Sau khi tôi phá sản, phải đi làm phục vụ trong khách sạn, lại tình cờ gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
Hắn cố tình sỉ nhục tôi:
“Cô hôn tôi một cái, tôi cho cô mười vạn.”
Tôi chẳng buồn nghĩ ngợi, liền cúi đầu hôn thẳng lên môi hắn trước mặt bao người.
Hắn đỏ bừng mặt, vội đẩy tôi ra:
“Cô… cô sao có thể vì tiền mà thành ra thế này?”
Chỉ mười vạn thôi à? Chưa đủ đâu.
Tôi túm lấy cổ áo hắn, lại hôn tới tấp một trận.
Hôn đến mức mặt hắn đỏ gay, xung quanh ai nấy đều há hốc mồm sững sờ, tôi mới hài lòng dừng lại, móc điện thoại ra:
“Một triệu. Chuyển khoản qua WeChat hay Alipay?”
1
Tôi phá sản rồi.
Bị lão già kia hãm hại tan tành.
Tất cả tài sản đều đem đi trả nợ, cả người chỉ còn lại mấy trăm đồng lẻ.
Thuê tạm được một căn hầm nhỏ, số tiền còn lại đến bữa cơm cũng chẳng đủ ăn.
Để kiếm sống, tôi xin vào làm phục vụ ở một khách sạn cao cấp.
Vừa mới ổn định được vài hôm, đám người từng trong giới cũ của tôi đã đánh hơi được tin tức, ùn ùn kéo tới xem trò cười.
Người trả tiền đều là các ông lớn.
Họ bao trọn phòng VIP đắt nhất khách sạn, đích danh gọi tôi đến phục vụ.
Tôi mặc đồng phục phục vụ, bước vào phòng.
Hơn chục người, cả nam lẫn nữ, mỗi người ngồi một chỗ, hoặc cười nhạo hoặc khinh bỉ nhìn tôi rót nước từng ly một.
Lời châm chọc nối tiếp nhau vang lên.
“Ô kìa, chẳng phải là Tô Cẩn Hạ sao? Sao sa cơ đến mức phải đi làm phục vụ thế này?”
“Ha, phá sản rồi còn gì~”
Tôi không buồn để tâm đến những lời mỉa mai đó, cúi đầu lặng lẽ rót nước, cho đến khi tới lượt Giang Thừa Hiến.
Hắn lười biếng tựa người lên lưng ghế, cầm chiếc ly không, ngón tay thon dài mân mê như chơi đùa.
Tôi mím môi, nhỏ giọng nói:
“Anh Giang, đưa em cái ly, em rót nước cho anh.”
Nghe vậy, đôi mắt dài mê hoặc của hắn ngước lên nhìn tôi, bật cười khinh khỉnh:
“Tô Cẩn Hạ, cầu xin tôi đi.”
Nhìn cái bản mặt đáng ăn đòn của hắn, nắm tay tôi siết lại.
Chúng tôi đấu đá nhau bao nhiêu năm nay.
Cả hai đều không để đối phương sống yên ổn.
Tôi phá vỡ các mối hợp tác của công ty hắn, hắn lôi kéo kỹ sư trụ cột bên tôi.
Tôi hối lộ nhân viên cắt mạng công ty hắn, hắn mua chuộc bảo vệ cúp điện công ty tôi.
Trong giới chẳng ai là không biết chúng tôi như nước với lửa, sống chết không đội trời chung.
Đấu nhau bao năm, không ngờ tôi lại là người phá sản trước, để hắn nắm được nhược điểm mà sỉ nhục.
Bảo tôi cầu xin hắn?
Không thể nuốt trôi cục tức này.
Tôi giả vờ như lỡ bước, cả bình nước dội thẳng lên người hắn.
Trà nóng làm ướt đẫm bộ vest của hắn, nước chảy tong tong xuống sàn.
Tôi lập tức cúi đầu, giấu đi nụ cười nơi khóe miệng, tỏ vẻ áy náy:
“Xin lỗi anh Giang, em không cố ý đâu.”
Giang Thừa Hiến không lên tiếng, nhưng mấy người đi cùng hắn thì bắt đầu làm ầm lên:
“Cô làm ăn kiểu gì đấy?”
“Làm việc mà hấp tấp vậy à?”
“Cô có biết bộ đồ anh Giang mặc đắt cỡ nào không? Cô đền nổi không?”
Tôi cụp mắt xuống, trông như kẻ đáng thương:
“Đợi khi nào tôi có tiền, tôi sẽ đền.”
Nhưng trong lòng đã mắng thầm bọn họ đến tám trăm lần.
