7.
Lâm Mãn bóp nhân trung, lo lắng nói: “Xong rồi, cậu còn nhớ hồi cấp ba Phó Chi An từng có bạn gái không?”
“Tớ nhớ.”
“Bạn gái của anh ấy chính là mối tình đầu của chồng cậu đấy.”
Lâm Mãn vừa nói xong, mọi ký ức lập tức ùa về.
Năm Phó Chi An từ chối tôi lần thứ hai, anh ấy đã có bạn gái.
Chị học trên ấy là đối tác làm ăn của nhà họ Cố, cũng là tiểu thư nhà họ Sở – Sở Vũ Vi.
Chị ấy cũng là hoa khôi của trường chúng tôi.
Nghe đồn, một nửa nam sinh trong trường đều say mê chị ấy.
Trong đó, dĩ nhiên bao gồm cả Cố Thời Dục.
Năm tôi mười sáu tuổi, tôi đến dự tiệc sinh nhật của Cố Thời Dục.
Tình cờ đi ngang qua phòng anh ta.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy anh ta đang cầm một tấm ảnh…
Ánh mắt cuồng dại, say mê.
Như cơn lốc xoáy quét qua bãi đậu xe, như rìu lớn chặt cây, ngay sau đó khuôn mặt đỏ bừng, hồn bay phách lạc.
Lúc đó tôi đã nghĩ, thiếu gia nhà họ Cố ngoài mặt kiêu ngạo lạnh lùng, không ngờ sau lưng lại là kiểu người như vậy.
Tôi đã từng rất muốn bắt nạt anh ta thật thảm.
Tôi len lén liếc nhìn Cố Thời Dục bên cạnh, mặt anh ta đen kịt như bị ném xuống Thái Bình Dương.
Tình địch gặp nhau, không khí trên bàn nặng nề đến mức sắp nổ tung.
Phó Chi An thoải mái thừa nhận: “Vẫn tốt, bọn tôi kết hôn rồi.”
Cố Thời Dục vắt chân chữ ngũ: “Vậy cũng tốt, ha ha ha ha.”
“Nhưng ly hôn rồi.”
Cố Thời Dục lập tức bỏ chân xuống.
“Vậy thì tệ thật.”
Đúng là tệ thật.
Bạch nguyệt quang mà anh ta thầm yêu nhiều năm không được, lại kết hôn với tình địch, còn ly hôn luôn rồi.
Vậy mà anh ta còn chưa từng chạm vào cô ấy lấy một lần.
8.
Trên đường về nhà.
Cố Thời Dục mặt mày vẫn đen sì.
Biết được bạch nguyệt quang của mình đang độc thân, nhưng lại không thể công khai theo đuổi, cảm giác chắc chắn khó chịu vô cùng.
Tôi an ủi anh ta: “Thật ra hai ta cũng đâu phải kết hôn thật.”
“Ý cô là gì?”
“Ý tôi là, chúng ta đều có quyền theo đuổi hạnh phúc riêng.”
Cố Thời Dục chìm trong bóng tối: “Nhưng cậu ta từng ly hôn rồi, ở bên cậu ta chẳng khác gì tái hôn.”
Anh ta? Hay là cô ta?
“Ly hôn thì sao, người từng ly hôn kết hôn lần nữa chẳng phải càng có kinh nghiệm à? Hơn nữa anh không thể chỉ vì một cuộc hôn nhân thất bại mà đánh giá cả một con người chứ.”
Cố Thời Dục im lặng, chắc là bị tôi thuyết phục rồi.
Thực ra tôi đang ngầm ám chỉ, anh cứ việc theo đuổi người mình thích, nếu anh đơn phương hủy hợp đồng, tôi sẽ được tự do sớm hơn.
Về đến nhà, tôi chu đáo dọn dẹp phòng khách cho anh.
“Tối nay anh ngủ ở đây nha.”
Cố Thời Dục đứng yên như cột gỗ, tôi vừa định nói thêm gì đó, anh ta bất ngờ kéo tôi vào lòng.
