8
“Này, hồi nãy chính cô chủ động đề nghị, giờ lại không vui khi tôi ‘coi cô là bạn gái’ đúng không?”
“Ai là bạn gái anh chứ? Giả, giả, giả hết!”
“Ồ, tôi cũng đâu muốn làm bạn trai cô, bị ép thôi.”
Lúc mới ra khỏi nhà, hai chúng tôi đã bàn bạc: giả làm người yêu trước mặt thầy một thời gian,
chờ tôi tốt nghiệp xong sẽ tìm cớ “chia tay”.
Lúc diễn thì hơi quá đà, nước đổ khó hốt, thôi thì đành thuận nước đẩy thuyền.
Thật ra trong lòng tôi cũng có tí toan tính nhỏ —
nếu quen cháu trai thầy, chắc thầy sẽ bớt khó dễ tôi trong việc làm đề tài và viết luận văn.
“Đừng nhăn nữa được không? Sau này nếu không cần thiết thì cũng chẳng phải gặp tôi đâu, tôi cũng đâu muốn nhìn thấy cô.”
Anh ta duỗi tay vuốt lông mày tôi cho giãn ra, tôi không né tránh.
“Đây là đâu vậy? Không phải đang quay về trường sao?”
Tôi hoàn hồn mới phát hiện đây không phải đường về trường.
“Cô chưa ăn sáng mà hamburger lại bị tôi cán bẹt rồi, chắc đang đói lắm. Tôi mời cô bù lại một phần.”
Tôi cảm thấy hơi cảm động, thấy anh ta cũng không tệ lắm, khá chu đáo.
Kết quả câu sau:
“Cũng muốn xem ‘quái thú học thuật’ rốt cuộc ăn khỏe cỡ nào.”
Tôi: Phì! Cảm động cái đầu anh á!
Trong lúc ăn, tôi không nhịn được kể với Tang Thụ chuyện tôi làm chết cây dâu của thầy.
Tôi nhún vai:
“Làm chết rồi, báo ứng đến ngay lập tức.”
Tang Thụ tỏ vẻ không phục:
“Tôi thì tính gì là báo ứng của cô chứ?”
“Chị anh lừa tôi 888 tệ, xe anh thì cán nát burger của tôi.”
Tang Thụ không phản bác được.
Anh ta suy nghĩ một lát, thật sự đưa ra một cách:
“Chút nữa tôi quay lại lấy cây dâu chết kia đi, nói với ông là tôi lấy quà sinh nhật sớm.
Ổng sẽ không nghi ngờ đâu.
Lỡ mà phát hiện cây chết, tôi sẽ nói tôi lỡ tay chăm chết. Cô thấy sao?”
“Nhưng làm sao anh chắc chắn đó đúng là quà sinh nhật của anh?”
“Sắp đến sinh nhật tôi rồi, với lại từ năm ba tuổi tới giờ, năm nào ông tôi cũng tặng tôi… một cây dâu.”
“Thầy tôi đúng là đặc biệt quá mức luôn rồi đó.”
Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, tôi bỗng thấy áy náy:
“Vậy chẳng phải tôi đã phá hỏng quà sinh nhật của anh sao…”
Tang Thụ nhún vai, ghé sát lại gần, nhếch môi cười:
“Cô thấy ngại thì kiếm gì bù lại cho tôi đi?”
Tôi cúi đầu gặm bánh bao, né tránh ánh mắt như có nhiệt độ của anh ta:
“Để tôi… nghĩ cách đã.”
9
Cách của Tang Thụ quả nhiên hữu hiệu — thầy tôi không nghi ngờ gì cả.
Vì sao?
Vì ông ấy bận… chửi tôi.
Bản báo cáo mà tôi viết cấp tốc trong một giờ quá tệ,
trong buổi họp nhóm, thầy mắng tôi suốt nửa tiếng, phủ định toàn bộ đề tài tôi làm bấy lâu.
Tôi đang buồn bã tự trách thì phát hiện sau khi mắng tôi,
thầy quay sang mắng sư huynh, mắng xong lại mắng sư muội.
Buổi họp bắt đầu từ 4 giờ chiều đến tận 9 giờ rưỡi tối.
Tôi đói tới mức bụng dính lưng, đầu óc mụ mị.
Vậy mà ông thầy còn nói:
“Đi công tác xa, thầy nhớ mấy đứa lắm.”
Tôi thầm nghĩ:
“Nhớ cái quỷ gì, rõ là muốn chúng tôi chết thì có.”
Họp xong, tôi mở điện thoại thấy Tang Thụ nhắn tin:
“Bị mắng à?”
“Sao anh biết?”
“Ông tôi lúc sáng ở nhà lén ăn snack cay, bị bà nội bắt gặp, bị chửi một trận.
Không trút được giận nên giờ đem ra phát tiết.
Bị mắng là đúng rồi.”
“Ganh tị với anh thật đấy, không phải đi học nữa. Tôi mệt mỏi quá, chẳng muốn học tiếp nữa rồi.”
Tôi than thở.
“Giờ có tiện nói chuyện không?”
Tôi không hiểu lắm, nhưng phòng không có ai nên trả lời:
“Tiện.”
Không ngờ Tang Thụ gọi video luôn.
Tôi nhận cuộc gọi, nhưng chỉ thấy một màn hình đen.
“Anh đâu rồi?”
“Đợi chút, tôi đang mặc đồ.”
