Tôi bỗng trở thành nhân vật tâm điểm.
Tống Dự lập tức biến thành “chủ nhiệm riêng” của tôi, gần như dính lấy tôi cả ngày, trừ lúc tôi đi vệ sinh hay về ký túc xá.

“Thanh Hoa Bắc Đại tốt như vậy, sao em cứ không hiểu cho được hả?”

“Tôi muốn là được hả?” – Tôi chán nản.

Cậu ta ra vẻ đau lòng:
“Tôi thật không hiểu em thích cái tên đó chỗ nào.”

Tôi cười toe:
“Vì ảnh cao to, khỏe mạnh, nắng gió nam tính, học giỏi.”

Ánh mắt Tống Dự thoáng qua một tia cảm xúc tôi không hiểu nổi.

“Tôn Dật trông như con gấu vậy, đen thui mà bảo là nam thần nắng gió á? Có thời gian thì đi khám mắt đi nha cái đôi mắt nai ngơ đó!”

Tôn Dật là lớp trưởng, tứ chi phát triển nhưng đầu óc cũng không hề kém, luôn đứng đầu toàn khối.

Khi biết tôi thầm thích cậu ta, Tôn Dật từng nói:

“Hứa Nam Tây, cậu dễ thương thật, tôi cũng có cảm tình với cậu… hay là mình…”

Còn chưa nói xong thì bị Tống Dự chen ngang, mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Dật:

“Bạn Tôn Dật, yêu đương bây giờ sẽ ảnh hưởng đến vị trí nhất khối đấy nhé.”
“Bây giờ là lúc học hành chăm chỉ, tương lai vào đại học rồi yêu cũng chưa muộn.”
“Nghe tôi đi, gặp nhau ở đỉnh cao là chuẩn bài luôn.”

Tôn Dật im lặng trầm tư 10 giây.

“Học xong đại học rồi yêu… cũng đúng. Cố lên nhé, Hứa Nam Tây. Tôi đợi cậu ở Bắc Đại!”

Đó, bị tẩy não luôn rồi kìa. Cái đầu óc này… cũng không khá hơn là bao đâu ha.

04

Ký ức thời cấp ba có lẽ là điều khó quên nhất.

Tôi vừa dọn xong “bãi chiến trường” của bé cún, ôm theo “thỏi vàng” nhỏ nhà mình (bé chó cưng), chui vào sofa, mở WeChat của Tống Dự.

Ảnh đại diện là icon đầu chó – nhìn cũng hợp với icon đầu mèo của tôi ghê.

Tôi gửi cho anh ta một tin:

“Tổng giám đốc Tống, đang làm gì đấy?”

Đối phương như thể đang đợi sẵn, rep lại liền luôn:

“Vừa tắm xong, chuẩn bị họp.”

Đúng là dân tư bản, sắp tám giờ rồi mà còn họp hành. Thân là dân làm thuê như tôi thì vừa nghe xong đã sôi máu.

“Có chuyện gì quan trọng tới mức phải họp buổi tối à? Ban ngày họp thì sét đánh chắc?”

Một lúc sau, Tống Dự trả lời:

“Cô bị hại nhiều quá thành đa nghi rồi à? Kích động thế.”
“Không phải họp nội bộ công ty, mà là bàn hợp đồng với khách nước ngoài.”

Tôi lập tức hạ hỏa.

“Họp bao lâu?”

“Chắc tầm một tiếng. Em cứ chơi đi, xong việc anh nhắn.”

“Ừ ừ~”

Nghĩ đến việc phải chờ một tiếng, tôi mở PUBG chơi tí cho giải khuây.

“Ông số 4, ông có thể rời cái nhà rách kia ra không?”
“Mắt bị mù à? Biết cứu người không hả?”
“Đó là họ hàng nhà ông hả? Không dám bắn luôn?”
“Cô ơi, hay là cô qua chơi Candy Crush đi?”

Toàn chết sớm từ lúc vừa nhảy dù, tức quá tôi gỡ luôn game.

