25 năm trước, bảo mẫu sau sinh đã lén tráo đổi tôi với con gái ruột của bà ta.

Đáng tiếc là bị anh trai sáu tuổi của tôi phát hiện, sau đó anh ấy đã âm thầm tráo tôi trở lại…

25 năm sau, bảo mẫu mang theo con gái ruột của mình đến nhà họ Giang, lớn tiếng buộc tội tôi – tiểu thư nhà họ Giang, là đồ giả mạo.

Ngay cả nhân viên vệ sinh trong công ty cũng bắt đầu chỉ trỏ, mỉa mai rằng thỏi son tôi dùng là hàng chợ rẻ tiền.

Thậm chí bạn trai của tôi cũng hùa theo nhân viên vệ sinh, cùng nhau làm nhục tôi.

“Cứ tưởng cô là đại tiểu thư nhà họ Giang, hóa ra còn không bằng một sợi tóc của em Thiến Thiến!”

Kết quả giám định ADN được công bố, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Tầm Tầm, anh bị con tiện nhân đó mê hoặc thôi!”

“Xin em tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội nữa… được không?”

Tôi lạnh lùng liếc anh ta một cái:

“Cơ hội gì? Cơ hội thông bồn cầu à?”

Vừa bước vào nhà vệ sinh công ty, tôi liền chạm mặt nhân viên vệ sinh mới – Chu Thiến.

Ánh mắt cô ta dừng lại đúng lúc tôi đang thoa son.

Giọng điệu cô ta pha chút khinh miệt và mỉa mai:

“Không ngờ thân phận như tổng giám đốc Giang mà cũng dùng đồ rẻ tiền như vậy.”

“Thỏi son của chị, 19 tệ 9 ba cây còn tặng kèm hộp quà nữa đấy!”

Làm sao có thể?

Đây là thỏi son mà bạn trai tôi – Phương Vân Đình – đã nhờ người xách tay đặc biệt lựa chọn cho tôi, anh ấy nói thương hiệu này ba thỏi son có giá tận hai ngàn tệ.

Chu Thiến thấy sắc mặt tôi trở nên khó coi, dường như nhận ra mình lỡ lời, vội vã cúi đầu lủi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi liền thấy Tô Vi đang tức giận đứng trước cửa phòng mẹ và bé.

Hiếm khi thấy cô ấy nổi giận như vậy, tôi nhẹ nhàng hỏi han, cô ấy liền tuôn một tràng như trút hết bầu tâm sự:

“Lúc nãy tôi vào phòng mẹ và bé để thay bỉm cho con, ai ngờ trên bàn thay tã lại có một cái bao… đã dùng rồi!”

“Ai mà thất đức vậy chứ! Lại dám làm chuyện đó ở phòng mẹ và bé!”

“Tức chết đi được, ai biết có lây bệnh gì không nữa!”

Là phó tổng của công ty, vừa nghe chuyện liền khiến tôi bốc hỏa, lập tức gọi điện cho phòng bảo vệ, yêu cầu kiểm tra camera giám sát để làm rõ sự việc.

Xử lý xong, tôi quay người định đến phòng làm việc của bạn trai Phương Vân Đình để than thở một chút.

Vừa bước vào văn phòng, tôi đã nhìn thấy Chu Thiến đang lau sàn, trên người là chiếc sơ mi cổ chữ V hơi xuyên thấu, vòng một lồ lộ, cực kỳ bắt mắt.

Phương Vân Đình vừa thấy tôi bước vào, lập tức luống cuống lau mũi chảy máu.

“Thời tiết dạo này khô hanh quá, phải uống nhiều nước hơn mới được.”

“Vấn Tầm, anh bận làm việc quá, nên không nghe tiếng em gõ cửa.”

Tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì lời anh nói. Dù sao thì chúng tôi đã bên nhau suốt tám năm, từ hồi đại học đến giờ.

“Anh quên rồi à, mỗi lần em đến chỗ anh có bao giờ gõ cửa đâu.”

Phương Vân Đình rõ ràng càng thêm căng thẳng, tôi đầy nghi hoặc, vừa định hỏi thì lại bị Chu Thiến cắt lời.

Cô ta lên tiếng bóng gió:

“Giang tổng à, mua mỹ phẩm thì vẫn nên đến quầy chính hãng mà mua.”

“Đừng ham rẻ trên mấy cái app như Pinduoduo (*ứng dụng mua hàng giá rẻ ở Trung Quốc), mười mấy tệ ba cây son, còn tặng hộp quà nữa cơ mà.”

“Mấy thứ bôi lên mặt ấy, rẻ quá thì hỏng mặt mất.”

Tôi sững người một chút rồi mới nhận ra cô ta đang nói đến thỏi son kia.

Đó là quà Valentine của Phương Vân Đình tặng tôi, sao lại biến thành đồ rẻ tiền mua trên mạng?

Có mặt anh ta ở đây, vừa hay có thể làm rõ mọi chuyện.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã vội vàng chuyển chủ đề:

“Vấn Tầm, cái phương án em nói hôm trước khá hay đấy, nhưng anh thấy vẫn cần chỉnh sửa vài chỗ.”

Tôi lập tức bị cuốn theo đề tài, nhưng lại không tìm thấy bút.

Chu Thiến liền xung phong đi lấy bút giúp tôi, ai ngờ cô ta bước hụt, loạng choạng ngã thẳng vào lòng Phương Vân Đình.

Chiếc áo sơ mi chữ V vốn đã bó sát, cú ngã làm bật luôn mấy chiếc cúc ngực, cảnh xuân trước mặt hiện ra không sót một mảnh.

