Hai chữ “kết hôn” lập tức kéo tôi trở lại những ký ức hôn nhân ngột ngạt đến nghẹt thở trong kiếp trước.

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lục Chấp Lễ—vẫn còn trẻ tuổi, nhưng đã méo mó đến đáng sợ.

Giọng nói run rẩy, lời lẽ lộn xộn:

“Thẩm Doanh… bây giờ cô ấy vẫn chưa mắc bệnh…”

“Anh có thể chăm sóc cô ấy tốt hơn, đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe định kỳ…”

“Lục Chấp Lễ, anh tha cho tôi đi, được không?”

“Anh nhất định có thể tìm được nguồn thận khác, lần này… xin anh tha cho tôi, có được không?!”

Tôi càng nói, giọng càng gấp gáp, đến cuối gần như gào lên.

Nhưng Lục Chấp Lễ vẫn điềm nhiên, không dao động.

“Tôi đã nói với em không chỉ một lần rồi.”

“Tôi không có bất kỳ tình cảm nào với Thẩm Doanh, người tôi thích chỉ có em.”

“Tôi ép em hiến thận cho cô ấy chỉ vì cô ấy đã cứu tôi lúc nhỏ, tôi nợ cô ấy một mạng.”

Tôi không tin dù chỉ một chữ.

Trên đời này không ai lại đi ‘yêu’ theo cách như vậy.

Lợi dụng lúc anh ta lơi lỏng, tôi đẩy mạnh anh ta ra, xoay người chạy về phía con đường chính.

Nhưng còn chưa chạy được bao xa, anh ta lại đuổi theo, siết chặt lấy cổ tay tôi.

“Nam Nam, nghe anh nói…”

“Anh đang làm đau cô ấy đấy.”

Một giọng nói khác vang lên.

Tôi giật mình ngước lên.

Tống Bùi vừa từ tòa văn phòng trở về, vừa hay bắt gặp cảnh tượng này.

Cậu ấy không hề khách sáo mà vung tay gạt mạnh tay của Lục Chấp Lễ ra, chắn trước mặt tôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Bùi, cơn giận dữ của Lục Chấp Lễ lập tức bùng lên.

“Cút.”

Anh ta túm lấy cổ áo Tống Bùi, ném mạnh cậu ấy ra xa.

Tống Bùi lảo đảo lùi lại vài bước, va mạnh vào giàn giáo công trình đang sửa chữa bên cạnh.

“Tống Bùi!”

Tôi hoảng hốt lao đến bên cậu ấy.

Trán cậu ấy bị đập vào góc thép, rách một đường, máu rỉ ra từng giọt.

Cậu ấy có vẻ hơi choáng, mí mắt dần trĩu xuống.

Tôi run giọng gọi tên cậu ấy.

“Đừng ngủ, chúng ta đến bệnh viện ngay bây giờ!”

Tống Bùi chống tay vào giàn giáo, gắng sức đứng dậy, tựa vào tôi.

Máu nhỏ xuống nền đất.

Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”

Vậy mà cậu ấy còn có tâm trạng cong môi, khẽ cười.

“Đừng sợ, tôi chưa ngất đâu.”

Cậu ấy rõ ràng còn đứng không vững, vậy mà vẫn kéo tôi ra sau lưng.

Liếc mắt nhìn Lục Chấp Lễ, nhẹ giọng nói:

“Tôi còn phải bảo vệ cậu.”

Tim tôi dường như lỡ mất một nhịp.

Nhưng hiện trường quá hỗn loạn, tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều.

Tôi đỡ lấy Tống Bùi, lách qua Lục Chấp Lễ, hướng về cổng trường.

Anh ta im lặng rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng.

“Tôi không đẩy mạnh cậu ta, là cậu ta tự đâm vào.”

“Nam Nam…”

Anh ta giơ tay, định kéo tôi lại.

Tôi tránh đi, tiếp tục đỡ Tống Bùi, vòng qua người anh ta.

Động tác của Lục Chấp Lễ khựng lại, như bị đóng băng giữa không trung.

Giọng anh ta nhẹ đến mức gần như tan vào trong gió, mang theo chút bất lực.

“Tin tôi một lần thôi, khó đến vậy sao?”

Dường như, anh ta lúc nào cũng muốn tôi tin tưởng anh ta.

Kiếp trước, anh ta nói tôi chỉ cần tin rằng người anh ta yêu là tôi.

Sau đó, để ép tôi hiến thận cho Thẩm Doanh, anh ta đã đẩy tôi đến bờ vực sụp đổ vô số lần.

12

Trong phòng khám của bệnh viện.

Tống Bùi ngồi chờ tiêm thuốc phòng uốn ván, trên trán quấn băng gạc.

Tôi không ngừng lải nhải dặn dò:

“Tống Bùi, cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi như vậy.”

