Để giúp anh trai tôi tán đổ bạn gái, tôi đã giả vờ yêu đương qua mạng với kẻ thù không đội trời chung của anh ấy.
Đợi đến khi anh tôi cưa đổ được chị dâu tương lai, tôi lập tức nhắn tin chia tay với người yêu qua mạng.
【Xin lỗi, chúng ta chia tay đi.】
【Không phải vì tôi hết yêu anh, mà là tôi bị ung thư.】
【Tôi rất yêu anh, mong người tiếp theo anh chọn sẽ giống tôi một chút.】
Ba cú “tuyệt sát combo” nhắn xong, tôi lập tức xóa nick phụ.
Ai ngờ ngay hôm sau, cô bạn gái mới quen của anh tôi đột nhiên đòi chia tay.
Chị ấy bảo:
「Em lỗi, hôn thê của anh trai em vừa mới qua đời, em không tiện yêu đương lúc này.」
Ơ hay chị ơi, chị còn có anh trai à? Anh trai chị còn có cả hôn thê à?
Khéo thế nhỉ, khéo đến mức tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình lạnh toát rồi.
01
Anh tôi, Trình Túy, thích một cô gái.
Nhìn cảnh anh ấy ngày nào cũng ôm khư khư cái điện thoại, ngắm ảnh cô gái người ta mà nuốt nước miếng rào rào, tôi thật sự không nhịn nổi nữa.
「Đã thích thế sao không đi tán đi?」
Trình Túy: 「Tán rồi chứ, mà không đổ.」
Anh tôi đưa tôi xem lịch sử trò chuyện với cô ấy.
Anh tôi: 【Ăn cơm chưa?】
Đối phương: 【Ừ.】
Anh tôi: 【Ngủ chưa?】
Đối phương: 【Ừ.】
Anh tôi: 【Tỉnh chưa?】
Đối phương: 【Ừ.】
Ba cú hỏi han như cái máy lập trình sẵn, ngay cả chó nhìn vào cũng phải lắc đầu ngao ngán.
「Anh định theo công thức vậy à?」 Tôi hận sắt không rèn thành thép. 「Nếu anh tán được cô ấy theo kiểu này thì em lấy họ anh cũng được!」
Anh tôi bảo: 「Không phải cô ấy trả lời đầy đủ à? Còn có cả dấu câu nữa, chứng tỏ rất để tâm đấy, không hề qua loa.」
「Chắc chắn cô ấy thầm thích anh, chẳng qua không ngờ lại bị anh phát hiện thôi.」
Trình Túy bị sự ảo tưởng tự tin nam giới che mờ mắt, đắc ý vô cùng: 「Anh đúng là thiên tài.」
Tôi: 「……」
Thiên tài thật đấy, sao anh không chết vì thông minh luôn đi?
Để cho anh ta sáng mắt ra, tôi đăng mấy câu phát ngôn tự tin mù quáng đó của anh ta lên mạng.
Chưa đầy một ngày, cư dân mạng nhiệt tình ùa vào để lại bình luận, khiến anh tôi tổn thương tâm hồn nghiêm trọng.
Tôi đã bảo rồi, trên đời này người xấu vẫn chiếm số đông.
Mấy bình luận độc miệng đã trị khỏi căn bệnh hoang tưởng của anh tôi, khiến anh từ cậu trai tự tin biến thành học sinh ngoan ngoãn khiêm tốn đến hỏi tôi cách tán gái.
Đồ ngu, để em dùng trình độ tiếng Anh 6.0 của mình cho anh xem.
【Hello baby I love you】
Anh tôi giật mình cướp lấy điện thoại: 「Trình Tỉnh, đầu óc mày chắc dừng lại ở cấp tiểu học à?」
Vớ vẩn, em vừa thi xong tiếng Anh 6.0, được hẳn 425 điểm đấy.
