Thế mà chưa đi được bao xa, tôi đã thấy Trịnh Thuần đang đứng chờ tôi.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, sưng vù, như thể vừa chịu ấm ức cực kỳ lớn.

Đúng lúc xung quanh không có ai, tôi bước tới đối mặt hỏi:

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Nước mắt của Trịnh Thuần lập tức tuôn ra.

“Cô Diêu, tôi với cô không oán không thù, sao cô cứ nhằm vào tôi mãi thế?”

Tôi nhướng mày: “Nếu cô đang nói đến chuyện lợi dụng danh nghĩa của tôi để trèo cao thì… tôi chỉ có thể nói: Làm tốt đấy.”

“Cô!” Trịnh Thuần nghẹn lời, mặt mũi đầy uất ức.

“Cô lấy tư cách gì mà nói tôi? Cô còn trơ trẽn hơn tôi! Đừng tưởng tôi không biết cô đang toan tính gì! Ba năm trước cô bị đuổi đi vì không trèo cao nổi, bây giờ không rõ lại dùng chiêu trò gì mà quay lại, nhưng tôi sẽ không để cô làm tổn thương thiếu gia Tạ đâu! Cô không xứng đứng cạnh anh ấy!”

Sắc mặt tôi lạnh xuống, bước lên nửa bước, dùng chiều cao áp đảo mà nhìn xuống cô ta.

Trịnh Thuần hoảng hốt tránh ánh mắt tôi.

“Tôi có xứng hay không không đến lượt cô quyết định. Nhưng cái kết của con khỉ sáu tai như cô, thì tôi có thể định đoạt. Cứ việc đến mách với Tạ Dật, tôi không cản. Chỉ là… cô đoán xem, sau khi nghe xong, anh ấy sẽ phản ứng thế nào?”

Mặt Trịnh Thuần tái mét. Dĩ nhiên cô ta biết hậu quả của việc nói xấu tôi trước mặt Tạ Dật là gì.

Nếu không, cô ta đã không chỉ dám gọi tôi là “cô Diêu” khi không có ai chứng kiến.

“Cô Diêu, vừa rồi là tôi không đúng… thật ra tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”

Trịnh Thuần lập tức hạ giọng mềm mỏng. Cô ta như đang vật lộn trong lòng một lúc lâu, rồi mới nói ra như thể đang làm một hy sinh to lớn:

“Tôi… tôi đồng ý chia sẻ Tạ Dật với cô! Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, có vài vợ là chuyện bình thường. Tôi sẽ làm một người vợ cả rộng lượng, giữ thể diện cho gia đình, không tranh giành nữa. Có cô cùng tôi chăm sóc thiếu gia, tôi cũng yên tâm hơn.”

Tôi nghe xong mà chấn động đến ngoài cháy trong khét, há hốc mồm không nói được lời nào.

8

Theo phản xạ, tôi hỏi lại: “Sao đàn ông lại khác phụ nữ?”

Trịnh Thuần nói như lẽ đương nhiên:

“Phụ nữ thì dĩ nhiên chỉ có thể có một chồng rồi! Kết hôn xong thì phải ngoan ngoãn chăm chồng dạy con, lẳng lơ ong bướm bên ngoài thì còn khác gì mấy con điếm đâu? Tôi khuyên cô Diêu nên giữ mình một chút, nếu bị thiếu gia bỏ rơi rồi, còn ai thèm cô nữa chứ?”

Cô ta nói quá nhiều thứ khiến tôi không biết phải chửi từ đâu trước.

Điều quan trọng là—cô ta không hề diễn, mà thật lòng đưa ra “lời khuyên chân thành” như vậy với tôi.

Đột nhiên tôi chẳng còn hứng đôi co với cô ta nữa. So với việc đàn gảy tai trâu, thì cái này còn khủng khiếp hơn – là đàn cho một giống loài chưa xác định nghe.

Tôi vỗ vai cô ta, chân thành khuyên bảo:

“Việc cấp bách của cô bây giờ không phải là làm vợ cả, mà là đi khám tâm lý càng sớm càng tốt. Có vẻ cô đã bị thời đại tiến hóa bỏ lại phía sau rồi. Về nhà lo chuyện của mình đi, đừng vừa mở mắt ra đã chỉ biết nghĩ đến đàn ông. Thế giới này to lớn biết bao, không chỉ có mỗi chuyện tình ái. Người cô cần yêu thương nhất là chính mình. Và người duy nhất có thể cứu được cô – cũng chỉ là bản thân cô thôi. Nghĩ kỹ đi.”