“Nhưng Lục Chấp Lễ đã học qua võ thuật, cậu không đánh lại anh ta đâu, sau này đừng làm vậy nữa.”

“Anh ta sẽ không đánh tôi, nhưng có thể đấm cậu bất tỉnh đấy.”

Tống Bùi như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười.

“Cái gì?”

“Tôi không đánh lại anh ta?”

Tôi lay vai cậu ấy, nghiêm túc nói:

“Thật đấy.”

“Cậu thấy không, anh ta chẳng tốn chút sức nào cũng có thể đẩy cậu bay xa như thế.”

“Nếu dùng lực thật sự, cậu chắc chắn không chống đỡ nổi đâu.”

Tống Bùi hơi khựng lại, nhưng vẫn ngoan cố biện bạch:

“Là tôi bị vướng vào giàn giáo nên mới ngã.”

Tôi bất đắc dĩ:

“Được rồi, được rồi, cậu nói gì cũng đúng.”

Thấy tôi định đứng dậy đi, cậu ấy liền kéo tôi lại.

“Cậu không tin tôi?”

Tôi im lặng đối diện với ánh mắt cậu ấy.

Dùng ánh mắt biểu đạt sự bất đắc dĩ.

—”Chính cậu không biết bản thân mình yếu đến mức nào sao?”

—”Bị đau dạ dày còn đứng không vững.”

—”Bị đẩy nhẹ một cái đã ngã, cao như vậy mà có vẻ như còn đánh không lại tôi nữa ấy.”

Nhưng khi mở miệng, tôi vẫn lo nghĩ đến lòng tự trọng của cậu ấy với tư cách một nam sinh.

“Không có, tôi tin cậu mà.”

“Tôi đi lấy thuốc cho cậu, cậu ngồi đây đợi tiêm đi.”

Tống Bùi khẽ cười như thể không thể tin được, còn định nói gì đó.

Nhưng tôi vội vã chạy ra ngoài.

Vừa đi vừa thầm cảm thán—

Cứ tưởng Tống Bùi khác biệt.

Thực ra cũng rất trẻ con, còn thích tỏ ra mạnh mẽ.

Nhưng kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy khó chịu.

Thậm chí, có chút… đáng yêu theo một cách bất ngờ.

Lục Chấp Lễ cứ như một bóng ma dai dẳng.

Tan học, anh ta lại chặn đường tôi.

Tôi bực bội day day thái dương.

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Tôi muốn em tránh xa Tống Bùi ra.”

Anh ta tiến thêm một bước, nhìn tôi chằm chằm, khẳng định chắc nịch:

“Cậu ta không có ý tốt với em.”

Sự chiếm hữu trong ánh mắt Lục Chấp Lễ quá mức rõ ràng.

Bỗng nhiên, tôi nhận ra có lẽ anh ta thực sự có chút tình cảm với tôi.

Nhưng—

“Lục Chấp Lễ, hình như tôi vẫn chưa từng nói với anh một điều.”

“Điều gì?”

Sợ anh ta không tin, tôi cố ý nhấn rõ từng chữ, dứt khoát cắt đứt mọi liên hệ giữa tôi và anh ta.

“Từ rất lâu trước đây, tôi đã không còn thích anh nữa.”

Ánh đèn đường vàng ấm cũng không thể chiếu sáng đôi mắt đen tối của chàng trai trước mặt.

Anh ta quay mặt đi, giọng lạnh nhạt:

“Tôi sống lại không phải để nghe em nói những lời này.”

Tôi cười nhạt:

“Tôi cũng không sống lại để tiếp tục bị anh ép hiến thận.”

Xương hàm Lục Chấp Lễ căng chặt, giọng anh ta lạnh băng:

“Tôi sẽ không làm vậy nữa!”

“Chuyện này em không thể bỏ qua được sao?”

Anh ta từng bước ép sát tôi, cho đến khi lưng tôi dán chặt vào bức tường phía sau.

“Phải làm thế nào em mới có thể coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, bắt đầu lại với tôi?”

“Nói đi.”

Tôi không còn đường lui, nhưng vì thế mà càng bình tĩnh hơn.

Tôi nhón chân, túm lấy cổ áo anh ta, kéo anh ta cúi xuống gần mình hơn.

“Lục Chấp Lễ.”

“Nếu anh không buông tha cho tôi, tôi sẽ kéo anh chết chung.”

“Dù sao, tôi cũng đã chết một lần rồi.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Ngay vào ngày tin tức tình yêu giữa anh và Thẩm Doanh được công khai, leo lên top tìm kiếm.”

Nếu việc tôi sống lại chỉ là để tiếp tục quay lại vết xe đổ của kiếp trước, thì thà rằng tôi chết đi còn hơn.