「Em nghĩ anh là loại người nào hả? Tuy anh thích cô ấy nhưng cũng không thể cợt nhả như vậy…」
「Anh cũng là người có nguyên tắc, có giới hạn đấy.」
Xem ra anh tôi theo đuổi người ta cũng khá biết giữ mình.
Anh tôi Trình Túy, bề ngoài trông như kiểu lông bông, cợt nhả, khiến người ta có cảm giác: “Tuy anh ta tuyển bạn gái dài hạn, nhưng lại chẳng muốn quen lâu dài”. Nhìn thì giống dân chơi, thật ra cô đơn tận xương tủy.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Anh ấy vừa định xóa tin nhắn làm hỏng hình tượng thì bên kia lập tức nhắn lại: 【?】
Thế là anh tôi quay ngoắt 180 độ, mặt đỏ lên, ấp úng bảo:
「…Từ trước tới nay, lần đầu tiên cô ấy nhắn lại ngay như vậy, Tỉnh Tỉnh, mày làm sao mà được thế? Mau dạy anh đi.」
Nguyên tắc và giới hạn trong khoảnh khắc này đều tan thành mây khói. Anh tôi nhìn bề ngoài thì giống cún con ngây thơ, nhưng thực chất là dạng cún đuổi theo người ta đến điên dại.
Anh tôi lập tức chuyển cho tôi cả đống lì xì, gần chục nghìn tệ tiền tiêu vặt.
Anh tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có cái là… rất rất nhiều tiền.
Ảnh bảo: 「Nếu mày giúp anh cưa đổ được chị dâu mày, mỗi tháng anh cho mày hai vạn tiền tiêu vặt.」
Nhưng tôi đây không phải vì tiền đâu nhé, chỉ đơn thuần là vì hạnh phúc của anh tôi thôi. Thế là tôi xắn tay áo tự mình ra trận.
【Anh đáng yêu quá, em gọi anh là “bé cưng” được không?】
Đối phương: 【Gửi nhầm người à?】
【Không đâu, bé cưng.】
【Biết nhau lâu rồi, gọi tên nghe xa cách quá, gọi bé cưng cho thân mật hơn.】
Đối phương: 【Chúng ta cũng đâu quen lâu vậy?】
Từ lúc kết bạn WeChat đến giờ, tính ra mới 29 ngày, nhưng chuyện đó đâu quan trọng.
【Thời gian không phải vấn đề, chân tình mới là vô địch.】
Sau khi biết được anh tôi quen cô gái đó trong một buổi tiệc, vừa gặp đã phải lòng, tôi lập tức thay mặt anh nhắn tin cho tương lai chị dâu:
【Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, em đã biết anh chính là nửa đời còn lại của em.】
【Em cũng không hiểu vì sao, sau đêm đó gặp anh, trong đầu em chỉ toàn là anh, nhưng em biết làm sao được, đâu thể vứt não đi phải không?】
【Chào buổi sáng, chúc ngủ ngon… những lời mập mờ này, em chỉ dành riêng cho anh thôi.】
【Có cả trăm cách để cảm thấy ngọt ngào, ăn kẹo và nghĩ đến anh 99 lần.】
【Trong tim em bây giờ anh là duy nhất, em có thể đăng ký chiếm một góc nhỏ trong tim anh không?】
……
Anh tôi vừa chê tôi quá thẳng thừng, vừa hí hoáy ghi chép học hỏi.
Anh hỏi tôi: 「Mày học mấy thứ này ở đâu ra thế?」
Tôi chỉ cười mà không nói. Anh ấy đâu biết rằng tôi đã lén “yêu đương qua mạng” mấy mối rồi, kinh nghiệm đầy mình, mấy câu thả thính kiểu này tôi thuộc nằm lòng.
Tôi đem hết vốn liếng từ trước tới nay truyền dạy cho anh, rồi hứa hẹn chắc như đinh đóng cột:
「Anh cứ theo đúng phương pháp em dạy, không đến một tháng, có bạn gái ngay thôi!」
Tôi nhìn ra rồi, tôi tán tới mức này mà đối phương còn chưa xóa bạn, chắc cũng coi như là chân ái rồi.