Phương Vân Đình luống cuống muốn giúp cô ta cài lại, càng sốt ruột lại càng không cài được.

Chu Thiến cũng vội vã kéo lại áo, chưa cài được thì đã thở hổn hển.

Tôi nhìn hai người bọn họ một lúc, cố ý ho vài tiếng thật to.

Phương Vân Đình như chợt tỉnh, lập tức đẩy Chu Thiến ra:

“Vấn Tầm, anh chỉ muốn giúp cô ấy cài nút thôi, thật sự không cố ý.”

Anh ta còn định tiếp tục giải thích, nhưng tôi cắt lời:

“Được rồi, anh đi pha giúp em một ly cà phê đi.”

Tôi hiểu quá rõ con người Phương Vân Đình, có khả năng là do Chu Thiến – con trà xanh tâm cơ này – giở trò.

Tôi cũng muốn có cơ hội ở riêng với cô ta để hỏi rõ.

Không ngờ Chu Thiến vội vàng bò dậy từ dưới đất, chạy trước cả Phương Vân Đình:

“Giang tổng, để tôi đi pha cho.”

Không lâu sau cô ta đã quay lại với một ly cà phê.

Nhanh như vậy, khỏi cần nhìn cũng biết là cà phê pha từ gói.

Mà tôi thì chỉ uống cà phê pha máy nguyên chất.

Tôi chau mày, không hề động đến ly cà phê ấy.

Chu Thiến vậy mà còn ra vẻ tủi thân, giọng nghèn nghẹn:

“Giang tổng chê cà phê tôi pha bẩn phải không ạ?”

“Tôi rửa tay thật sạch rồi mới pha đấy.”

Phương Vân Đình – người xưa nay luôn chiều chuộng tôi – lúc này lại quay sang bênh vực:

“Vấn Tầm, đừng phụ tấm lòng của Thiến Thiến.”

“Cô ấy chưa từng uống cà phê, cũng không biết pha cà phê, em cứ tạm uống một chút đi.”

Thấy tôi vẫn im lặng, Chu Thiến nước mắt ngắn dài rối rít xin lỗi:

“Xin lỗi Giang tổng, tôi xuất thân từ gia đình nghèo khó…”

“Từ nhỏ đã không đủ ăn đủ mặc, mẹ tôi lúc nào cũng đánh chửi…”

“Tôi chưa từng thấy qua đồ cao cấp như cà phê, làm trò cười cho chị rồi…”

Tôi nghe mà ngẩn ra, không hiểu sao cô ta lại bỗng dưng bày ra màn cảm động lòng người này.

Nhưng xem ra Phương Vân Đình lại khá mềm lòng với kiểu này, giọng lập tức nghiêm lại:

“Giang Vấn Tầm, anh thật không ngờ em lại vô tình như thế.”

“Chỉ là một ly cà phê thôi mà, có cần phải làm quá lên như vậy, làm khó một cô gái nhỏ sao?”

“Em cũng là phó tổng rồi, có nhất thiết phải ép cấp dưới tới mức đó không?!”

Nói xong, anh ta chẳng màng cà phê nóng hay nguội, liền ngửa cổ “ực ực” uống sạch một hơi.

Tôi không ngờ phản ứng của Phương Vân Đình lại mạnh mẽ như vậy.

Càng không ngờ phản ứng của Chu Thiến còn lớn hơn, cô ta lao tới giật phắt ly cà phê khỏi tay anh ta:

“Phó giám đốc Phương, đừng uống! Đừng uống!”

Không chỉ tôi, mà ngay cả Phương Vân Đình cũng nhìn cô ta đầy nghi ngờ.

Ánh mắt Chu Thiến chớp lia lịa, rõ ràng là chột dạ.

Tôi lập tức yêu cầu điều tra camera giám sát.

Quả nhiên – Chu Thiến đã pha cà phê cho tôi bằng… nước trong bồn cầu.

Tôi giận đến mức lửa bốc lên đỉnh đầu, lớn tiếng chất vấn:

“Tại sao cô lại làm vậy?”

“Tốt nhất hôm nay cô phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!”

Vừa nói, tôi vừa rút điện thoại định gọi cảnh sát.

Không ngờ Phương Vân Đình chộp lấy điện thoại của tôi:

“Vấn Tầm, Thiến Thiến còn nhỏ, không hiểu chuyện, em đâu cần phải chấp nhặt với cô ấy như thế.”

“Hơn nữa, em đâu có uống đâu. Anh uống hết rồi mà anh còn không trách, thôi bỏ qua đi.”

Thái độ của anh ta khiến tôi càng thêm bốc hỏa:

“Anh dựa vào đâu mà thay tôi bỏ qua?”

“Cô ta còn già hơn mẹ tôi, mà bảo là ‘không hiểu chuyện’?”

“Tôi không uống, nhưng cô ta cố tình pha cho tôi – chẳng qua lại để nhầm anh uống mất thôi.”

“Hôm nay cô ta dám dùng nước bồn cầu pha cà phê, thì ngày mai có thể bỏ thuốc độc vào! Tôi không có lý do gì để không báo cảnh sát cả!”

Vừa nghe tôi nhất quyết báo cảnh sát, Phương Vân Đình liền định giật lại điện thoại, may mà tôi phản xạ nhanh hơn, giành lại được.

Vừa cầm chắc điện thoại trong tay, Chu Thiến đã đẩy Phương Vân Đình ra, lao về phía tôi hét lớn:

“Đồ giả danh! Dựa vào đâu cô chiếm lấy vị trí của tôi, cướp người đàn ông của tôi?!”