốn đi mua thuốc, nhưng lại quên mất đường tới phòng y tế.”
“Lúc nãy ở dưới tầng thấy cậu, vốn định hỏi, nhưng thấy cậu đang nói chuyện với một bạn nam nên không muốn làm phiền.”
Trong mắt Tống Thời Việt dường như ánh lên chút nước, trông có vẻ đáng thương.
“Đào Đào, tôi đau lắm…”
Trong phút chốc, lòng thương cảm của tôi trào lên.
“Vậy để tôi đi mua giúp cậu nha! Cậu chờ tôi chút!”
Tống Thời Việt ôm bụng, cố gắng đứng dậy.
“Tôi đi cùng cậu, tiện nhớ đường luôn.”
Tôi đỡ tay cậu ấy, dìu về phía phòng y tế.
Khi xuống cầu thang thì tình cờ đụng phải Lục Chước.
Tống Thời Việt bỗng không đứng vững, ngã nhào vào người tôi.
Đầu tựa vào hõm vai tôi, khẽ thì thào:
“Tôi đau quá, không đi nổi nữa.”
“Cho tôi dựa một chút, được không?”
Tôi mở miệng, nhưng cuối cùng dưới tiếng rên khẽ run rẩy của cậu ấy, tôi cũng không nỡ từ chối.
Ánh mắt Lục Chước nhìn chúng tôi lập tức lạnh đi.
Anh vừa bước thêm một bước thì bị lớp phó thể dục và Đinh Viên vừa tới sau gọi lại.
Lớp phó thấy cảnh tôi và Tống Thời Việt như vậy, liền kinh ngạc la to:
“Ôi mẹ ơi, bé mập với anh ma… hai người các cậu là… là sao đây?”
Tống Thời Việt, vừa nãy còn không đứng vững, giờ bỗng đứng thẳng dậy.
Nhìn lớp phó, giọng đều đều nhưng mang chút âm u:
“Cậu gọi cô ấy là gì?”
Lớp phó nhún vai tỏ vẻ không sao cả:
“Bé mập chứ sao.”
“Tôi nói sai à? Cô ấy không béo chẳng lẽ tôi béo?”
Khóe môi Tống Thời Việt khẽ cong:
“Ừ, cậu không béo.”
“Cậu gầy.”
Trước khi lớp phó kịp động tay, tôi đã nhanh tay kéo Tống Thời Việt chạy mất.
Đến phòng y tế mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cậu nha, Tống Thời Việt.”
“Nhưng lần sau đừng chấp cậu ta nữa, cậu ta từng vô địch Taekwondo đấy, dây vào cậu ta chỉ có thiệt thôi.”
Tống Thời Việt khẽ cười, trong mắt thoáng qua một tia châm chọc.
Nhưng khi nhìn tôi, ánh mắt lại dịu dàng hẳn:
“Nhưng cậu ta bắt nạt cậu.”
“Đào Đào, tôi không thể để ai bắt nạt cậu.”