Tôi chê chồng mình – một cuộc hôn nhân do sắp đặt – tính tình lạnh nhạt, đời sống vợ chồng không hòa hợp.
Cô bạn thân bày cho tôi một kế: “Hay là cậu ‘cắm cho anh ta một cái sừng’ thử xem?”
Thế là, tôi bắt đầu chăm chút ngoại hình mỗi khi ra ngoài.
Tiệc sinh nhật cố tình không mời anh, ảnh chụp chung cài đặt chế độ chỉ anh không thể xem.
Say rượu về nhà, tôi giả vờ ngã vào lòng anh, để lộ dấu hôn trên cổ.
Anh dùng cốc nước của tôi, tôi âm thầm lau sạch dấu môi.
Tôi thường xuyên dùng son do người đàn ông khác tặng rồi hỏi anh: “Có đẹp không?”
Nhưng dù tôi có giở đủ chiêu trò, anh vẫn thản nhiên như nước, thậm chí còn mỉm cười giúp tôi tô lại son, như thể chẳng hề có chút hứng thú nào với tôi.
Cuối cùng tôi cũng chịu thua, định thu dọn hành lý cùng cô bạn thân đi du lịch giải khuây.
Quay đầu lại thì thấy chồng tôi đang mỉm cười đứng trước cửa phòng ngủ.
Trong tay anh là một chiếc còng da dê.
“Vợ tôi còn trẻ, thích đùa nghịch, là chồng tôi có thể thông cảm. Nhưng mà dẫn ‘người tình bé nhỏ’ ra ngoài hưởng tuần trăng mật rồi không chịu về nhà, thì không ngoan chút nào rồi.”
1
Sau một lần ân ái nồng nhiệt nữa.
Tôi còn đang nắm chặt ga giường, chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Cầm Kiến Thanh rút người ra.
Anh ấy giúp tôi đắp lại chăn.
“Em vừa ra nhiều mồ hôi, nhớ đắp kín bụng kẻo cảm lạnh.”
“Anh đã tăng nhiệt độ điều hòa thêm hai độ rồi. Chờ nước tắm đầy, anh sẽ bế em đi ngâm cho thư giãn một chút.”
Tôi chống tay ngồi dậy, khó hiểu nhìn phần bụng dưới của anh ấy:
“Ơ? Vậy là xong rồi á? Nhưng mà… anh vẫn chưa…”
Cầm Kiến Thanh cười dịu dàng:
“Không cần chiều theo anh đâu. Chuyện này vẫn nên đặt cảm nhận của em lên hàng đầu.”
Tôi nghẹn lời.
Cái gì mà chiều theo? Anh đang coi thường ai thế?
Tuy vừa rồi trải nghiệm quả thật không tệ, nhưng mới một lần sao đã đủ?
Không nhìn ra tôi đang ẩn ý rủ rê tiếp à?
Cầm Kiến Thanh hoàn toàn không biết tôi đang nghĩ gì.
“Được rồi, uống chút nước đi, bổ sung nước đã.”
Nói xong, anh đưa ly nước lên tận môi tôi.
Tôi đành ngoan ngoãn há miệng uống, nuốt luôn lời định nói vào bụng.
Ngẩng đầu lên thì đã thấy anh bước vào phòng tắm.
Tôi nằm trên chiếc giường rộng lớn, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, lòng ngày càng trống rỗng.
Đôi khi, tôi thật sự không rõ mình cưới một đối tượng liên hôn… hay là cưới một “bà mẹ toàn năng”.
Suy cho cùng, tôi và Cầm Kiến Thanh là hôn nhân sắp đặt, hoàn toàn không có nền tảng tình cảm.
Đầu năm nay, cha mẹ tôi cứ liên tục giục cưới.
Tôi bị làm phiền quá, liền sao chép nguyên list tiêu chuẩn chọn chồng đang hot trên mạng gửi cho họ.
Nào là: dáng chuẩn người mẫu, tính cách dịu dàng, biết vào phòng khách lẫn xuống bếp…
Không hút thuốc, không uống rượu, không trai gái, không cờ bạc, thu nhập hàng tháng trăm vạn, vừa có tài văn vừa biết võ…
Tổng cộng hơn 1000 chữ, gần như không có sinh vật cacbon đực tính nào đáp ứng nổi.