Nhìn lại đồng hồ, mới qua 10 phút…

Chà, mỗi trận 2 phút, tôi quả là “thành tích sáng chói”, chắc Tống Dự vẫn chưa xong đâu nhỉ.

Trò chơi này thực ra cũng là anh ta dạy tôi hồi cấp ba.
Chủ nhật nào đi học, anh ta cũng sẽ “vô tình” đứng ngay con đường tôi hay đi qua, rồi nói:

“Hứa Nam Tây, học hành phải biết kết hợp nghỉ ngơi nữa chứ.”

Rồi kéo tôi chơi duo PUBG.

Hồi đó tôi vô cùng lợi hại, mỗi trận “săn” được tận 3 mạng!
Khi thắng, anh ta sẽ thưởng tôi một cốc trà sữa trân châu.

Tôi học người ta, cố tình uốn éo lắc cái thân hình béo của mình trêu chọc anh ta:

“Woa~ ngụm đầu tiên đã hút được trân châu rồi nè~”

Mặt mũi Tống Dự nhăn tít lại:
“Muốn ăn KFC anh ăn hôm qua không?”

Rồi, tôi bị anh ta làm phát buồn nôn thật.

Từ sau cấp ba, tôi chẳng bao giờ chạm tới bậc “thượng hạng” trong game nữa, đến “kim cương” cũng không nổi.
Giờ tôi hiểu rồi — lớn tuổi thì kỹ năng cũng đi xuống là đúng thôi.

Nắm được đạo lý, tôi lặng lẽ mở game Candy Crush.

Không biết bao lâu sau, Tống Dự nhắn tin tới:

“Xong rồi.”

Ngay sau đó là một tin nữa:

“Sáng mai 8 giờ rưỡi anh qua đón em.”

“Đón em? Đón đi đâu?”

“Đến Cục Dân Chính, nhớ mang sổ hộ khẩu.”

Suýt nữa thì tôi quên vụ này, bèn bật dậy đi qua phòng bên cạnh…

05

Mở cửa bước vào thì thấy ba mẹ tôi đang ôm nhau xem phim tình cảm.

Mẹ tôi – chị Tiêu, đang ngồi gác chân lên đùi ba tôi, bỗng hét toáng lên:
“Con không biết gõ cửa khi vào nhà người khác à?”

Tôi lùi ra ngoài, gõ gõ cửa:
“Có ai ở nhà không?”

Mẹ tôi xách váy, bước ra với dáng vẻ vô cùng yêu kiều:
“Ôi chao, là bảo bối à! Mau vào đi, mẹ mới mua món con thích nhất – sầu riêng nhé~”

Tôi bịt mũi đi vào.
Cái thứ này thật sự có người thấy ngon sao?

Năm đó để sống thế giới hai người, ba mẹ tôi đã lén mua cho tôi một căn hộ một phòng ngủ ở đối diện nhà họ, ngay khi tôi mới lên đại học.
Tốt nghiệp xong thì lập tức đuổi tôi ra.

“Buổi xem mắt hôm nay thế nào? Nghe dì con bảo bên kia rất ưng con đấy.”
“Cũng đúng thôi, ai bảo con là con gái của chị Tiêu xinh đẹp cơ chứ!”

Nói rồi bà tựa lên người tôi, hạ giọng hỏi:
“Thấy bụng múi chưa?”

Tôi: ………

Ba tôi ở bên cạnh thản nhiên bổ dưa hấu.

Gia đình kiểu gì đây trời!?

“Mẹ! Người ta đến để xem mắt, chứ không phải thi chạy khỏa thân đâu!”

Đã lớn tuổi rồi mà chẳng nghiêm túc gì cả, không thể học hỏi tôi một chút sao?

Còn chưa kịp để mẹ tôi phản pháo thì Tống Dự nhắn tin tới, hỏi tôi đã “chôm” được sổ hộ khẩu chưa.

Lúc này tôi mới nhớ đến nhiệm vụ chính, lập tức đổi giọng ngọt như đường:

“Mẹ ơi~ công ty bảo phải đăng ký thông tin hộ khẩu, mẹ đưa sổ hộ khẩu cho con nha ~”

Mẹ tôi vừa nghe đến “sổ hộ khẩu”, ánh mắt trong veo lập tức biến thành… sáng suốt nghi ngờ.

