Bạn cùng phòng của anh ta lúc đó còn trêu ghẹo bên cạnh.
Chuyện này sau đó vẫn thường được nhắc lại, ai cũng nói Lộ Văn Thanh vừa nhìn thấy tôi đã phải lòng ngay, đến mức nhường cả chiếc đùi gà.
Còn có một lần, trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh.
Điểm tiếng Anh của Lộ Văn Thanh rất tốt.
Cố vấn ban đầu định giao suất thi cho anh ta.
Nhưng anh ta lại muốn nhường cho tôi.
Tôi nói không thể thế được, chúng tôi nên cạnh tranh công bằng.
Kết quả, khi lên sân khấu, anh ta hát một bài tiếng Anh, coi như tự động bỏ cuộc.
Mọi người đều khen anh ta ga-lăng, nói rằng vì tôi mà anh ta sẵn sàng nhường cả vinh dự và điểm học phần.
Tôi đã cảm động rất lâu.
Để không phụ lòng mong đợi của anh ta, khi đại diện trường tham gia thi đấu, tôi gần như không dám nghỉ ngơi dù chỉ một phút.
Thậm chí tôi ăn cũng không yên, cứ luyện tập suốt.
Thời gian đó, Lộ Văn Thanh cũng thường xuyên cãi nhau với tôi.
Anh ta nói: “Vì cuộc thi tiếng Anh mà ngay cả anh em cũng không thèm để ý nữa à?”
“Em quên rồi sao, suất thi này là anh nhường cho em đấy.”
Tôi nhận ân huệ của người khác, chỉ có thể hết lần này đến lần khác dỗ dành anh ta.
Ngày đêm quay cuồng đến kiệt sức, cuối cùng vừa kết thúc cuộc thi đã phát sốt cao.
Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra—
Đùi gà, anh ta thật sự không thích ăn.
Tiếng Anh, anh ta chỉ giỏi lý thuyết, khả năng nói rất kém.
Tôi không tiếp tục đi thực tập nữa.
Chuyện này truyền đến tai Lộ Văn Thanh.
Anh ta nhếch miệng nói: “Liên quan gì đến tôi, khỏi cần báo cho tôi.”
“Tôi thấy cô chỉ là lười biếng ở công ty, bị phát hiện không có năng lực thật nên mới bị đuổi thôi.”
Chuyện này là một bạn cùng phòng kể lại cho tôi nghe.
Sau khi nghe xong, tôi cũng nói: “Cảm ơn cậu, nhưng sau này mấy chuyện liên quan đến anh ta cũng đừng kể cho tôi nữa.”
Hai bạn cùng phòng của tôi đều lo lắng cho tôi.
Sắp tốt nghiệp rồi, vậy mà tôi vẫn chưa có nơi nào ổn định.
Không những thế, ngay cả bạn trai cũng không còn.
Tôi nói: “Không sao đâu, đừng lo, vàng thật thì sớm muộn cũng sẽ tỏa sáng.”
Sau khi tôi rời khỏi công ty thực tập, đương nhiên tôi cũng không thể được chuyển chính thức sang chi nhánh Thâm Quyến nữa.
Nhưng tôi đã tự liên hệ với người phụ trách bên Thâm Quyến – người từng muốn nhận tôi – và tôi có thể bắt đầu phỏng vấn lại từ đầu.
Thật ra trong lòng tôi cũng không tự tin lắm, nhưng dù sao cũng phải thử.
Không thể để tất cả trứng trong cùng một giỏ.
Tôi cũng đồng thời nộp CV cho nhiều công ty khác, các đồng nghiệp cũ từng làm việc chung với tôi cũng sẵn sàng giúp tôi nhờ người quen giới thiệu nội bộ.
Đúng lúc tôi đang bận rộn tìm việc, Lộ Văn Thanh và Vương Thiến Thiến tay trong tay xuất hiện khắp trường.
Trong ký túc xá, Vương Thiến Thiến nói: “Lộ Văn Thanh đang theo đuổi tôi, tôi vẫn chưa đồng ý đâu!”