Và nếu phải chết, tôi sẽ kéo cả Lục Chấp Lễ chết theo.

Tôi buông tay, đẩy mạnh anh ta về phía bức tường phía sau, sau đó quay người bỏ đi.

Khi tôi sắp ra khỏi con hẻm, giọng nói khàn khàn phía sau vang lên.

“Đó chỉ là tin đồn do truyền thông dựng lên.”

Sau đó, anh ta bật cười khe khẽ, giọng đầy chán nản:

“Thôi quên đi, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Dù sao thì, bất kể tôi nói gì.”

“Em cũng sẽ không tin.”

Tiếng bước chân dần đến gần.

Lục Chấp Lễ vượt qua tôi, không hề ngoảnh lại, cứ thế rời đi.

Nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta khuất dần, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta… đã buông tha cho tôi rồi.

13

13

Sau ngày hôm đó, Lục Chấp Lễ trở lại dáng vẻ trước kia—coi tôi như vô hình.

Ngày diễn ra Lễ hội Nghệ thuật càng lúc càng đến gần, bầu không khí náo nhiệt tràn ngập khắp trường.

Tạm thời xua đi sự căng thẳng nặng nề của kỳ thi đại học đang cận kề.

Lục Chấp Lễ mỗi ngày đều cùng Thẩm Doanh cầm kịch bản MC, ra vào cùng nhau.

Còn Tống Bùi thì bị giáo viên chủ nhiệm ép tham gia biểu diễn piano.

Về ngoại hình, cậu ấy không thua kém Lục Chấp Lễ.

Nhưng do tính cách và hoàn cảnh gia đình, mức độ được yêu thích kém xa so với anh ta.

Thế nhưng…

Trên sân khấu của Lễ hội Nghệ thuật, dưới ánh đèn rực rỡ.

Ánh sáng lấp lánh phủ lên hàng mi rủ xuống của cậu ấy, làm nổi bật gương mặt thanh tú, cùng những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn đen trắng.

Lúc này, Tống Bùi mới thực sự được mọi người chú ý.

【Đệt!! Sao trước giờ tôi không nhận ra học bá đứng đầu khối của chúng ta đẹp trai đến vậy!!!】

【Nam chính truyện thanh xuân bước ra đời thực!!! Tôi đổi idol đây!!! Tạm biệt Lục Chấp Lễ!!】

【Mấy cậu bớt chút đi, tôi vẫn thấy Lục Chấp Lễ đẹp trai hơn một chút…】

Chỉ trong chốc lát, Tống Bùi trở thành tâm điểm bàn tán.

Khi cậu ấy sắp kết thúc màn trình diễn, tôi ôm một bó hoa với tông màu xanh trắng, chạy đến hậu trường đợi cậu ấy.

Trong lúc đó, Lục Chấp Lễ cầm micro đi ngang qua phía sau tôi.

“Bạn học, tránh một chút.”

Giọng anh ta lạnh nhạt, xa cách.

Hóa ra tôi đang đứng chắn chỗ chờ lên sân khấu của anh ta.

Tôi lúng túng lùi lại mấy bước, nhường đường.

Lục Chấp Lễ không biểu lộ cảm xúc gì, lướt qua tôi.

Chúng tôi giống như hai người xa lạ chưa từng quen biết.

Tống Bùi bước xuống từ sân khấu.

Tôi vừa định chạy lên tặng hoa.

Một cô gái đã nhanh chân vượt qua tôi.

Cô ấy cũng tìm đến cậu ấy.

“Bạn học, có thể cho mình WeChat không?”

“Mình cũng đang học piano, có chỗ không hiểu có thể hỏi cậu được không?”

Cô gái cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào Tống Bùi.

Tôi lặng lẽ chớp mắt, biết điều dừng lại, đợi ở bên cạnh.

Cảm giác mất mát giống như hơi nước trong ấm đun sôi, không ngừng dồn nén, khiến nắp ấm kêu cọt kẹt.

Làm người ta bực bội không yên.

Nhưng Tống Bùi từ chối rất dứt khoát.

“Xin lỗi.”

Cô gái cắn môi, nhỏ giọng hỏi:

“Tại sao?”

Tống Bùi ngước mắt lên, bất chợt nhìn về phía tôi.

Như thể đang suy nghĩ cách diễn đạt, cậu ấy từ tốn mở miệng:

“Bởi vì—”

“Bởi vì cậu ta nghèo chứ gì.”

Một giọng nói khác chen vào.

Thẩm Doanh đứng cách đó không xa, tiện miệng đáp thay.

“Ngoài việc đi học thì cậu ta chỉ biết đi làm thêm, lấy đâu ra thời gian dạy cậu piano.”

Bên cạnh cô ta, Lục Chấp Lễ vẫn cúi đầu lật kịch bản, hoàn toàn không có ý định can thiệp.