Nghe xong liền có tiếng kéo tủ quần áo,
có lẽ điện thoại không đặt vững, màn hình xoay một vòng…
…đúng lúc quay trúng cảnh Tang Thụ đang nửa quỳ trước tủ tìm đồ.
Tôi khẽ chau mày.
Tôi biết anh ta có body đẹp…
Nhưng không ngờ khi không mặc đồ lại đẹp tới mức này.
Vai rộng, eo thon, dáng người tam giác ngược cực chuẩn,
dù mờ mờ nhưng vẫn thấy bụng có cả “sáu múi, tám múi”.
Tôi lén bấm ghi hình, định sau này khi bị thầy mắng, sẽ trùm chăn vừa khóc vừa ngắm “cơ bụng của cháu trai thầy”.
Tang Thụ mặc xong áo ba lỗ xám mới phát hiện điện thoại rơi.
Lúc cúi nhặt lên, anh ta cảnh giác hỏi:
“Cô vừa rồi… không thấy gì đấy chứ?”
Tôi chột dạ, mắt đảo loạn:
“Không, sao vậy? Tôi vừa đi đánh răng.”
“Không thấy gì thật à… Vậy thì tốt.
Tôi cứ tưởng cô thấy tôi không mặc áo, suýt nữa giật hết hồn.”
“Anh cổ hủ vậy? Xuyên từ triều Thanh tới à?”
“Vì đây là thứ chỉ để cho bạn gái tôi nhìn thôi.”
“Ố dô ô dô, bạn gái cơ đấy~
Anh có bạn gái sao còn bày đặt giả vờ thanh cao.”
“Thật thì không có, chứ giả thì đúng là có một người.”
Nghe xong, tôi cảm thấy hơi nhói lòng,
không muốn đôi co nữa:
“Gọi điện thoại có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.”
Tang Thụ bỏ vẻ cợt nhả, nhưng nhìn thấy tôi có vẻ vui vẻ,
lại do dự không biết mở lời thế nào.
“Tống Khê, ban đầu tôi tưởng cô sẽ rất buồn nên mới gọi để an ủi…
Kết quả nhìn cô như này, có vẻ tâm trạng cũng ổn nhỉ?”
Thật ra tôi rất emo,
nhưng nhìn thấy không có tám múi nhưng có cơ bụng của anh ta, lại còn dáng người đẹp nữa,
tự nhiên tâm trạng tốt lên liền.
Mà cái này… tôi đâu thể nói được!
Tôi bịa đại một cái:
“Tôi đặt được ly trà sữa giá 2 tệ giao tới, vui lắm.”
“Đánh răng rồi mà còn uống trà sữa? Cô bị học hành đến phát điên rồi à?”
Tôi đặt cằm lên bàn, buồn bã nói:
“Đúng vậy đó, ghiền học quá phát điên rồi.”
Anh ta thở dài:
“Tôi sẽ nói ông tôi đừng hà khắc với cô nữa.”
Nhắc tới chuyện này, tôi không nhịn được lẩm bẩm:
“Tưởng rằng làm bạn gái của cháu ông ấy thì ông sẽ đối xử tốt hơn với tôi… kết quả là…”
“Thì cô cũng đâu phải thật sự là bạn gái tôi đâu?”
“……”
Cũng đúng…
10
Có lẽ vì tâm trạng trước khi ngủ quá tốt nên tối đó tôi ngủ cực kỳ ngon, một mạch tới tận khi tỉnh tự nhiên.
Cuối tuần, tinh thần sảng khoái, tôi nằm dài trên giường vừa lướt điện thoại vừa thư giãn.
Đúng lúc thấy Tang Thụ vừa đăng một dòng trạng thái kèm theo icon cười:
“Chơi cầu lông thiếu người, ai tới?”
Tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, định bình luận một câu:
“Tôi không tới.”
Vừa gõ xong chữ “Tôi”, tay tôi trượt một cái, ấn nhầm nút gửi.
Tôi đang định xóa thì Tang Thụ đã trả lời liền:
“Tới.”
Tôi vẫn còn đang nằm bẹp trên giường mà!
Tới cái gì chứ? Không tới!
Tôi lăn một vòng trong giường, ai ngờ bị dây sạc quấn cổ, đành tự nhục lật lại.
Sau khi điều chỉnh được tư thế nằm dễ chịu, mở điện thoại ra lại thấy tin nhắn của Tang Thụ:
“Xuống đi, tôi tới rồi.”
Tôi: ?
Hết cách.
Tôi tức tốc rửa mặt thay đồ, cứ nghĩ anh ta đi xe đạp đến.
Nhưng khi tới nơi, chỉ thấy anh ta đeo vợt sau lưng, chẳng thấy xe đâu.
Chỗ tôi đến cách không xa, chẳng lẽ anh ta chạy bộ đến thật?
“Đơ ra làm gì nữa? Đi thôi.”
Cuối tuần trường vắng tanh, chúng tôi nhanh chóng tìm được sân trong nhà thi đấu.
Hôm nay Tang Thụ mặc một bộ đồ thể thao màu sáng, đang quấn lại tay cầm vợt cầu lông.
Người ta bảo màu xám dễ làm người ta thấy “bự”.
Tôi tò mò liếc mắt xuống vùng ấy một giây rồi lặng lẽ lảng đi.
Quả nhiên không lừa tôi.
“Tống Khê, cô nóng à? Mặt sao đỏ vậy?”
Anh ta đưa cho tôi cây vợt vừa quấn xong tay cầm, màu hồng. Không giống phong cách của anh ta chút nào.
Tôi nhận lấy vợt, bước lên sân.