Mỗi lần tôi nhìn thấy họ, tôi đều lập tức quay người bỏ đi.
Tôi biết mình thật vô dụng.
Nhưng tôi không làm nổi chuyện giả vờ bình thản mà bước qua như không có gì.
Bạn trai đã quen suốt những năm đại học, người mà tôi từng nghĩ sẽ đi cùng mình suốt cuộc đời, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy.
Nhưng tôi phải tập quen dần.
Tập quen với cuộc sống sau này không còn Lộ Văn Thanh.
Những ngày sau đó, tôi bận tối mắt tối mũi.
Nộp hồ sơ, thi viết, phỏng vấn – hết việc này đến việc khác chiếm trọn thời gian của tôi.
Thời gian trôi qua, số lần tôi nghĩ đến Lộ Văn Thanh ngày càng ít đi.
Thậm chí có một lần, tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm những điểm quan trọng cho buổi phỏng vấn, vô tình đâm sầm vào Lộ Văn Thanh và Vương Thiến Thiến mà tôi còn không phát hiện ra.
Tới khi nhận ra, tôi mới phát hiện ra đã rất lâu rồi tôi không nghĩ đến anh ta nữa.
Ngay cả khi nghe bạn bè nhắc đến tên anh ta, tôi cũng không còn cảm giác gì nhiều.
Khi tôi đang dần tốt lên, thì lại nhận được cuộc gọi của Lộ Văn Thanh vào một đêm khuya.
Anh ta nói: “Lần này em thật sự nghiêm túc sao?”
5
Chia tay thì làm gì có chuyện thật hay giả.
Chỉ là trước đây, mỗi lần chia tay tôi đều quay lại xin làm lành.
Hết lần này đến lần khác thêm lại anh ta vào danh sách bạn bè, liên tục nói “xin lỗi”.
Chỉ cần anh ta làm cao đủ lâu, cuối cùng sẽ nói: “Lần sau không được như thế nữa.”
Nhưng lần này.
Tôi không muốn nữa rồi.
Qua điện thoại, Lộ Văn Thanh lạnh lùng nói: “Đã muốn chia tay thì trả hết đồ tôi đã tặng em đi.”
Tôi không thể tin được mình vừa nghe thấy gì.
Chúng tôi là quan hệ yêu đương bình thường, hai bên đều có quà tặng qua lại.
Tôi tặng anh ta giày thể thao, anh ta tặng tôi vòng tay.
Tôi tặng anh ta điện thoại, anh ta tặng tôi máy tính.
Hiện tại, trong chiếc máy tính đó chứa toàn bộ tài liệu quan trọng của tôi.
Luận văn tốt nghiệp, giấy tờ ba bên, hồ sơ xin việc, kết quả thí nghiệm, tài liệu dự án… vân vân.
Lộ Văn Thanh thấy tôi im lặng hồi lâu, bật cười khinh bỉ: “Sao? Không muốn trả à?”
“Tôi không ngờ em lại là loại người thích chiếm của như thế.”
【Nam chính chỉ đang cố giữ cô ấy lại bằng cách này thôi, anh ấy thực sự không biết phải làm sao nữa, khóc mất thôi!】
【Nam chính thật sự rất vụng về, bảo bối đâu biết được, nam chính yêu đôi giày cô tặng đến mức nào, điện thoại cô tặng anh ấy chưa từng rời tay.】
【Bảo bối, mau cúi đầu xin lỗi đi, hôm đó sau khi diễn trò với nữ phụ xong, nam chính đã buồn rất lâu, muốn liên lạc với cô mà không dám, phải khó khăn lắm mới tìm được cái cớ, anh ấy đang đợi cô, sắp khóc rồi.】
Là diễn trò, hay là thật?
Tôi nhớ tới những bức ảnh mà Vương Thiến Thiến gửi cho tôi sau đó.
Tôi không còn sức để tìm hiểu nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói với Lộ Văn Thanh: “Được, ngày mai tôi sẽ trả anh.”
Đầu dây bên kia rõ ràng sững lại một lúc.
Rất nhanh, giọng Lộ Văn Thanh lại vang lên: “Không, phải trả ngay cho tôi!”
