Ánh mắt Chu Dương lộ vẻ đắc ý, liếc tôi nói:
“Hân Hân à, anh trai em giàu thế rồi, sao cứ phải tranh giành hai trăm ngàn tiền sính lễ của anh chứ?”

“Nếu không có hai trăm ngàn này, chúng ta mới cưới biết lấy gì mà sống?”

Lúc này Trần Hân mới như sực nhớ tới tôi. Nhìn thấy tôi ngã dưới đất, cô ta vội vàng chạy tới đỡ tôi dậy:
“Anh, xin lỗi… lúc nãy em nóng ruột quá…”

Tôi hất mạnh tay cô ta ra, lạnh giọng quát:
“Cút!”

Trần Hân bối rối nhìn tôi, lí nhí:
“Anh… em không cố ý mà…”

Nhưng chính vì “không cố ý” nên mới càng khiến người ta lạnh lòng, đúng không?

Cha mất sớm, mẹ tôi bươn chải sớm hôm nuôi hai anh em. Có thể nói Trần Hân là một tay tôi nuôi lớn.

Tiểu học, bài vở của em ấy đều do tôi kèm. Cấp hai, em ấy từng lạc lối, đòi làm “gái hư”, tôi đã lặn lội từng quán net kéo nó về, kèm cặp suốt cả tháng trời mới giúp em ấy quay đầu.

Đến khi em ấy học đại học, tôi lúc đó đã khởi nghiệp, sợ em ấy sống thiếu thốn, mỗi tháng đều gửi 5.000 tệ cho em ấy sinh hoạt.

Sau này em ấy yêu đương, cưới chồng, tôi cũng mua nhà, mua xe làm của hồi môn.
Vậy mà hôm nay, tôi thật không ngờ em ấy lại đối xử với tôi như thế.

Từng ấy năm tôi hết lòng vì nó, cuối cùng lại nuôi ra một con sói mắt trắng.

Tôi run rẩy đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.

Nhưng em trai Chu Dương lại chặn đường:
“Trả hai trăm ngàn đây, nếu không hôm nay anh đừng hòng đi!”

Tôi quay đầu nhìn về phía Trần Hân. Em ấy cúi đầu áy náy, lí nhí nói:
“Anh… anh trả lại cho Chu Dương đi, dù sao anh cũng không thiếu tiền mà…”

Tôi lạnh giọng cắt ngang:
“Tôi không thiếu tiền, nhưng cũng không rảnh đến mức đem tiền cho loại vô ơn. Còn số tiền em nợ tôi thì tính sao?”

Trần Hân nhỏ giọng:
“Đó là tiền em nợ anh… sau này đi làm em sẽ từ từ trả…”

Có được lời em ấy nói, đám người Chu Dương càng được đà làm càn:
“Nghe thấy chưa! Mau trả tiền cho bọn tôi!”

Đối với em gái này, tôi hoàn toàn thất vọng.

Tôi biết hôm nay nếu không trả hai trăm ngàn, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục gây chuyện không dứt.

Nhưng giờ tay chân tôi đều đau, lòng càng đau hơn, đã không còn sức để dây dưa với họ nữa.

Tôi cầm điện thoại, trực tiếp chuyển khoản hai trăm ngàn.

Rời khỏi công ty, tôi một mình đến bệnh viện băng bó vết thương ở tay.

Trong lúc đó, Chu Dương còn đăng một bài khoe khoang trên vòng bạn bè (WeChat Moments):

【Sau một ngày trời, cuối cùng cũng lấy lại được hai trăm ngàn từ tay ông anh vợ. Buồn cười thật, tiền vào tay tôi rồi thì đừng hòng ai lấy lại được!

PS: Vợ tôi cũng nói từ giờ lương tháng sẽ giao hết cho tôi, còn ông anh vợ kia thích tiền lắm đúng không? Kiếp sau hãy mơ đi!】

Tôi thừa biết bài này là cố tình đăng cho tôi xem.

Nhưng nếu hắn nghĩ vậy là tôi sẽ bó tay, thì lầm to rồi.

Tôi lập tức gọi điện cho luật sư:
“Tôi muốn khởi kiện đòi lại quyền sở hữu nhà và xe đã tặng cho em gái mình.”

Sau khi tìm hiểu kỹ càng, luật sư nói với tôi rằng nhà và xe của tôi hoàn toàn có thể đòi lại được.

Chu Dương và Trần Hân là bạn học đại học, quen nhau từ năm ba.

Từ sau khi yêu cậu ta, khoản sinh hoạt phí 5.000 tệ mỗi tháng mà trước đây Trần Hân tiêu xài rất dư dả, bỗng nhiên trở nên không đủ. Cứ nửa tháng là em ấy lại phải xin tôi thêm tiền.