【Nữ phụ bị điên rồi à, lại bảo người ta đi khám tâm lý?! Tôi thấy bảo bối nhà tụi mình nói đúng mà! Đây chẳng phải đúng với xã hội hiện tại sao? Con gái bình thường như tụi mình làm gì có khả năng phản kháng chứ! Bảo bối, em đúng lắm!】

【Trời đất ơi, thời đại nào rồi mà còn có suy nghĩ kiểu đó? So sánh mà nói thì nữ phụ đúng là quá tỉnh táo rồi! Chẳng trách suốt ba năm nữ chính cứ lượn lờ bên cạnh nam chính không được gì, vừa thấy nữ phụ quay về là bị reset sạch! Khí chất không cùng cấp bậc mà!】

【Tôi thật lòng muốn nhắn nhủ các bạn nữ: Chỉ khi các bạn thật lòng yêu bản thân, thì mới có người khác yêu các bạn. Ngay cả các bạn còn tự đặt mình ở vị trí thấp như vậy, thì thử hỏi đàn ông sẽ đặt các bạn ở đâu?】

【Nói hay lắm. Nữ phụ dù có độc miệng, gian xảo, nhưng tuyệt đối ích kỷ – mà cái ích kỷ đó mới khiến cô ấy không bao giờ yêu ai hơn chính mình. Chính vì thế, dù nam chính có yêu cô ấy đến đâu, cũng chẳng cảm thấy lạ. Loại phụ nữ “hư” như vậy thường không được lòng phụ nữ, nhưng đàn ông lại mê như điếu đổ. Không lạ gì khi nam chính gặp cô ấy là như bị trúng bùa, bị cô ấy huấn luyện thành như vậy!】Đọc full tại page Nguyệt hoa các

【Khoan đã, tôi bắt đầu muốn về phe nữ phụ rồi. Đúng là cô ta ích kỷ thật, nhưng thế thì sao? Có ai biết rõ lý do cô ta rời đi năm xưa không? Tại sao lại vội gắn mác cho cô ấy? Nam chính đối xử tốt với nữ phụ, chẳng lẽ không phải vì cô ấy xứng đáng à?】

【Tôi vẫn đang chờ cú twist đây này! Nam chính à, đừng diễn nữa! Mau nói ra sự thật là anh vẫn yêu nữ chính đi! Nếu không, cô ấy sẽ bị nam phụ cướp mất đấy, đến lúc đó thì đừng có khóc mà tiếc!】

【Đám người trên đúng là giả tạo + hoang tưởng! Đến mức này rồi mà còn tự lừa mình dối người được. Người sáng mắt đều thấy rõ – chỉ cần còn nữ phụ tồn tại, nam chính sẽ không thể yêu ai khác được.】

Còn về mấy lời của đạn mạc, lần đầu tiên… tôi đồng ý.

Tôi đúng là chẳng phải nhân vật chính diện gì.

Bọn họ lúc nào cũng tò mò tôi đã “huấn luyện” được con chó Tạ Dật kia thế nào.

Chẳng có gì to tát, tôi chỉ làm đúng ba việc:

Một, luôn giữ vững giới hạn của bản thân.
Hai, biết rõ giá trị của mình.
Ba, khiến anh ta tin rằng anh ta rất yêu tôi.

Chỉ cần Tạ Dật chạm đến giới hạn của tôi, tôi có thể lập tức kéo vali rời đi, không hề luyến tiếc.

Bất kể anh ta là ai, tôi đều đã chuẩn bị tâm lý để rời bỏ bất cứ lúc nào.

Làm sai mà còn muốn quay lại? Vậy thì phải trả giá thật nhiều đi.

Có thể lúc đầu, anh ta chỉ chưa quen với việc không có tôi bên cạnh.

Nhưng khi anh ta mang theo những món quà vét sạch túi đến tìm tôi,
giao nộp mật khẩu điện thoại, đổi toàn bộ ảnh đại diện và nền trên mọi mạng xã hội thành hình tôi,
rồi quỳ xuống khóc cầu xin tôi tha thứ…

Anh ta nhất định sẽ thật lòng tin rằng — anh ta yêu tôi tha thiết vô cùng.

Yêu đến mức nào không quan trọng.

