Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng gặp chuyện thế này.
Lại đang ngấm rượu,
Vất vả lắm mới đẩy được hắn ra,
chạy được vài bước thì chân mềm nhũn, ngã sấp xuống đất.
Gã đàn ông lao đến,
vươn tay định xé cổ áo tôi—
Đúng lúc đó.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Một giây sau.
Cánh cửa bật mở.
Còn chưa kịp nhìn rõ là ai,
Gã đàn ông đã bị đá bay văng ra xa!
7
Khi về đến biệt viện Nhã Sơn, tôi đã chẳng còn tỉnh táo.
Mơ mơ màng màng, tôi nắm chặt lấy cổ áo người đối diện, không chịu buông tay.
“Chu Sở Mễ, buông ra.”
Giọng nam trầm lạnh vang lên.
Tôi hé mắt nhìn anh, cố chấp lắc đầu:
“Không buông.”
Hách Đình Xuyên bất đắc dĩ:
“Ngoan nào, buông ra đi.”
“Anh đi nấu canh giải rượu cho em.”
“Không buông…”
“Dù sao cũng sắp phải rời đi rồi.”
“Em muốn nhìn anh thêm chút nữa…”
Tôi thì thào nói.
Hách Đình Xuyên nghe vậy, khẽ cau mày:
“Rời đi? Em định đi đâu?”
Tôi mím môi, đôi mắt ngấn nước:
“Không biết nữa…”
“Em không còn nhà để về rồi…”
Hách Đình Xuyên bối rối ôm lấy tôi,
vỗ nhẹ lưng như dỗ dành một đứa trẻ:
“Sao lại không có chứ?”
“Biệt viện Nhã Sơn chính là nhà của em.”
Tôi rúc vào ngực anh, nức nở khe khẽ:
“Rất nhanh thôi, nó sẽ không còn là nhà của em nữa…”
“Ý em là gì?”
“Chu Sở Mễ, em muốn chia tay anh à?”
Giọng Hách Đình Xuyên thoáng lạnh đi.
Tôi không trả lời, chỉ tựa vào vai anh,
ánh mắt vô tình dừng lại nơi ngón áp út của anh.
Nơi ấy, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới chúng tôi trao nhau khi đính hôn.
Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh:
“Hách Đình Xuyên…”
“Anh đây.”
“Chiếc nhẫn cưới này… còn cần không? Nếu không thì cho—”
Chưa nói hết, anh đã nghiến răng:
“Chu Sở Mễ!”
“Đồ mê tiền nhà em!”
“Có phải em muốn bán luôn cả anh không?!”
Tôi ngây ngốc gật đầu:
“Cũng… cũng được.”
…
Hôm sau.
Tập đoàn Hách Thị.
Khi tôi đang ngồi ở bàn làm việc,
cố gắng lục lại ký ức về chuyện xảy ra tối qua,
thì Chu Thư Ý gọi điện đến.
“Có chuyện lớn rồi.”
“Mau lên mạng coi hot search!”
Chỉ một câu ngắn gọn,
khiến tim tôi chùng xuống.
Mở Weibo,
một loạt từ khóa bùng nổ đập vào mắt:
#Hào môn vạch mặt giả – thật tiểu thư#
#Chu Sở Mễ là tiểu thư giả#
#Đại tiểu thư nhà họ Chu cướp đoạt thân phận#
#Chu Sở Mễ – kẻ trộm cuộc đời người khác#
Nguyên nhân xuất phát từ một đoạn video bị tung lên mạng.
Trong video,
một người phụ nữ tự xưng là y tá đỡ đẻ năm xưa,
vì lời cầu xin của người quen và dụ dỗ tiền bạc,
bà ta đã giúp mẹ Lý Lan Lan tráo đổi tôi và Lý Lan Lan.
Khiến tôi thay thế Lý Lan Lan,
sống cuộc đời vinh hoa vốn thuộc về cô ta.
Ngoài ra,
đối phương còn tung cả một đoạn ghi âm.