Tôi cảm giác phía sau có thứ gì đó cứng cứng.
Xong rồi.
Chẳng lẽ anh ta nghĩ tôi cản đường anh ta theo đuổi tình yêu, nên muốn diệt khẩu tôi?
Không được đâu.
Dù anh ta có thế lực, đen trắng đều nắm trong tay, nhưng với mối quan hệ từ nhỏ của chúng tôi, chắc cũng không thể giết người không để lại dấu vết đâu nhỉ?
Tôi run rẩy: “Anh bình tĩnh đã.”
“Bình tĩnh không nổi.”
Chết rồi, anh ta muốn đâm tôi thật à.
Tôi nín thở, chuẩn bị tinh thần cho cảnh đao vào trắng, đao ra đỏ.
Nhưng Cố Thời Dục chỉ run rẩy cơ thể.
Cẩn thận đặt tay tôi lên eo anh ta.
Rồi từ từ kéo xuống.
Cho đến khi tôi chạm vào vật cứng cứng kia.
“Muốn không?”
Tôi: “Không muốn đâu.”
Tôi vừa dứt lời, khóe mắt anh ta đột nhiên đỏ lên, hình như còn có giọt nước mắt rơi xuống.
“Cô nói không muốn là không muốn à?”
“Dù cô có thích cậu ta, thì cũng phải nếm thử mặn nhạt của tôi trước chứ.”
“Tôi kết hôn với cô, cô không hề chạm vào tôi, cô bảo tôi sống sao đây?”
“Tôi vì cô mà giữ mình suốt hai mươi tám năm, cô đối xử với tôi thế này sao?”
Tôi sững người.
Thì ra thứ cứng cứng trong túi quần anh ta… không phải dao găm.
9.
Một Cố Thời Dục xưa nay cao cao tại thượng, chơi đùa người khác trong lòng bàn tay, thế mà lại khóc sao?
Phải biết là tôi quen Cố Thời Dục hơn hai mươi năm rồi.
Chưa từng thấy anh ta khóc bao giờ.
Anh ta còn nói muốn tôi nếm thử mặn nhạt của anh ta.
Đây chẳng phải là cơ hội trời ban sao?
Vậy thì tôi đương nhiên không thể nhịn được rồi.
Tôi lập tức phản đòn, đè anh ta xuống giường, giống như cách anh ta từng đối xử với tôi năm đó, rìu lớn chặt cây, lốc xoáy càn quét bãi đậu xe, cho anh ta một bài học nhớ đời.
Năm tiếng sau, anh ta đã bị tôi hành đến mức không ra hình người.
“Tôi hỏi lại, anh có sai không? Cố Thời Dục, năm anh bốn tuổi, có phải anh cố tình ngồi bẹp cái bánh nhỏ của tôi không?”
“Tôi không cố ý.”
Còn dám cãi à.
Tôi tát hai cái vào mặt anh ta.
“Sai chưa?”
“Sai rồi.”
“Hồi học cấp hai, anh tráo thư tình của tôi, sai chưa?”
“Tôi không sai, thằng nhóc đó chẳng có gì hơn tôi, cô dựa vào đâu mà thích cậu ta.”
Tôi trói tay anh ta lại, bắt đầu một vòng tra tấn mới, lại thêm vài tiếng nữa trôi qua.
“Bây giờ thì sao, anh sai chưa?”
“Sai rồi, tôi sai rồi.”
“Anh mách bố tôi chuyện tôi đi bar, anh sai chưa?”
“Con gái không thể tự đi bar một mình…”
Tôi nhặt cái roi da dưới đất lên…
“Rốt cuộc anh có nhận sai không?”
“Nhưng cũng không thể đi một mình…”
Vẫn còn dám cãi.
Trong cơn mơ màng, trời đã sáng rồi lại tối.
Cuối cùng tôi hỏi anh ta: “Sai chưa?”
Anh ta chỉ còn đủ sức rên hai tiếng: “Hu hu…”
Ban đầu tôi định tha cho anh ta.