Trong giai đoạn đầu của tình yêu, chỉ cần Tạ Dật nghĩ tôi là người con gái anh ta đã bỏ ra nhiều công sức nhất, là “người anh ta yêu nhất”, vậy là đủ rồi.

Còn tôi thì chỉ cần tin rằng — tất cả những điều đó, anh ta làm là điều đương nhiên. Tôi xứng đáng.

Sao lại không xứng chứ?

Lúc tôi mới quen Tạ Dật, anh ta còn đang đánh nhau ngoài vỉa hè.

Trường học là dùng tiền để vào, sách giáo khoa chưa từng lật, môn nào cũng chắc chắn trượt.

Lên mạng chơi bời thâu đêm suốt sáng, tiêu tiền không cần nhìn giá.

Quán bar, rượu chè, xung quanh toàn là gái đẹp, cuộc sống hỗn loạn đến cực điểm.

Sau khi ở bên tôi, anh ta từng bước bị tôi “thuần hóa”.

Bỏ hết các tật xấu, không còn cúp tiết nào nữa.

Tôi là người đã khiến anh ta trở nên tốt hơn.

Thế thì tại sao tôi lại không xứng?

9

Nghe nói Trịnh Thuần đã từ chức, không biết đi đâu rồi.

Tôi gác lại chuyện này sang một bên, tiếp tục giúp Tạ Dật đi đúng đường.

Mỗi sáng thức dậy đúng giờ, cai thuốc, cai rượu, cai game.
Khi rảnh thì đọc sách về quản lý tài chính.

Không còn là “bù nhìn” ở công ty nữa, mà bắt đầu thực sự tham gia vào từng dự án,
ngồi vững trên chiếc ghế tổng giám đốc.

Tôi đồng hành cùng anh ta tham gia những buổi xã giao trước kia anh từng từ chối, mở rộng quan hệ.

Dẫn dắt anh ta học cách bình tĩnh giải quyết vấn đề thay vì nóng nảy.

Chỉ trong nửa năm, tôi và Tạ Dật như quay lại thời đại học.

Trong căn phòng trọ nhỏ, tôi đọc luận văn học thuật nước ngoài, anh ta ngồi cạnh đọc tài liệu công việc.

Ngày ngày cứ thế trôi qua.

Chúng tôi có một sự ăn ý ngầm – không ai nhắc đến chuyện “yêu lại từ đầu”, chỉ đơn giản là ở bên nhau.

Luân phiên nấu ăn, làm việc nhà – thậm chí Tạ Dật còn làm nhiều hơn tôi.

Bước vào thương trường, anh ta dần trưởng thành lên một cách rõ rệt, nhưng chỉ ở ngoài kia mà thôi.

Về nhà, Tạ Dật vẫn là thằng nhóc đeo tạp dề màu hồng, hớn hở khoe hôm nay nấu được món gì ngon.

Đôi khi nhìn anh ta nghiêm túc gọt trái cây cho tôi, tôi thật sự muốn đưa tay xoa đầu anh ấy một cái.

Nhưng lần nào tôi cũng kìm lại.

Thời gian hạnh phúc giả tạo ấy, chấm dứt vào ngày mẹ Tạ chuyển nốt phần tiền cuối cùng.

Tin nhắn đi kèm:
【Cô Diêu, đã đến lúc rời đi rồi. Để nó tự đứng vững một mình.】

Lúc nhận được tiền là buổi tối, Tạ Dật đang ngồi trên sofa xem tài liệu mệt quá nên ngủ thiếp đi.

Bên cạnh sofa là một chiếc giường gấp – nửa năm nay, anh ta đều ngủ ở đó.

Tôi còn phát hiện anh ta thực sự hay nói mớ, mà nội dung thì lúc nào cũng na ná nhau:

“Âm Âm, dậy đi, muộn giờ học rồi…”

“Mai không có tiết, tụi mình ra ngoài chơi nhé…”

“Âm Âm, hôm nay em xinh lắm…”

Như thể anh ta vẫn bị mắc kẹt trong năm năm thanh xuân ấy, chưa bao giờ bước ra được.

Tôi từng nghe nói — ở hào môn, cũng có người si tình.

Chỉ khi đời sống vật chất được thỏa mãn, họ mới thật lòng yêu một người, yêu mà không giữ lại gì.

Chỉ tiếc, đó không phải thứ tôi cần.

Trong mắt tôi, vẫn còn rất nhiều điều quan trọng hơn cả tình yêu.