“Thế nào rồi? Kết quả xét nghiệm ADN có chưa?”
Giọng nữ vang lên… chính là giọng tôi!
Tiếp theo là một giọng nam:
“Có rồi. Cô chắc chắn muốn xem không?”
“Đưa tôi đi.”
“Sao lại như vậy…”
“Tôi thật sự không phải con ruột…”
“Lý Lan Lan mới là…”
Chứng cứ rõ ràng.
Trong chớp mắt, tôi trở thành mục Chu công kích của dư luận.
Như thể chưa đủ rắc rối,
ai đó còn đổ thêm dầu vào lửa,
tung ra loạt ảnh đêm qua tôi được Hách Đình Xuyên bế lên xe.
Gán ghép tôi thành “tiểu tam”.
Dư luận lập tức nổ tung:
【Ủa, chẳng phải Hách Đình Xuyên mới công bố đính hôn sao? Nhanh vậy đã ngoại tình?】
【Đừng nói người thứ ba lại chính là “tiểu thư ăn trộm” chứ?】
【Không thể nào! Hách Đình Xuyên từng nói vị hôn thê anh ấy dịu dàng, lễ độ, làm gì giống Chu Sở Mễ?】
【Tôi là bạn học Chu Sở Mễ, có thể làm chứng: cô ta nổi tiếng chua ngoa, học hành bê bối, hoàn toàn không thể là cô gái trong lời Hách Đình Xuyên được.】
【Ghê thật, cướp thân phận chưa đủ, còn chen chân phá người ta nữa? Quả là cao tay.】
【Nghe nói cả Chu Sở Mễ và Lý Lan Lan đều làm ở Hách Thị. Tối qua Lý Lan Lan bị cô ta làm mất mặt, rồi bị sa thải luôn!】
【Buồn nôn thật! Dựa vào thân thể để leo lên, khác gì… gà công nghiệp đâu?!】
Thấy vậy, tôi nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Trước khi Hách Đình Xuyên đưa tôi về biệt viện,
anh đã cho người tìm Hứa Phong.
Vài cú đấm xuống, Hứa Phong liền khai hết.
Rằng đêm đó Lý Lan Lan tìm đến hắn khóc lóc,
kêu oan ức,
nói rằng tôi âm thầm hãm hại cô ta.
Mỹ nhân trong lòng, nước mắt ròng ròng.
Hứa Phong lập tức hứa hẹn
sẽ “thay cô dạy dỗ tôi một trận”.
Thế là xảy ra chuyện tối hôm qua.
Có lẽ việc bị sa thải là giọt nước tràn ly,
khiến Lý Lan Lan nổi cơn báo thù.
Và cô ta quyết định dùng dư luận mạng…
để hủy hoại tôi.
8
Thấy mức độ chú ý càng lúc càng tăng cao,
Lý Lan Lan lập tức mở livestream,
kể khổ với cư dân mạng về cuộc sống không dễ dàng của mình trong nhà họ Lý.
Cô ta kể lể thảm thương đến mức khiến người xem không khỏi xót xa,
càng khiến làn sóng mắng chửi và công kích tôi thêm dữ dội.
Có người thậm chí công khai “bóc phốt” tôi.
Chỉ trong phút chốc,
tôi như bị lột trần,
phơi bày hoàn toàn trước ánh nhìn của công chúng.