Ấy vậy mà ba mẹ tôi không nói gì, chỉ trả lời đúng một icon mặt cười nhe răng màu vàng.
Rồi Cầm Kiến Thanh xuất hiện, mang theo cả đống lễ vật đến thăm nhà.
Tôi không ngờ với tiêu chuẩn oái oăm như vậy mà thật sự có người đáp ứng được.
Lần này không thể trốn nữa, tôi và anh ấy cứ thế mà cưới chớp nhoáng.
Sau kết hôn, Cầm Kiến Thanh quả thực rất biết cảm thông, tôi không thể bắt bẻ được điểm nào.
Ăn mặc đi lại, sinh hoạt hàng ngày, tôi chẳng phải lo nghĩ gì cả.
Anh ấy chăm tôi rất chu đáo, đến cả trên giường cũng vậy.
Nhưng càng về sau, tôi lại cảm thấy hơi… mệt mỏi.
Sự dịu dàng của Cầm Kiến Thanh dường như đã vượt giới hạn – cứ như thể anh xem tôi là món đồ dễ vỡ.
Giống y chang câu dân mạng hay đùa:
Tôi là người phụ nữ mà anh ấy “trên giường cũng không nỡ mạnh tay”.
Chồng tôi quá nhẹ nhàng, còn bản thân tôi – người vợ trong cuộc – lại thích kiểu cuồng nhiệt hơn cơ.
Châm ngôn sống của tôi là: “Hưởng lạc kịp thời.”
Còn trẻ thì phải chơi cho thỏa, tiêu cho đã.
Chứ đợi đến lúc già rồi mới muốn nổi loạn thì thân xác cũng không cho phép nữa đâu.
2
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Cầm Kiến Thanh gọi tôi đi tắm.
Tôi thở dài, cố tình không mặc gì, thong thả bước qua trước mặt anh.
Cầm Kiến Thanh không liếc mắt dù chỉ một cái, trông hoàn toàn không phản ứng, chỉ cúi đầu nới lỏng dây áo choàng.
Thậm chí anh còn khoác một chiếc khăn tắm lên vai tôi, sau đó chủ động giữ khoảng cách.
“Cẩn thận kẻo lạnh.”
Tôi nghẹn họng: “Cảm ơn anh nhé.”
Thật đúng là uổng công ném ánh mắt đưa tình cho một tên mù!
Anh phòng tôi như thể sợ tôi nhào tới ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Tôi tiện tay đóng cửa trượt của phòng tắm lại mà chẳng buồn ngẩng đầu.
Còn bên ngoài…
Cầm Kiến Thanh nhìn vệt da thịt mờ mờ sau lớp kính mờ, cúi mắt che đi chút cảm xúc tiếc nuối.
Anh mím môi, quay người, nhanh chóng tu một ly nước đá.
Đang định sang phòng tắm bên cạnh, anh lại nghĩ ngợi gì đó, rồi cầm mấy bộ quần áo rơi trên giường lên.
Cổ họng anh khẽ động, ho nhẹ rồi nói:
“Tiểu Giang, quần áo em anh đem giặt sạch nhé.
Máy sấy tóc và mặt nạ anh đã để trên bàn trang điểm, lát nữa tắm xong thì đắp mặt nạ nhé, anh sẽ sấy tóc cho em.”
Tôi uể oải đáp: “Ừ, cảm ơn anh nha, anh thật tốt quá.”
Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, chắc là Cầm Kiến Thanh đã đi rồi.
Tôi tức đến nghiến răng, nhắn tin cho bạn thân mà gõ màn hình điện thoại phát ra tiếng “pạch pạch”.
【Tôi tức chết với cái khúc gỗ này rồi aaaaa! Có ông chồng nào gọi vợ mình là “tiểu X” không? Không biết còn tưởng anh ta là sếp tôi ấy!
Còn nữa, sau khi xong chuyện không phải nên nhân cơ hội âu yếm tình cảm một chút sao?!