Sau này tôi mới biết, trong trường tất cả ăn mặc tiêu dùng của Chu Dương đều do Trần Hân chi trả, bản thân hắn thì không bỏ ra một đồng. Vì thế ngay từ đầu tôi đã chẳng có ấn tượng tốt gì với hắn.

Tôi từng nhiều lần nhắc nhở Trần Hân rằng Chu Dương chỉ coi em như cái máy rút tiền, bảo em phải tỉnh táo. Nhưng cũng không cản nổi đầu óc em lúc đó toàn tâm toàn ý yêu đương, nghĩ rằng sau này cuộc sống là do hai người họ tự lo nên tôi cũng không can thiệp nhiều.

Cho đến khi hai người tốt nghiệp rồi bắt đầu tính chuyện cưới xin. Nhà Chu Dương chỉ là một gia đình nông thôn bình thường, không nhà không xe, vậy mà lại ép Trần Hân phải mua nhà ở trung tâm thành phố làm của hồi môn.

Mẹ tôi và Trần Hân hết cách mới tìm đến tôi. Thương mẹ, thương em gái, tôi đã bỏ tiền ra mua căn nhà ở trung tâm thành phố cho họ.

Nhưng lúc mua nhà tôi cũng cẩn thận, không để tên Trần Hân mà đứng tên tôi. Tôi nghĩ sau này khi hai người có con rồi sẽ chuyển nhượng lại cho con họ.

Chuyện cưới xin bàn bạc xong hết thì nhà Chu Dương lại đột nhiên đòi thêm xe hơi trị giá 200.000 tệ làm của hồi môn.

Lúc đó tôi đã không muốn đồng ý hôn sự này nữa, nhưng Trần Hân lại đến năn nỉ tôi, nói rằng Chu Dương đòi xe chỉ là vì sĩ diện, 200.000 tệ đó cứ coi như em ấy vay tôi, sau khi nhận sính lễ sẽ trả lại.

Tôi không muốn làm khó em gái nên lại bỏ tiền giúp em ấy thêm lần nữa. Thật lòng mà nói, lúc nhận được 200.000 tệ vào ngày thứ hai sau cưới, tôi còn có chút thay đổi suy nghĩ về Chu Dương.

Nhưng kết quả thế nào thì ai cũng thấy rồi.

Tôi biết rõ với tính cách của Chu Dương, chuyện thương lượng là không thể nào, hắn chắc chắn không chịu trả nhà và xe. Vì vậy tôi trực tiếp ủy quyền cho luật sư nộp đơn kiện ra toà đòi lại tài sản.

Khi nhận được giấy triệu tập của toà, Chu Dương và Trần Hân thay nhau gọi điện cho tôi. Tôi thẳng tay chặn số bọn họ.

Một tháng sau, tôi nhận được phán quyết của toà và lập tức nộp đơn yêu cầu cưỡng chế, cho người đến tận nhà đuổi Chu Dương và Trần Hân ra khỏi căn hộ.

Hơn một tháng sau, tôi lại gặp lại hai người bọn họ.

Hai người chặn ngay trước cửa công ty tôi. Chu Dương nhìn tôi đầy oán hận:
“Anh dựa vào cái gì mà lấy lại nhà cưới của tôi?”

Khoé môi tôi nhếch lên cười nhạt:
“Dựa vào chỗ đó là nhà tôi bỏ tiền mua, không thì anh nghĩ vì sao hai người lại bị cưỡng chế dọn ra ngoài?”

Chu Dương giận dữ:
“Nếu không có nhà đó, tôi đã chẳng đồng ý cưới! Tôi sẽ kiện anh ra toà!”

Tôi thản nhiên đáp:
“Cứ kiện đi! Tiện thể tôi cũng muốn công khai chuyện nhà anh ép đòi của hồi môn cắt cổ, để xem lúc đó ai mất mặt!”

Bị tôi nói cho cứng họng, Chu Dương quay sang lườm Trần Hân:
“Tôi mặc kệ, hôm nay nhất định em phải đòi nhà lại cho tôi!”

Trần Hân bước tới trước mặt tôi, khẽ nói:
“Anh… chuyện lần trước là em sai, em đã xin lỗi anh rồi. Sao anh lại thực sự lấy lại nhà và xe của em?”

Tôi nhìn em ấy, cười lạnh:
“Đó là nhà và xe của tôi.”

Trần Hân cuống lên:
“Nhưng anh đã tặng cho em rồi mà!”

“Tặng thì sao? Ai quy định tặng rồi là không được đòi lại? Em còn đòi lại 200.000 tệ của tôi cơ mà, sao tôi không thể lấy lại nhà và xe?”

Sắc mặt Trần Hân lập tức sầm xuống:
“Anh, anh đã giàu như vậy rồi, sao còn cứ nhăm nhăm vào 200.000 tiền sính lễ? Chu Dương nói đúng, anh đúng là hạng người tham tiền!”

“Hôm nay em coi như nhìn rõ con người anh rồi!”