【Ồ, vừa thi đại học xong đã đi xăm? Một đứa “chị đại mạng xã hội” như thế mà cũng vào được đại học trọng điểm? Đừng nói là điểm mua đấy nhé?】
【Hồi cấp ba đã là khách quen ở salon, cấp hai còn lén đi nhuộm tóc, xỏ tai? Không lẽ là tiểu tam từ bé, đúng là hồ ly tinh trời sinh.】
【Cái cặp sách trị giá cả trăm triệu, vốn dĩ phải là của Lý Lan Lan mới đúng! Cô ấy chịu khổ hai mươi mấy năm thay nó, quá bất công rồi!】
【Các anh em ơi, đây là số điện thoại và địa chỉ của nó. Dù sao nó cũng không còn là đại tiểu thư nhà họ Chu nữa, mau đi “xử” nó đi!】
【Cả nhà họ Lý và Hách Đình Xuyên cũng đừng tha!】
【Mấy người chậm quá rồi, tôi đã ra công ty nó, đổ cả xô phân lên xe nó rồi!】
【Haha, hả dạ thật sự!】
【Đổ phân chưa là gì, hôm kia tôi gửi cho nó mèo chết với dao lam cơ!】
【Chơi nhỏ vậy à? Tôi hôm nay kéo cả hội chính nghĩa đến trước trụ sở Hách thị đấy. Nhất định phải khiến nó bị đuổi khỏi công ty!】
【Đúng rồi! Nếu Hách Đình Xuyên dám bênh nó, tụi tôi sẽ đến Hách thị gây rối mỗi ngày!】
【Tán thành 100%!】
Chưa kịp định thần,
hàng loạt số lạ gọi tới điện thoại tôi.
Tin nhắn ác ý nhảy liên tục.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình,
cả người như rơi vào hầm băng, lạnh buốt đến tận xương.
Đêm xuống.
Tôi xách theo đồ ăn,
vừa đến gần chung cư thì thấy mấy phóng viên đang lén lút phục kích ngoài cổng.
Tim tôi khựng lại.
Tưởng trốn kỹ lắm rồi,
vậy mà vẫn bị tìm ra.
Không kịp suy nghĩ,
tôi quay người bỏ chạy.
“Cô ấy đâu rồi?!”
Một giọng hét vang lên sau lưng.
Tôi lập tức chạy thục mạng.
Phóng viên phía sau đuổi theo sát nút.
Khi tôi gần như kiệt sức,
một chiếc xe van trượt đến bên cạnh.
“Lên xe.”
Cửa mở ra,
một bàn tay thon dài vươn tới.
Tôi sững người,
vẫn đặt tay lên đó, leo lên xe.
“Hách Đình Xuyên? Anh về rồi sao?”
Khoảnh khắc nhìn thấy anh,
cảm xúc trong tôi vỡ òa:
kinh ngạc, bối rối, vui mừng…
Chúng đan xen,
như một chiếc lưới vô hình,
siết chặt lấy tôi trong khoang xe yên tĩnh.
Hách Đình Xuyên vẫn nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào.
Hôm tôi say rượu, sau khi lo cho tôi xong,
anh lập tức ra ngoại thành công tác.
Hai ngày nay, dư luận nổ như bom,
tôi không dám đối mặt với anh hay nhà họ Chu.
Tôi đổi số điện thoại,
dọn ra khỏi biệt viện Nhã Sơn.
Tưởng rằng trốn tới đây sẽ không ai tìm ra,
giờ nghĩ lại, đúng là quá ngây thơ…
Một tiếng sau.
Biệt viện Nhã Sơn.
Hách Đình Xuyên kéo tôi vào phòng ngủ.
Cánh cửa vừa khép,
bóng đen vụt đến.
Chưa kịp phản ứng,
tôi đã bị anh ép chặt vào cánh cửa.
Anh cúi đầu,
đôi mắt sâu thẳm phủ một tầng lạnh lẽo:
“Đây là lý do em lặng lẽ bỏ đi?”
“Cho rằng anh, Hách Đình Xuyên, là loại người chỉ yêu tiền ghét nghèo, chỉ nhận thân phận chứ không cần thật lòng sao?”
“Chu Sở Mễ, rốt cuộc trong lòng em, anh là gì?”
“Là con chó mà em gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi à?”
“Cứ thế biến mất, em thấy mình ngầu lắm hả? Hử?”
Anh trút một tràng dài dồn dập,
khiến tôi choáng váng.
Nhưng vẫn bắt được từ khóa quan trọng:
“…Thật lòng?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.