Nhưng người ta vẫn nói, nước mắt đàn ông chính là thuốc kích thích của phụ nữ.
“Chồng ơi, vừa rồi em chưa làm tốt, mình làm lại lần nữa nhé.”
Ba ngày trôi qua, đại thù đã được báo.
Tôi cũng đã thỏa mãn mà hành anh ta đến mức sống không bằng chết, chết cũng không xong.
10.
“Cậu giỏi quá đấy Ninh Ninh, Cố Thời Dục thật sự khóc cầu xin cậu tha mạng, tớ không phải đang nằm mơ đấy chứ.”
“Tớ nhớ hồi cậu ta mười một mười hai tuổi bị bắt cóc, bọn bắt cóc đánh đập, bóp cổ cậu ta thế nào, cậu ta cũng không khóc, không cầu xin, cứng rắn vô cùng.”
“Sao bây giờ cậu vừa hung lên một chút, cậu ta đã khóc rồi.”
“Đây còn là cậu Cố mà tớ từng biết sao?”
“Ninh Ninh, rốt cuộc cậu dùng chiêu gì vậy, dạy tớ với.”
Trước ánh mắt tha thiết cầu học của Lâm Mãn.
Tôi đỏ mặt, chỉ lặng lẽ chia sẻ cho cô ấy hẳn một thư mục 1TB tên là 《Thực hành giảng dạy》.
Nhưng nói cũng lạ.
Cố Thời Dục năm năm tuổi trèo lên nóc nhà nghịch phá, bị bố đánh chảy máu mông, cũng không khóc một tiếng.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Bảy tuổi ngã ngựa, gãy ba xương sườn, anh ta cũng không khóc.
Mười tuổi gặp tai nạn xe, chân phải đi cà nhắc suốt ba tháng, ngày tháo đinh thép, chỉ cắn răng chịu đựng là xong.
Bây giờ tôi tát cho hai cái, anh ta lại khóc?
Thằng nhóc này, chẳng lẽ đang giả vờ sao?
11.
Thật ra, việc tôi kết hôn thương mại với Cố Thời Dục cũng có chút tư tâm.
Từ khi còn trong bụng mẹ, tôi đã được kỳ vọng rất nhiều, được coi như quân cờ trao đổi lợi ích giữa các gia tộc.
Vừa sinh ra, không phải bị định sẵn hôn ước với nhà này, thì cũng bị hứa gả cho nhà kia.
Nếu không phải là Cố Thời Dục, thì tôi cũng sẽ bị gả cho nhà họ Trần, họ Tống, hoặc họ Lâm.
Dù gả cho ai thì kết cục cũng như nhau, vậy tại sao không chọn người phù hợp với mình hơn?
Chờ đến khi ba năm hợp đồng hôn nhân kết thúc, chúng tôi sẽ được tự do.
Về phần Phó Chi An, rất nhiều khi tôi cũng không phân rõ được tình cảm của mình với anh ấy là thích, hay chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ.
Hoặc cũng có thể là—tôi muốn thoát khỏi những ràng buộc của gia đình, muốn tìm cho sự nổi loạn của mình một cái cớ chính đáng.
Mà Phó Chi An, vừa hay lại xuất hiện đúng lúc.
Nhìn thư mời triển lãm tranh Phó Chi An gửi trong điện thoại.
Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đi một lần.
Tối qua, tôi lại kéo Cố Thời Dục “chiến đấu” suốt một đêm.
Tận tình ăn sạch sẽ anh ta xong, tôi thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Không ngờ sáng hôm sau, Cố Thời Dục phá lệ, dậy từ rất sớm.
Áo vest cao cấp, đồng hồ đeo tay, trông chẳng khác gì một con công đang xoè đuôi.
Anh ta chỉnh lại cà vạt, thay giày ở cửa.
“À… tối nay tôi không về ăn cơm.”
Tôi cúi đầu ăn cháo: “Biết rồi.”
Miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Tôi biết vì sao tối nay anh ta không về nhà.
Vì… Sở Vũ Vi sẽ trở về.