Lũ khốn này, thấy tôi sa cơ liền giẫm lên đầu tôi mà nhảy à?
Tưởng tôi dễ bắt nạt thế sao?
Chờ tôi hạ gục được lão già kia rồi, đừng hòng đứa nào chạy thoát.
Giang Thừa Hiến mặc kệ đám kia chế giễu tôi, cuối cùng lại chỉ tay lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn tôi, cười đầy giễu cợt:
“Hôn tôi một cái, tôi cho cô mười vạn.”
Mười vạn?
Xời, cũng hào phóng đấy chứ.
Tôi nhìn Giang Thừa Hiến, trong lòng bắt đầu xao động…
Thấy tôi không phản ứng, bọn họ tưởng tôi bị sỉ nhục đến mức cứng họng, liền hào hứng hùa theo:
“Nghe thấy chưa? Hôn anh Giang một cái là được mười vạn, vụ làm ăn hời thế này không biết quý trọng thì chẳng còn cơ hội nữa đâu.”
“Mười vạn đấy, đủ cô sống cả năm rồi nhỉ?”
“Hôn đi, mau hôn đi!”
Quả thật! Quá lời rồi còn gì.
Ánh mắt tôi dừng lại trên bờ môi căng mọng, gợi cảm của Giang Thừa Hiến, càng lúc càng trở nên thâm trầm.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, tôi đã cúi người, hôn cái “chụt” ngay bên môi anh ta.
Không giống với vẻ ngoài sắc bén của anh ta, đôi môi ấy mềm như đậu hũ non, dịu dàng khiến người ta lịm tim.
Giang Thừa Hiến sững người, đến vành tai cũng đỏ bừng, sau đó lập tức đẩy tôi ra, vừa thẹn vừa giận chất vấn:
“Cô… sao cô có thể vì tiền mà làm ra chuyện thế này?”
Sao lại không thể? Một cái hôn – mười vạn.
Món hời như vậy, không làm thì quá phí!
Huống hồ gì, Giang Thừa Hiến đẹp trai như tượng tạc, chuẩn gu người mẫu cao cấp, tôi chẳng thấy lỗ chút nào.
Ánh mắt tôi lại lần nữa rơi trên đôi môi đỏ hồng của anh ta – căng mọng như quả anh đào chín, vừa nhìn đã thấy ngọt ngào.
Chỉ mười vạn thôi à? Còn chưa đủ!
Tôi nuốt nước bọt, rồi trong khoảnh khắc mọi người chưa kịp hoàn hồn, bất ngờ túm lấy cổ áo anh ta.
Cứ thế mà nhào tới, dồn dập hôn lên khuôn mặt và môi của Giang Thừa Hiến.
Từng cái hôn phủ kín bên má và khóe môi anh ta.
Giang Thừa Hiến bị tôi hôn đến đỏ bừng cả mặt, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, choáng váng chẳng rõ trời đất.
Xung quanh hoàn toàn im lặng.
Không còn ai hó hé trêu ghẹo gì nữa.
Tất cả đều há hốc mồm, sững sờ đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.
Tôi chỉ dừng lại khi đôi môi bắt đầu tê dại vì hôn quá nhiều.
Rồi lấy điện thoại từ túi sau ra, đưa tới trước mặt anh ta:
“Một triệu! Chuyển khoản qua WeChat hay Alipay?”
2
Giang Thừa Hiến mặt đỏ như gấc chín, ánh mắt đờ đẫn nhìn tôi, vẫn chưa hoàn hồn.
Có vẻ sẽ chẳng tỉnh táo nổi trong thời gian ngắn đâu.
Tôi bĩu môi, giơ điện thoại lên trước mặt Trần Trình:
“Anh trả giùm cậu ấy đi.”
Trần Trình là bạn thân của Giang Thừa Hiến, cũng là người đối đầu với tôi nhiều năm nay.
Anh ta lắp bắp mở điện thoại:
“WeChat đi…”
Sau khi nhận được tiền, tôi vỗ vai anh ta, nở nụ cười rạng rỡ:
“Cảm ơn người tốt đã đem đến hơi ấm.”
“Vậy tôi đi trước đây~”
Dứt lời, tôi vừa ngâm nga bài hát vừa rời khỏi phòng.
Vốn đang đau đầu vì không có vốn khởi nghiệp, ai ngờ Giang Thừa Hiến lại chủ động đưa tiền tới cửa.
Đã thế thì… tôi cũng đâu khách sáo.
Nhìn bóng lưng tôi rời đi một cách oai phong, Trần Trình vò đầu đầy tiếc nuối:
“M* kiếp, phá sản rồi mà còn chảnh choẹ cái gì?”