“Con mới vào công ty là họ đã đăng ký rồi còn gì. Định lén đi kết hôn hả?”

“Là con mê múi bụng nó hay mê tiền nó thế hả?”

Ôi mẹ yêu quý của con, mẹ cũng đâu phải kiểu ngây thơ ngu ngơ gì…

Tôi vội vàng làm mặt thành thật:
“Thật mà! Chỉ là đăng ký của công ty thôi!”

Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu “mẹ hiểu hết”, rồi vỗ nhẹ vai ba tôi.
Ba vào trong, lát sau mang sổ hộ khẩu ra, trước khi đưa cho tôi thì hai người hiếm hoi nghiêm túc lại.

“Bảo bối, dù con đưa ra quyết định gì, ba mẹ đều ủng hộ.”
“Chỉ cần con thấy vui, là được.”
“Nếu có một ngày con thấy không hạnh phúc, thì cứ về nhà.”
“Ba mẹ mãi mãi là chỗ dựa cho con, và cũng mãi mãi sống ngay đối diện nhà con.”

Cái cửa nhà này… rốt cuộc là không cho tôi thoát đúng không!?

Cầm sổ hộ khẩu trở lại phòng, tôi nhắn cho Tống Dự:

“Tổng giám đốc Tống, nghe nói anh rất ưng em?”

Anh ta rep liền:

“Đúng rồi, em lấy được sổ chưa?”

Anh ta nói “đúng rồi”! Trời ơi trời ơi trời ơi!!

Tôi ôm bé chó cưng “thỏi vàng” nhà mình, lăn lộn khắp giường như con sâu điên.

Rồi gửi cho anh ta một cái định vị:

“Lấy rồi. Sáng mai nhớ tới đón em đó nha ~”

“Được. Em ngủ sớm đi.”

Nghĩ đến chuyện mai đi đăng ký kết hôn, tôi bật dậy, mở tủ quần áo…

06

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, tôi nhìn hai quầng thâm như gấu trúc dưới mắt mà chỉ muốn khóc không ra nước mắt.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, tôi xuống lầu thì thấy chiếc Cullinan của Tống Dự đã đỗ trước cổng.
Anh đứng dưới gốc cây ven đường, mặc vest đen họa tiết chìm, dáng người thẳng tắp, trông y chang tổng tài bá đạo bước ra từ tiểu thuyết.

Nếu không phải vì cái gương mặt quá quen này, người đi đường chắc chắn sẽ nghĩ: “Ông này diễn hơi lố đấy.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Thấy tôi đi ra, anh bước nhanh tới, tiện tay cầm lấy túi của tôi, vẻ mặt từ lạnh lùng chuyển sang dịu dàng.

— Chủ động xách túi giúp bạn gái. Điểm cộng.

Lên xe, không gian bên trong toàn màu đen, trang trí đơn giản, chỉ có một con búp bê Sunny Doll treo trước kính.

Một người đàn ông treo Sunny Doll trong xe… nhìn quen quen?

“Con búp bê này… cũng… cũng dễ thương đấy ha.”
Trong lòng tôi bắt đầu thấy nghi nghi. Cái này chắc có ý nghĩa đặc biệt?

“Anh cũng thấy dễ thương. Với anh, nó rất quan trọng.”

Chết rồi chết rồi chết rồi… Không lẽ là đồ của Bạch Nguyệt Quang??

Thảo nào đồng ý kết hôn nhanh vậy, thì ra từng bị tổn thương tình cảm!

Tôi hỏi thẳng luôn:
“Là… người con gái anh từng thích tặng hả?”

Tống Dự nghiêng đầu nhìn tôi, cười nhẹ:
“Ừ, đúng rồi.”

Trời ơi trời ơi, đúng thiệt rồi!
Tôi không phải đang bị nhét vào một cái kịch bản ngôn tình cẩu huyết đấy chứ?

“Vậy cô ấy… có quay lại không?”

“Ừ, có thể quay lại.”

“Thế anh còn kết hôn với em?”