Anh ta thì cứ nhất quyết đi giặt cái đống đồ bẩn, tôi cũng bẩn mà, sao không vào rửa luôn tôi đi!】
Bạn thân tôi cười lăn:
【Cười chết mất hahaha, vợ thì khát, chồng thì bất lực.
Mà này, làm sao cậu chắc là anh ta đi giặt đồ thật? Lỡ đâu đang trốn trong phòng bên cạnh làm chuyện xấu với đồ của cậu thì sao?】
Tôi hừ một tiếng:
【Ban ngày ban mặt làm mơ gì thế? Tôi đứng ngay trước mặt mà anh ta còn chẳng phản ứng, lấy gì dùng đồ của tôi?
Huống hồ anh ấy không phải kiểu người đó đâu, đàng hoàng tử tế lắm, quân tử chính hiệu, cậu đừng nghĩ anh ấy xấu vậy chứ.】
Bạn thân:
【Ơ kìa kìa, quân tử kìa~ Tiểu thư Giang Vũ bắt đầu bênh chồng rồi nha?】
Tôi:
【Ai bảo cậu biết? Anh ấy còn chu đáo chuẩn bị mặt nạ cho tôi dưỡng da nữa cơ mà.】
Bạn thân:
【Buồn cười ghê, lại còn chơi chữ lạnh nhạt nữa.
Rồi tính sao đây? Một tuần một lần, trừ kì kinh nguyệt, lại trừ mấy hôm dọa có kinh, một tháng hai lần — đang tuổi sung sức mà sống kiểu như goá phụ chờ chồng ấy!
Cần chị em gọi giúp cho 31 người mẫu nam không?】
Tôi trả lời ngay:
【Xin từ chối nha, đạo đức và phẩm giá của tôi không cho phép phản bội chồng thật sự khi còn trong hôn nhân.】
Bạn thân lại đề xuất:
【Vậy phản bội giả thì được chứ?】
Tôi tò mò:
【Nói rõ ra xem nào?】
Bạn thân:
【Ví dụ như “cho anh ta cắm chút xanh” ấy.
Đến cả người lạnh lùng nhất, đầu mọc sừng rồi cũng hóa dã thú thôi.】
Tôi bắt đầu dao động, bạn thân liền nói ra kế hoạch chi tiết:
【Tuần sau đúng sinh nhật cậu, để tớ tổ chức tiệc cho. Tớ sẽ mời vài anh mẫu đẹp trai, chụp vài tấm ảnh đứng cùng nhau.】
【Một tấm ảnh không có mẫu nam thì để riêng cho Cầm Kiến Thanh xem, còn tấm có mẫu nam thì chặn riêng mình anh ta.】
Tôi hỏi:
【Nhỡ anh ấy không thèm để ý là bị chặn thì sao?】
Bạn thân gửi một sticker mặt cười nhe răng:
【Yên tâm, tớ cũng sẽ đăng lên mạng xã hội. Chỉ đăng tấm có mẫu nam thôi.
Tớ sẽ tặng cậu bộ son môi mới, rồi cậu đăng bài nói là “người yêu thương nhất tặng”, viết mập mờ vào, để anh ta đoán là một trong số mấy mẫu nam đó.
Tối đó mà say khướt về nhà thì càng tốt, nhưng cậu không uống được, tớ sẽ xịt ít rượu và nước hoa nam lên cổ tay, cổ áo cậu.
Tớ không tin cả đống chiêu này mà anh ta phát hiện đầu mình xanh rì rồi vẫn thản nhiên được!】
Nghe xong, tôi gật gù tán thưởng:
【Tuyệt đấy! Không hổ là quân sư của tôi! Thế mấy ngày tới tôi cũng phải hành động để gây nghi ngờ dần dần.】
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu thay đổi mật khẩu điện thoại, chuẩn bị nội dung cho không gian thứ hai.
Tối nay không chỉ dưỡng da mà còn phải chăm sóc toàn thân, ngày mai phải ra đường với diện mạo hoàn hảo nhất.
Ngay lúc tôi còn đang tràn đầy khí thế tưởng tượng viễn cảnh tình cảm sắp tới của hai vợ chồng, thì…
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.