Anh ta cố tình.
Anh ta biết tôi không kịp mua máy tính mới.
Thế nhưng bình luận lại nói:
【Nam chính là sốt ruột muốn gặp bảo bối thôi!】
【Anh ấy không thể chờ thêm một giây nào nữa!】
【Nam chính căn bản không cần cái máy tính đó, chỉ đang chờ bảo bối mở miệng cầu xin anh ấy đừng lấy máy tính đi, rồi anh ấy sẽ nhân cơ hội dùng điều kiện này để bắt bảo bối cầu xin tiếp…】
Tôi bỗng cảm thấy, cái gọi là “góc nhìn thượng đế” chưa chắc đã rõ ràng bằng tôi.
Tôi cười khẩy chế giễu: “Vậy anh cũng trả lại cho tôi đồ tôi từng tặng anh đi.”
“Điện thoại và đôi giày thể thao, mấy thứ khác không cần.”
Nói xong, tôi bổ sung thêm một câu: “Ngay lập tức.”
“Tần Tư Vũ!”
“Cô bị điên à, điện thoại tôi sao có thể ngay lập tức đưa cho cô—”
Tôi ngắt lời Lộ Văn Thanh: “Vậy thì sáng mai tám giờ, gặp nhau dưới ký túc xá.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Tôi cũng không buồn nhìn những bình luận ngập tràn mắng tôi là “cứng đầu” và “không biết điều” nữa.
Thỉnh thoảng cũng có vài dòng đứng về phía tôi, nhưng rất nhanh đã bị chìm nghỉm.
Tôi nhìn vào email vừa nhận được trên điện thoại, không kìm được mà bật cười.
Là offer từ một công ty hàng đầu ở Thâm Quyến.
Chế độ đãi ngộ còn tốt hơn cả công ty tôi từng thực tập.
Tôi và Lộ Văn Thanh về sau chắc chắn sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
6
Tôi đi mua một ổ cứng di động, cả đêm sao lưu hết dữ liệu trong máy tính.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi ôm máy tính đợi dưới ký túc xá.
Tám giờ rưỡi.
Lộ Văn Thanh mới thong thả đến.
Hơn nữa, không phải chỉ mình anh ta, còn có cả Vương Thiến Thiến.
Vương Thiến Thiến ôm lấy cánh tay Lộ Văn Thanh, tuyên bố chủ quyền:
“Đã chia tay rồi, còn hẹn gặp làm gì, cô định giở trò gì tôi chẳng biết chắc sao?”
“Chỉ là cái điện thoại rách thôi, ai mà không mua nổi, cô còn muốn dùng nó để uy hiếp quay lại à? Cô có biết xấu hổ không vậy!”
Lộ Văn Thanh đứng lạnh mặt bên cạnh, không nói một lời.
Tôi không thèm để ý đến Vương Thiến Thiến, trực tiếp nhét balo máy tính vào tay Lộ Văn Thanh.
Nhưng đúng lúc đó, Vương Thiến Thiến bất ngờ đẩy tôi một cái:
“Cô làm gì đấy! Động tay động chân hả!”
Tôi loạng choạng lùi hai bước, ngồi phệt xuống đất.
Lòng bàn tay đâm phải sỏi, mắt tôi tối sầm lại.
Tôi đã thức trắng cả đêm để sao lưu dữ liệu và dọn sạch máy.
Khi Vương Thiến Thiến ra tay, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.
Vương Thiến Thiến lớn tiếng: “Cô đừng có mà ăn vạ! Lộ Văn Thanh đều nhìn thấy hết đấy!”
Lộ Văn Thanh từ đầu đến cuối chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn tôi, không nói gì.
Đến khi Vương Thiến Thiến gọi anh ta làm chứng, anh ta mới lười nhác mở miệng: “Đừng giả vờ nữa, mất vui rồi.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi tự mình đứng dậy, phủi bụi trên người.
Trước khi họ kịp phản ứng, tôi bất ngờ vung tay, tát thẳng vào mặt Vương Thiến Thiến.
“Trả lại cho cô lần trước.”