02
Một tháng sau, tôi vẫn chưa nhận được khoản tiền tiêu vặt hai vạn mà tôi hằng mong ngóng, thế là tôi đi hỏi anh tôi xem tình hình thế nào.
【Chưa cưa đổ được hả?】
Anh tôi: 【Đừng nhắc nữa, anh còn đi ăn cơm, còn nắm tay người ta rồi cơ… Kết quả ngay phút cuối, lại nhảy ra một thằng tên Lâm Giang Nghiễn!】
【Tất cả đều tại cái thằng chó Lâm Giang Nghiễn ấy!】
Lâm Giang Nghiễn thì tôi biết. Hắn bằng tuổi anh tôi, nhà tôi với nhà họ Lâm trong giới từ lâu đã có câu “Nam Lâm, Bắc Trình”, nên hai nhà thường xuyên bị mang ra so bì, từ nhỏ đến lớn, thằng họ Lâm kia cái gì cũng vừa đúng nhỉnh hơn anh tôi một bậc.
Tôi dù ít gặp hắn, nhưng qua lời kể của anh tôi thì tôi cực kỳ ghét. Vì thưởng tiền của anh tôi hồi nhỏ lúc nào tôi cũng được chia một phần, thế mà do tên Lâm Giang Nghiễn học giỏi xuất sắc nên tôi cũng không ít lần vì hắn mà mất tiền.
Anh tôi coi hắn là kẻ thù không đội trời chung, đương nhiên, tôi cũng vậy!
Chỉ vì một câu “Lâm Giang Nghiễn” của anh tôi, tôi lập tức xông pha chiến trường.
Tôi hỏi xin anh tôi WeChat của hắn.
Anh tôi: 【Mày định làm gì?】
Tôi: 【Nói chuyện đàng hoàng với hắn.】
Đứng giữa mà chen chân làm tiểu tam là sai, trừ khi anh tôi mới là tiểu tam thì thôi tôi coi như chưa nói.
Có kinh nghiệm yêu đương qua mạng, tôi làm việc rất cẩn trọng, lập hẳn nick phụ để kết bạn WeChat với Lâm Giang Nghiễn.
【Chào anh, mình làm quen chút nhé~】
【Em rất thích anh, anh có thể chủ động theo đuổi em không?】
Lâm Giang Nghiễn: 【?】
Phản ứng hờ hững này… tự nhiên thấy quen quen, nhưng không quan trọng, yêu đương qua mạng chính là sở trường của tôi.
Lâm Giang Nghiễn đặc biệt lạnh lùng, nhưng thì sao, trên đời này chẳng có i người nào mà không bị e người công phá.
【Cậu ấm à, muốn theo đuổi anh phải sang Pháp xếp hàng hả?】
【Đêm qua ngủ không ngon, chăn mỏng quá không đè nổi nỗi nhớ anh.】
【Em đi coi thầy rồi, mệnh anh thiếu em.】
【Em gọi anh là “bé cưng” được không? Không có ý gì đâu, gọi tên xa cách quá, không hợp để bồi dưỡng tình cảm.】
【Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết anh chính là chồng em.】
Lâm Giang Nghiễn: 【.】
Tôi: 【Bé cưng à, miệng cứng mấy thì hôn cũng mềm thôi.】
【Bật bluetooth lên đi, để em kết nối với trái tim anh.】
【Giờ phút này, anh nên nhớ em rồi đấy.】
Cắm rễ quân địch nửa năm trời, cuối cùng tôi cũng làm ấm được trái tim băng giá của Lâm Giang Nghiễn.
Hắn khai thông rồi, từ kẻ hờ hững trước kia giờ ngày nào cũng nhắn tin cho tôi.
【Bé cưng đang làm gì đó? Hôm nay có nhớ anh không?】
Tôi gửi tin nhắn thoại: 【Tất nhiên rồi, toàn thân em đều rất rất nhớ bé cưng~】