Anh ta tức giận vung tay tát nhẹ lên mặt Giang Thừa Hiến:
“Anh Giang, tỉnh lại đi! Định làm nhục người ta mà cuối cùng bị vả ngược, thất bại quá rồi!”
Họ có thấy thất bại hay không thì tôi không biết, chỉ biết bản thân mình thì rất vui.
Sau khi nộp khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng cho ông chủ, tôi thong thả bước trên đường về nhà, vừa đi vừa tính toán kế hoạch khởi nghiệp lại từ đầu.
Cho đến khi một chiếc Rolls-Royce đen bóng đột ngột dừng lại trước mặt tôi, tâm trạng đang vui vẻ liền tụt xuống đáy.
Cửa xe mở ra, hai vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm bước xuống, mời tôi lên xe:
“Tiểu thư, tiên sinh mời cô về nhà.”
Tôi sa sầm nét mặt:
“Nhà họ Tô không phải nhà tôi. Tôi không về.”
Tên vệ sĩ xoay khớp tay, mặt lạnh như tiền:
“Tiểu thư, hôm nay cô phải về.”
Rõ ràng là nếu tôi không hợp tác thì bọn họ sẽ cưỡng chế.
Tôi chậm rãi lùi về sau, trong đầu đang tính đường chạy trốn.
Nhưng chưa kịp xoay người, lưng tôi đã đụng vào một lồng ngực rắn chắc.
Người đó đưa tay ôm lấy eo tôi, ánh mắt sắc bén nhìn hai vệ sĩ, giọng nói mang theo ý cười châm chọc:
“Giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp người, các anh tính gây án à?”
3
Không khí im lặng trong ba giây.
Tên vệ sĩ lập tức giải thích:
“Anh Giang, hiểu lầm rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Chúng tôi không phải cướp đâu, chỉ là được giao nhiệm vụ mời cô Tô về nhà dùng bữa.”
Nghe vậy, Giang Thừa Hiến nhướng mày:
“Ồ, không phải cướp à? Vậy thì được.”
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, trong đôi mắt sáng như sao chứa đầy ý cười:
“Vậy đi với tôi đi, cô Tô.”
“Tôi mới là cướp đây, tôi cướp sắc.”
Cướp sắc á?
Mấy hôm không gặp, Giang Thừa Hiến đúng là càng ngày càng biết nói linh tinh.
Tôi cười nhạt, giả vờ phụ họa:
“Nghe thấy chưa, về nói với lão già kia, tôi bị bắt cóc rồi, không về được đâu.”
Hai tên vệ sĩ đứng ngây người nhìn tôi và Giang Thừa Hiến, biểu cảm dần dần sụp đổ.
Không phải là kẻ thù không đội trời chung sao?
Sao tự nhiên lại quấn lấy nhau thế này?
Hay là… đây chỉ là một phần trong “trò chơi” của họ?
Tôi vừa siết eo Giang Thừa Hiến một cái, anh ta đau đến mức phải bật ra một tiếng “chậc”, tiện thể ôm chặt tôi lại, ngăn không cho tôi giở trò.
Thấy hai tên vệ sĩ vẫn đứng yên như tượng, anh ta bỗng lạnh mặt quát:
“Còn không biến?”
“Biến biến biến, đi ngay đây!”
Hai tên kia cuống cuồng gật đầu, chui tọt lên xe, phóng vèo đi như bay.
Người vừa đi khuất, tôi liền đẩy Giang Thừa Hiến ra, bản năng là buông lời châm chọc:
“Không ngờ tổng giám đốc Giang là kiểu người háo sắc thế đấy.”
“Sao cô lại nói vậy? Tôi chẳng phải là đang vì cô mà ra tay nghĩa hiệp à?”
Giang Thừa Hiến ôm ngực làm ra vẻ bị tổn thương, “Cô đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?”
“Không ngờ tổng giám đốc Tô lại là người vong ơn phụ nghĩa.”
Tôi cứng họng. Tôi nhượng bộ.
Dù sao thì hôm nay đúng là anh ta đã cứu tôi.
Tôi nghiêm mặt, hạ giọng, hơi miễn cưỡng nói:
“…Cảm ơn anh.”
Sau bao năm khẩu chiến không ngừng, đã quen với việc chửi nhau ầm ĩ.
Câu “cảm ơn” này nói ra… nghe thế nào cũng thấy gượng gạo.
Giang Thừa Hiến chẳng thèm đáp lại lời cảm ơn đó, tôi cũng lười dây dưa:
“Vậy tôi đi trước đây…”